Bị chú Bá tát nổ đom đóm mắt, nhưng tôi lại không giận dỗi gì. Tự
mình khiến mình biến thành cái dạng này, tôi cũng không dám ý kiến gì
nữa, chỉ ngoan ngoãn để người khác dìu lui vào sâu bên trong. Trong
đường giếng chật hẹp bị lôi đi vòng vèo qua mấy ngã rẽ, đến một miệng
giếng khác, tôi bị kéo vào trong, phát hiện ra bên dưới hóa ra cũng lại
là một đường giếng cạn giống như lúc này, nhưng rộng hơn, xem ra vốn đã
bị sụp. Dưới đáy giếng có một tảng đá to tướng, phía trên phủ đầy rễ cây héo. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nghĩ thầm bên trên chắc là khu phế tích, ở ngay trên tảng đá khổng lồ, tôi nhìn thấy có mấy người đang ngồi chờ
chúng tôi.
Tôi đi lên đó, chả mấy đã nhìn thấy Bàn Tử bị bọc kín mít đang nằm
lẫn trong số đó, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, còn có người đang tiêm
cho anh ta một mũi. Tôi liền an tâm trong lòng, thầm than một câu, ông
Trời phù hộ, xem ra khi người trắng lốp cứu tôi, thì có người khác đã đi cứu Bàn Tử rồi. Xem ra tên khốn này mạng lớn lắm.
Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy cái
người trắng lốp kia đang ngồi trên một thân gỗ mục, cũng đang đeo mặt nạ phòng độc, ẩn mình trong đống rễ cây lòa xòa. Toàn thân da trắng lôm
lốp, ở trong nước lại càng thêm trắng như tuyết, trông rất kỳ quái, lại
trông như ố vàng vậy. Tôi nhìn kỹ, liền nhận ra đó là một bộ đồ lặn rất
cũ.
Lại nhìn sang những người khác, đa phần họ cũng đều mặc đồ lặn, có
điều toàn là đồ mới, chứng tỏ chú Ba chuẩn bị tương đối đầy đủ, ở đây mà có đồ lặn thì thoải mái rất nhiều.
Người nọ không chú ý đến tôi, tôi nhớ đến vừa nãy không nhìn kỹ được
tướng mạo của người này, thầm nghĩ đây là đại ân nhân của tôi, tôi phải
tạ ơn anh ta mới được. Khi được dìu đến trước mặt anh ta, tôi đang định
nói cảm ơn thì anh ta chợt quay đầu lại, qua mắt kính của mặt nạ phòng
độc, tôi nhìn thấy một cặp kính đen hết sức quen thuộc.
Tôi lập tức trợn mắt há mồm, nghĩ thầm hóa ra lại là tên này, không khỏi than một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, hình như là mỉm cười, gật đầu với tôi.
Tôi gật đầu, vừa định nói cảm ơn, thì chú Ba ở bên cạnh đã đi tới,
tôi bị lôi đến trước chú Ba, chú ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi một
hồi lâu rồi thở dài một tiếng: “Mẹ cái thằng ranh con này~ Sao mày không chịu nghe lời thế hả?”
Tôi có hơi xấu hổ, chuyện đến nước này đúng là không thể ngờ được,
cũng không biết đáp lại thế nào. Tôi định gọi chú, chú lại giơ tay cản
lại. Chú ngồi xuống, cũng không hề trách tôi, chỉ nhẹ giọng dùng tiếng
Trường Sa mà nói: “Đừng nói gì vội, chú hỏi mày, Phan Tử với Tiểu Ca sao rồi?”
Tôi lập tức thuật lại sự việc chúng tôi vừa trải qua, chú Ba nghe
xong bèn “chậc” một tiếng: “Thật không ngờ tay Béo chết bầm này nhanh
nhạy đến thế mà giờ cũng trúng chiêu.”
“Sao thế?” Tôi nghe chú nói thế, trong lòng cũng khó chịu.
“Rắn ở đây quá tà môn, biết học tiếng người, cái mào gà của nó có thể mô phỏng theo tiếng động nghe được, dụ mấy đứa đến đây. Bọn chú mày
cũng suýt chút nữa bị chúng nó giỡn mặt đến chết luôn.” Anh người làm
đứng bên cạnh nói: “Ở cái nơi quỷ quái này, nghe thấy tiếng động gì cũng không tin được.”
Tôi nhìn Bàn Tử, bèn hỏi chú Ba: “Tên kia thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Đã tiêm một mũi huyết thanh rồi, tiếp theo chỉ trông chờ vào mệnh
trời thôi.” Chú Ba nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với tôi: “Mau cởi
quần áo.”
“Cởi quần áo? Sao thế ạ?” Tôi còn đang nghĩ cởi làm cái gì, bọn họ đã tự tay động thủ rồi. Loáng cái áo tôi đã bị kéo xuống, tôi bị đè vào
vách tường giếng, bị cởi sạch quần áo. Tôi lập tức nghe thấy tiếng người kêu khẽ “Đệt, có thật!”, không biết là ai nói.
Tôi liền ngơ ngác, mồ hôi lạnh toát ra, đây là ý gì? Trên lưng tôi có cái gì? Định quay đầu lại xem lưng mình thì lại bị đè lại.
“Yên! Đừng nhúc nhích!” Chú Ba nhẹ giọng nói: “Đứng yên như thế!”
Tôi bắt đầu nổi da gà, bèn cảm nhận trên lưng mình xem có cái gì,
nhưng cố mãi mà cũng không có cảm giác gì, cái cảm giác giác hình như có lại hình như không có đấy đúng là khó chịu muốn chết.
“Trên lưng cháu có gì vậy?” Tôi hỏi, mới ho he một câu đã nghe tiếng
chú Ba thở dài: “Tổ tông tôi ơi đừng có tò mò nữa, chốc sẽ biết thôi.”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng quẹt lửa.
“Làm gì đấy?” Tôi kêu thầm. Nghĩ bụng lẽ nào ổng tính thiêu sống luôn một anh hùng Tổ quốc à?
Nghĩ rồi tôi liền cảm thấy sau lưng bắt đầu nóng rực lên. Còn chưa
kịp chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên tôi cảm thấy trên lưng mình có cái gì
động đậy, sau đó cả bọn liền nghe thấy liên tiếp những tiếng kêu phát
lên từ sau lưng tôi. Điều khiến tôi rợn gai ốc đó là, tiếng kêu đó nghe
như tiếng trẻ con.
Tôi chưa kịp suy nghĩ, chú Ba liền xuống tay độc ác luôn, tôi lập tức cảm thấy cái gì đó nóng rẫy liên tiếp đâm vào lưng mình mấy cái liền,
nóng đến mức tôi suýt nhảy dựng cả lên, đồng thời tiếng rít quỷ dị kia
cũng ngày một chói tai hơn. Sau đó, cái thứ động đậy trên lưng tôi liền
rớt bịch xuống, cảm giác giống như có con chạch từ trên lưng rơi xuống
vậy.
“Rớt rồi, mau tránh ra!” Không biết là tiếng ai kêu lên, tôi vội vàng đứng lên, nhưng không biết vì sao chân liền mềm oặt, không đứng thẳng
nổi mà loạng choạng vài cái. Nhìn lại, chỉ thấy mấy con gì trắng lợt to
bằng cây bút chì, trông cứ như khúc ruột, đang vắt vẻo trên mắt cá chân
tôi. Tôi bèn rụt chân lại hất nó rơi xuống, nhưng trong nháy mắt, mấy
con gì đó lại động đậy, tôi nhìn thấy rõ ràng những cái răng nọc nho nhỏ trong cái mồm ngoác ra của chúng, nhằm ngay vào chân tôi, nhào đến đớp.
Ngay trong khoảnh khắc đó, bên cạnh liền có người ra tay, chỉ thấy
một chớp nhoáng màu đen lóe lên, một tảng đá đập tới, đập chết luôn con
thứ nhất, sau đó đá đập loạn xuống, trong nháy mắt, những cái đầu rắn bé xíu đều bị đập nát thành thịt băm, biến thành một bãi nhầy nhụa.
Tôi co chân lên nhìn, lau mồ hôi lạnh trên mặt, liền thấy đó là mấy
con rắn vặn vẹo trông như khúc ruột, trắng lốp, chỉ còn thừa lại cái
thân, đang co giật không ngừng. Tôi liền cảm thấy sau lưng có chất nhầy
dinh dính chảy xuống, lập tức té ngã xuống đất, nôn ọe không ngừng.
Chú Ba lại bổ thêm mấy nhát dao vào lũ rắn, chém chúng thành hai nửa, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chú tiện tay ném quần áo cho tôi: “Lau người sạch một chút rồi mặc vào, buộc chặt cổ áo với ống quần vào.”
“Đây…đây là làm sao?” Tôi sờ sờ sau lưng, nói. Nhận ra sau lưng cũng
toàn là những con rắn mào gà cực nhỏ, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu trắng. Nhỏ vô cùng.
“Đây là rắn con vừa mới ấp nở ra, da còn chưa cứng, cậu vừa lội trong đầm xác chết kia, thực ra bên dưới lớp bùn trong đầm đó toàn là rắn con như này thôi, hễ cứ có cái gì lội qua là chúng sẽ bám lên, trước đây
hầu ai tất cả tụi này ai cũng bị hết.” Một người nói: “Rắn này dùng răng cắn vào da cậu, chỉ thấy đau một xíu, sau đó lưng cậu liền tê rần lên,
dù bị roi da quất cũng chẳng cảm thấy gì, rồi dần dần chúng sẽ chui vào
trong da cậu, hút máu cậu, đến khi chúng trưởng thành, độc tính đủ mạnh
liền độc chết cậu, rồi mới chui ra khỏi da cậu. Lúc này nó đã hút no
máu, nên da mới biến thành màu đỏ.”
Tôi nhìn con rắn kia, lòng vẫn còn sợ hãi, nghĩ chúng
đã trèo lên lưng tôi từng khi nào nhỉ, sao tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Cái thứ ghê tởm như thế, chui vào trong quần áo tôi thế nào cũng phải có cảm giác kỳ kỳ, không thể nào không hay biết được.
Vừa nghĩ, lại nhớ lúc ở trong nước tôi cứ luôn cảm thấy mắt cá chân
mình như bị con gì cắn, hay là chính lúc đó, lũ rắn nhép này đang len
lén bò lên người tôi? Nghĩ rồi lại sờ sờ lưng của mình, toàn là dịch
nhầy, tởm chết được.
Tôi dùng áo hết chùi lại lau, lại có một nhóm người khác trở về từ
đầu đường giếng, thấy chú Ba thì chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ông Ba,
bên kia cũng không thông, không có cách khác để ra ngoài rồi, làm sao
bây giờ?”
Chú Ba đứng lên, suy nghĩ một chút rồi thở dài, gật đầu, nói với
người này: “Hết cách, không thể ở đây tiếp được nữa, chúng ta phải quay
lại, chỉ có ngày mai mới lại ra được.” Nói rồi lại mắng một tiếng: “Bảo
các anh em xuất phát.”
Người nọ gật đầu đáp lời, rồi kêu gọi hết mọi người xung quanh, tất cả đều đứng dậy, lập tức đeo ba lô trang bị lên.
Tôi cũng được người ta đỡ lên, chú Ba thấy tôi hình như có lời muốn
nói, liền bảo: “Có gì thì đợi đến khi chúng ta trở về chỗ nghỉ chân đã
rồi hẵng nói, ở đây quá nguy hiểm, ở trong đường giếng đừng có nói gì,
biết chưa?”
Tôi hiểu sự lo lắng của chú, bèn gật đầu ý rằng đã hiểu. Bọn họ lập tức xuất phát, tiếp tục lùi vào sâu trong đường giếng.
Suốt đường lặn lội bôn ba, tôi hoàn toàn không biết mình đang đi về
đâu nữa, chỉ biết bốn phía tầm nhìn cực thấp, thỉnh thoảng lại nghe thấy ở sâu trong các ngã rẽ đột nhiên vang vọng tiếng “kèng kẹc kèng kẹc”,
cực kỳ gần, cao vút. Hiển nhiên nơi này là hang ổ của bọn chúng, khắp
xung quanh chúng tôi toàn là rắn.
Tôi có chút hồi hộp, nhưng mà ở đây có nhiều người, tiếng rắn vừa
vang lên, tức thì có người cảnh giác một phương hướng nào đó, ít nhiều
cũng khiến tôi an tâm hơn. Xem ra con người quả nhiên là cần cảm giác an toàn.
Cũng không biết đã đi suốt bao lâu, trong lúc đó có đi ngang qua hai
đường giếng có nước, tôi ước lượng ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ
rồi, tôi bắt đầu nghe thấy một loại âm thanh vang lên trong đường giếng
yên ắng, rất quen, hơn nữa, lại dần dần xuất hiện từng chút từng chút
một. Tôi định hỏi, nhưng những người khác suốt chặng đường đều không nói một câu, ngay cả ho khan cũng không có, tôi cũng không tiện hỏi han gì.
Càng đi sâu vào đường giếng, nhiệt độ càng hạ xuống thấp. Lại đi được một quãng, chúng tôi bắt đầu đi qua một số khu bị sụt lở nghiêm trọng,
mặt trên còn nhìn thấy dấu vết của rêu xanh khô khốc và dây leo, một số
chỗ còn có cả rễ cây còn sống, đây là rễ cây ở phía trên mọc chui cả
xuống dưới qua khe nứt của tầng đá. Chắc chắn là đoạn đường này rất gần
với mặt đất, có lẽ bên kia tảng đá chính là ánh mặt trời rồi.
Chúng tôi bám vào những rễ cây tạp nham trên vách giếng mà trèo qua,
thỉnh thoảng lại loáng thoáng nhìn thấy trong đống rễ có những da rắn
lộn đã hư thối đen sì, nơi đây có lẽ là khu vực sinh sống sầm uất của lũ rắn. Tôi nghĩ mà ghê, hệ thống cống ngầm phức tạp đến mức này, phỏng
chừng có thể sánh ngang với La Mã cổ đại rồi, thật không ngờ nó lại biến thành cái ổ rắn khổng lồ.
Kỹ thuật phòng thủ bằng sinh vật này, ở vùng Tây Vực có thể coi là
thuộc loại công nghệ cao rồi, không biết năm xưa vì sao quốc gia này
không tiếp tục xưng hùng xưng bá được, tôi cảm thấy rất có thể là vì
cuối cùng cũng có một nước nào đấy đã phát hiện ra phương pháp đối phó
với loài rắn độc này.
Khom lưng uốn gối đi mãi, đi mãi cho đến khi tôi có chút váng vất cả
đầu, chúng tôi mới đến được mục tiêu. Từ xa tôi đã thấy láng máng ánh
lửa, từ từ đi vào, phát hiện ra đó là một hồ chứa nước khổng lồ hình bậc thang, do sáu đến bảy cái hồ nước nối liền nhau từng nấc trông như
ruộng bậc thang hợp lại mà thành. Xung quanh có thể thấy những cột đá,
xà nhà bằng đá, đây cứ như là một khu nhà tắm của La Mã cổ đại ở dưới
lòng đất vậy, sau khi trèo xuống dưới, lại nhận thấy các vách tường đá
xung quanh có vô số những hang đá, hang rất sâu, trông như những hang
động vuông vức, hơn nữa, dường như giữa các hang đá đó đều có những con
đường mòn và bậc thang đá nối liền nhau, tạo thành những đường hành lang nối giữa các hang động.
Bởi vậy lại có cảm giác đây là một công trình đền thần của tôn giáo
vậy. Dù thế nào đi nữa, nơi đây có lẽ không chỉ đơn giản là một hồ chứa
nước. Bởi vì ở đây có dấu vết hoạt động của con người.
Ánh lửa chiếu ra từ trong một hang đá. Chúng tôi đi lên, bước đến một bậc thang đá, đi xuyên qua mấy con đường nối các hang đá liền, rồi tiến vào trong một hang động tương đối rộng rãi, cỡ sáu mươi bảy mươi mét
vuông.
Chúng tôi vừa vào liền nhìn thấy các lều trại, túi ngủ và một lượng
lớn trang thiết bị đang chất đống ngổn ngang ở bên trong, trong đó còn
có hai người ngồi bên đống lửa, chắc là đang trông ngọn lửa, bọn họ quay lưng về phía chúng tôi, dường như không để ý thấy chúng tôi đã quay về.
Toàn bộ đoàn người đã mệt rã rời, hai cẳng chân quả thực không còn chút sức lực nào.
Tôi được người ta thả xuống, một chân nhảy lò cò mấy bước. Anh chàng
dìu tôi thì mệt quá, xoa bóp bả vai rồi đạp hai gã đang ngắm lửa kia một cú, nói: “Còn chưa chịu đứng dậy cho cậu Ba ngồi à, sao im như phỗng
thế, nói gì đi chứ.”
Tôi vừa định bảo không cần phải khách sáo như thế, hai người kia bỗng nhiên ngã phịch xuống đất. Chúng tôi vừa nhìn, không khỏi ớn lạnh. Sắc
mặt hai người nọ đã hóa đen sì, hai cặp mắt trắng dã trợn ngược, hiển
nhiên là đã chết.