“Sao lại như thế?: Tôi nhìn Văn Cẩm, lắc đầu không hiểu nổi. Mùi
hương trên người Văn Cẩm đích thực là hương Cấm bà, nhưng nếu nói chẳng
bao lâu nữa cô ấy sẽ biến thành Cấm bà, thì thực là không thể tin nổi.
“Cháu không thể tiếp nhận nổi, cô cũng không trách.” Văn Cẩm thở dài, “Năm xưa khi bọn cô phát hiện ra điều này cũng không thể tin được.”
Tôi vẫn lắcđầu, lúc này đã hoàn toàn không thể suy xét được gì nữa,
chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ rối bời lên. Nếu như lúc trước là tôi sắp
xếp lại những mảnh dữ kiện nhỏ để thành toàn bộ câu chuyện, thì giờ đây
tin tức này của Văn Cẩm giống như một cây búa tạ giáng thẳng vào những
mảnh ghép ấy, đập nát chúng thành bột phấn, hiện giờ không thể nào chắp
ghép lại với nhau được nữa.
“Cái thứ “nó” kia đã làm gì đó với cô, khiến cô không thể già đi được, thế nhưng lại khiến cô biến thành cái thứ… quái vật kia?”
Văn Cẩm gật đầu: “Theo kinh nghiệm của cô thì sự biến đổi bắt đầu từ
bên trong cơ thể, cho đến khi hoàn toàn biến thành thứ kia chỉ mất có
nửa năm, bọn cô gọi quá trình đó là “thi hóa”. Người đầu tiên bị thi hóa là một cô gái, nhưng cái lúc mà cả bọn phải chứng kiến cô ấy biến thành cái thứ kia từng chút từng chút một, thực sự quá khủng khiếp. Cảm giác
dường như cơ thể mình đã bỏ qua bước “tử vong”, trực tiếp từ “người
sống” biến thành “xác chết”.”
“Nhưng rốt cuộc làm sao mà lại như thế?” Tôi hỏi, “Không có cách nào chữa khỏi được ư?”
Văn Cẩm lắc đầu: “Thời gian thi hóa xảy ra không có quy luật gì cả,
tín hiệu duy nhất chính là mùi hương này. Bọn cô suy đoán loại biến đổi
kỳ quái này có khả năng liên quan đến cổ mộ dưới đáy Hoàng Sa. Lúc đó,
suy đoán đầu tiên là, phải chăng đây chính là một loại bệnh truyền nhiễm thời cổ, bị phong bế trong ngôi mộ cổ này, bọn cô vào đó liền mắc phải. Nhưng sau khi nghiên cứu mới phát hiện ra là không phải, nhưng hiện
tượng này chắc chắn có liên quan đến Uông Tàng Hải.”
“Đây chính là lý do cô điều tra về Uông Tàng Hải?”
Cô lặng lẽ gật đầu.
Khoảng thời gian bọn họ bị nhốt dưới tầng ngầm Cách Nhĩ Mộc tương đối dài, quá trình tháo chạy khá phức tạp, tuy Văn Cẩm kể lại có giản lược
một chút, nhưng đây là chuyện khác, ở đây tôi sẽ không kể nhiều thêm
nữa.
Sau khi bỏ chạy, lúc đầu bọn họ bị một đám người xa lạ đuổi bắt.
Không chỗ trú chân, trải qua một phen lang bạt kỳ hồ, đến khi bọn họ
quay trở lại tầng hầm trại an dưỡng thì nơi đó đã vườn không nhà trống.
Tất cả mọi thứ trong trại an dưỡng đã được chuyển đi, bọn họ không tìm
được bất cứ tư liệu gì, căn bản không biết rốt cuộc là ai đã giam giữ
họ, xuất phát từ mục đích gì. Để trốn tránh khỏi lực lượng bí ẩn này,
bọn họ quyết định tư duy ngược lại, chọn ngay trại an dưỡng bỏ hoang này làm nơi ẩn náu, vừa điều tra những ghi chép về Uông Tàng Hải, vừa tránh né khỏi sự truy đuổi của nhóm người kia.
Sau đó mới xảy ra những sự việc sau đó.
Nói đến đây, tôi liền hỏi: “Vậy, hai người cho rằng, ở cái nơi quỷ quái này có cách nào đó trị được “thi hóa” ư?”
“Bọn cô dựa vào một lượng lớn những chi tiết nhỏ để suy đoán, thứ mà
Uông Tàng Hải theo đuổi chính là nội dung ghi chép trong sách lụa Chiến
Quốc, đó là một loại kỹ thuật liên quan đến việc thành tiên. Nhưng rõ
ràng, ông ta không hoàn thiện được loại kỹ thuật phục chế từ trong sách
cổ này, bọn cô có lẽ chính là vật thí nghiệm chưa hoàn thiện. Tuy có thể vĩnh viễn lưu giữ tuổi thanh xuân, nhưng hiệu quả lại không ổn định,
đến cuối cùng đều biến thành quái vật.” Văn Cẩm nói, “Mục đích mà cả đời Uông Tàng Hải theo đuổi chính là hoàn thiện được loại kỹ thuật này, cô
nghĩ nơi này là điểm đến cuối cùng của ông ta. Nội dung ghi chép trong
sách lụa Chiến Quốc vốn xuất phát từ nơi này, vậy rất có thể chính là
chỗ này rồi. Nhưng trong quá trình này, cô với Hoắc Linh xảy ra mâu
thuẫn, lần đó cô ấy dẫn người tiến vào đây, còn cô thì quyết định ở lại
đợi. Ban đầu cô tưởng là cô ấy đã chết, không ngờ mấy tháng sau cô ấy
lại trở về, nhưng rõ ràng, kế hoạch không thành công. Lúc đó quá trình
thi hóa của cô ấy đã bắt đầu, cô ấy bắt đầu hay quên, bắt đầu mất kiểm
soát tâm trạng, sự trao đổi chất của cô ấy càng lúc càng nhanh, cuối
cùng, biến thành cái dạng như thế kia, toàn bộ đội khảo sát chỉ còn lại
một mình cô, chờ đợi số mệnh không biết rõ.”
“Cô vốn nghĩ sẽ tiếp tục che giấu lâu hơn nữa, nhưng một tháng trước, cô ngửi được mùi hương trên người mình, biết số mệnh cuối cùng của mình đã đến rồi, cô phải kết thúc tất cả mọi chuyện này. Chú Ba của cháu,
“nó” phía sau Cầu Đức Khảo.”
“Nhưng những điều này có liên quan gì đến cháu?” Tôi bèn nhớ ra, hỏi, “Vì sao cô gửi băng ghi hình cho cháu?”
“Người gửi băng ghi hình cho cháu, không phải cô.” Văn Cẩm nghiêm mặt nói, “Đây cũng là một mắt xích thiếu sót, lúc cô nhìn thấy cháu xuất
hiện trong đội ngũ này cũng rất kinh ngạc, cho nên mới bảo Định Chủ Trác Mã gọi cả cháu tới. Sự xuất hiện của cháu, cô liền đoán ra được, “nó”đã thâm nhập vào kế hoạch của cô, nên cô phải cảnh cáo cháu. “Nó” đã đem
những cuốn băng cô gửi cho Cầu Đức Khảo, gửi lại cho cháu.”
“Vì sao phải làm vậy?”
“Cô cũng không rõ lắm, có lẽ “nó” không muốn Cầu Đức Khảo vào đội. Nó muốn một đội ngũ tương đối đơn thuần, bao gồm Khởi Linh, Giải Liên Hoàn và cháu. Cô chỉ có thể đoán. Nhưng mà, lần này Giải Liên Hoàn bày ra
một mưu kế vô cùng lợi hại, trời xui đất khiến thế nào lại khiến kế
hoạch của cô thực hiện được. “Nó” nhất định là đang phán đoán cô là ai
trong số biết bao nhiêu người thế này.”
Tôi day day mặt, cảm giác mạch suy nghĩ bắt đầu rõ ràng hơn rồi, hỏi: “Vậy từ giờ đến lúc cô thi biến còn bao nhiêu thời gian? Chúng ta còn
kịp không?”
Cô nắm lấy tay tôi, bảo: “Đừng lo lắng cho cô, đã đến đây rồi, cô sẵn sàng chịu mọi sự sắp xếp của số phận, bất kể là tốt hay xấu. Dù sao
thì, đây cũng là điểm cuối của cô rồi, cũng là điểm cuối của Khởi Linh,
lại càng là điểm cuối của Giải Liên Hoàn, cháu phải tự lo cho mình
thôi.”
Tôi nhìn bọn họ, nghĩ thầm chả lẽ mấy người đều không định ra ngoài
sao, như vậy sao được. Đúng lúc này, bên ngoài lớp che chắn mà chúng tôi đã dựng bỗng có tiếng người gõ gõ vào đá, có một người ho khan, nói:
“Cẩn thận, có thể là rắn, rắn nơi này biết nói tiếng người đó!”
Bên ngoài có tiếng người lập tức nói: “Có phải Thiên Chân đấy không?”
Muộn Du Bình bảo tôi yên tâm, rắn không nói chuyện với người đâu, rồi phá lớp chắn xuống. Tôi lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đầy bùn, hóa ra là Bàn Tử. Lại nhìn, phía sau anh ta còn có mấy người nữa, đều là người làm của chú Ba, trong đó còn có gã kính đen nữa.
Bàn Tử mặt đầy bùn, nói: “Quả
nhiên cậu ở đây, í, Tiểu Ca cũng ở đây à, ai da, bắt được rồi à?”
Tôi nghĩ thầm, anh đừng có kêu lắm từ tượng thanh vậy. Bàn Tử bèn hỏi chúng tôi có chuyện gì thế, tôi mới nói sự việc quá dài, rồi hỏi họ làm sao lại tìm được bọn tôi. Còn chú Ba tôi đâu?
Bàn Tử “Ai” một tiếng, nói: “Bọn này thấy có cái khe hở nhét
xu-chiêng, úi chà chà, đúng là kỳ cảnh Tháp Mộc Đà. Cả đám đâm đầu vào
thì phát hiện ra trong khe hở nghẽn đầy bùn, tôi dạy đám kia bảo vệ bản
thân. À nhưng mà chú Ba cậu không theo kịp, bị cắn rồi, mới tiêm một mũi huyết thanh, ở phía sau ấy. Tụi tôi nghe tiếng người nói chuyện bèn tới xem xem, tôi còn tưởng là rắn ấy chứ.”
Tuy rằng Văn Cẩm nói chú Ba là Giải Liên Hoàn giả trang, nhưng khi
vừa đến chỗ cấp bách, thì tôi lại không chút nào cảm giác chú là giả.
Tôi quay đầu lại thoáng nhìn Văn Cẩm, nghĩ bụng cô định làm thế nào đây,Văn Cẩm gật đầu với tôi, “Đi, đi xem.”
Mấy người kia không nhận ra Văn Cẩm, hỏi tôi cô gái này là ai.
Tôi nói: “Đây là nhân tình của ông Ba đấy.” Bàn Tử lập tức đế thêm:
“Gọi là chị Hai biết chưa.” Đám người kia điếng cả người, còn nghe lời
Bàn Tử, rối rít gọi. Văn Cẩm lườm tôi một cái, bảo tôi bớt nói nhảm.
Bọn họ ở chỗ một hồ chứa khác cách đó không xa, hồ chứa này còn rộng
hơn nữa, hơn nữa, hầu như không có ngã rẽ gì, cũng mọc đầy những loài
khuẩn nấm trông như rễ cây. Lần này, số người thiếu mất một nửa, tất cả
mặt đều một màu đất. Văn Cẩm dạy bọn họ cách bịt lỗ hổng duy nhất, tôi
liền nói thật kỳ quái, lẽ nào hồ chứa này đã là điểm cuối của hệ thống
khuẩn nấm rồi?
Tôi đi xem chú Ba, trên cổ và cánh tay chú đều có lỗ máu, mặt xanh mét, thần trí hơi mơ hồ.
“Cắn chết ba người xong mới cắn đến ông ấy, nọc độc cạn rồi, nhưng vẫn quá mạnh.” Người chăm sóc chú nói.
Chú Ba hơi mở mắt, tôi không biết chú có nhìn thấy Văn Cẩm hay không, chắc là có thấy. Tôi thấy chú run lên một cái, lại nhìn tôi, không nói
nên lời. Trong lòng tôi chua xót, nhìn chú, tôi căn bản không thể nào
tưởng tượng được đây là Giải Liên Hoàn, đa phần ấn tượng của tôi về chú
Ba toàn là từ ông ấy, tất cả những điều này đều không thể thay đổi được.
Văn Cẩm đi tới, ngồi bên cạnh chú, nhìn chú, cũng không nói gì cả, cứ nhìn nhau như vậy. Chú Ba bỗng nhiên cố hết sức vươn tay ra về phía cô. Văn Cẩm cầm tay chú, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tà đã biết rồi, không cần
giấu diếm nữa, chúng tôi đều không trách anh.” Miệng chú giật giật, tôi
thấy chú chảy nước mắt, nhìn tôi, rồi lại nhìn Văn Cẩm, cố hết sức muốn
nói chuyện. Văn Cẩm cũng có chút xúc động, dí tai lại gần miệng chú,
nghe xong mới siết chặt tay chú nói: “Tôi biết rồi, anh về đội rồi, đây
không phải lỗi của anh.”
Chú nhìn về phía tôi. Tôi cũng cầm tay chú, không biết nói cái gì mới phải. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngày hôm qua tôi còn tán dóc với
chú, chú Ba tới chú Ba lui, bây giờ lại thành thế này, nghĩ đến lại
không khỏi buột miệng nói một tiếng: “Chú Ba.” Nghe thấy tôi gọi chú Ba, chú bỗng nhiên kích động, giật mình, rồi dần dần mất đi tri giác. Tôi
tưởng là chú không xong rồi, lập tức gọi người tới. Người kia đến bên
xem một lúc rồi nói: “Yên tâm, chỉ là ngất đi thôi.” Tôi thở phào một
cái, chợt nghe phía sau có người kêu lên: “Ở đây có cửa đá!”
Chúng tôi qua xem. Mấy người làm của chú Ba phát hiện ra dưới đáy hồ
chứa này có một phiến đá, bên trên có hai cái vòng sắt. Bọn họ hò dô, cố sức kéo vòng sắt để kéo phiến đá lên, rồi phát hiện ra bên dưới có một
hang động.
Kính Râm và Muộn Du Bình xuống dưới trước dò đường, không lâu sau có
hồi âm. Kính Râm nói bên dưới còn có một hang động khác, hoàn toàn không phải do sức người đào nên, hình như là một hang đá vôi, khắp nơi có rất nhiều cửa đá, hình như là trong lúc đang đào bới xây dựng hệ thống chứa nước thì phát hiện ra hang này, bèn tận dụng nó luôn. Bên trong không
khí trong lành mát mẻ, hình như không có dấu vết của rắn, còn có vẻ như
là thông đến nơi khác nữa. Đường chúng tôi đến đây giờ có lẽ đã toàn rắn là rắn, muốn trở về theo đường cũ ít nhất cũng phải chờ đến khi trời
tối, có lẽ phía dưới này có đường ra ngoài, Bàn Tử nói hay là xuống xem
sao.
Vừa nghe hình như không có rắn, cả đám người đều nhao nhao muốn
xuống. Tôi nói với họ, hiện giờ tình hình còn chưa rõ, không nên nhào
hết cả xuống dưới như ong vỡ tổ thế, nơi chúng tôi đang ở đây vẫn còn
khá an toàn. Bên dưới biết đâu lại có cơ quan vỡi bẫy rập, đến lúc đó
còn thảm hơn bị rắn cắn. Vừa nói xong, chả còn ai dám xuống nữa, cuối
cùng vẫn là mấy người bọn tôi quyết định đi xuống xem trước. Đám người
còn lại đều là một lũ ô hợp, xuống dưới cũng chẳng giúp được gì, thôi cứ ở lại đây chăm sóc thương binh, chờ bọn tôi quay về.
Muộn Du Bình với Kính Râm lại xuống phía dưới lần nữa, sau đó là tôi và Bàn Tử, ngay sau bọn tôi là Văn Cẩm.
Bên dưới là một hang đá vôi khổng lồ hình tròn, tôi dùng đèn mỏ chiếu một lượt, có thể nhìn thấy rất nhiều cửa đá, Bàn Tử quăng dây thừng,
chạy đến đó xem, kêu lên: “Ối chà, đúng là Bồng Lai tiên động có khác!”