Từ xa nhìn bóng người đang ngồi trên vương tọa kia, không rõ ràng cho lắm, liệu đó có phải là thi thể của Tây Vương Mẫu? Chuyện như thế này
tôi đã gặp nhiều rồi, cảm giác nơi này tà khí ngút trời, bèn lập tức bảo lấy chân lừa đen ra.
Bàn Tử nói: “Không thể là Tây Vương Mẫu được, chết rồi thì hoặc là
chôn, hoặc là cho vào quan tài, làm gì có cái lý lại để ngồi. Tôi thấy
có khi là người đá ấy.”
Văn Cẩm bảo: “Tuyệt đối không phải đá, ở đây tượng người không thịnh
hành, suốt dọc đường chúng ta đi làm gì thấy bức tượng người nào. Chỗ
này bí mật như thế, là thánh địa của Tây Vương Mẫu, bóng người ở đây
chắc chắn không phải chuyện nhỏ, phải thật cẩn thận.”
Bàn Tử nói: “Tiếc là súng của Phan Tử hỏng rồi, chứ không với khoảng
cách này, ông đây bắn một phát là trúng đầu nó, người hay ma thử cái
biết ngay.”
Tôi nghĩ bụng, nếu là ma anh bắn nó cũng chả chết, nếu là người thì anh thành tội phạm giết người rồi còn gì.
Có điều, dù thế nào đi nữa chúng tôi vẫn phải leo lên đó, bởi đó là nơi duy nhất có thể tiếp cận với thiên thạch.
Ở đây chắc chắn không có cơ quan bẫy rập, bởi nơi đây vốn không có
điều kiện để xây dựng thiết trí cơ quan. Các bậc thềm đá đều được đục
đẽo hết sức thô sơ, hai hàng chân đèn bằng đồng hai bên cầu thang vốn có thể dùng để chiếu sáng, nhưng nay đã rỉ sét hết cả, chỉ có thể để trang trí. Bàn Tử định tháo một cái ra nhét vào ba lô, nào ngờ vừa đụng một
cái đã nát thành bột phấn. Chậm chạp bước lên bậc đá, rời khỏi mặt nước, cảm giác cơ thể mình nặng như đeo chì. Nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc,
chúng tôi mới lấy chân lừa đen ra, rón rén khom lưng bên đài thần. Đông
người nên to gan, hầu như không do dự chút gì, ánh đèn mỏ long loáng
chiếu vào bóng người kia, quả nhiên trên vương tọa có một người đang
ngồi.
Tiến lại gần mới phát hiện đó là một cái xác nữ đang ngồi ngay ngắn nghiêm trang trên vương tọa.
Cái xác nữ đội một cái mũ trang trí hết sức rườm rà, nếu không phải
gài trâm thì không nhận ra nổi là nam hay nữ. Mặc áo dài tơ vàng, dát
đầy miếng ngọc. Cái xác ngồi ngay ngắn, trông rất sống động.
Khuôn mặt cái xác xanh lè, nhìn kỹ, mới nhận ra trên mặt cái xác được phủ một lớp chất keo giống như vôi, có màu xanh, sau đó lại chạm khắc
hình khuôn mặt trên lớp vôi đó. Toàn thân cái xác không lộ một chút da
thịt nào, không biết thi thể bên dưới lớp áo kia được bảo tồn như thế
nào. Nhìn trông cứ như tượng Bồ Tát trong chùa, dưới ánh đèn mỏ có vẻ âm u vô cùng.
Phía sau cái xác nữ còn có hai cái xác thủ vệ đang đứng, mặc áo giáp
Tây Vực. Hai cái xác này rõ ràng không được giữ gìn tỉ mỉ chăm chút như
cái xác nữ kia, lớp vôi trên mặt đã tróc ra hết, để lộ ra cái sọ người
rữa nát gần như không còn nguyên vẹn bên dưới. Do áo giáp có màu đen, có lẽ là cùng chất liệu với các ngọc dũng kia, cho nên lúc này chúng tôi
không nhìn thấy.
Ba cái xác ướp đều đứng/ ngồi ngay ngắn thẳng tắp, chứng tỏ đã được xử lý đặc biệt gì đó.
“Đây có phải Tây Vương Mẫu hay không?” Bàn Tử khẽ hỏi.
Tôi gật đầu: “Có vẻ là thế thật. Không ngờ bà ta đúng là ở đây, chắc
chắn là người cổ đại sau khi xử lý thi thể của bà ta xong liền an táng
chỗ này.”
Bàn Tử thấy áo dát ngọc, hai mắt liền sáng lên, nói: “Cuối cùng Bàn
gia ta cũng nhìn thấy đồ tốt rồi, hóa ra bao nhiêu của ngon đểu đắp lên
người ả đàn bà này. Đàn bà đúng là đàn bà, đến chết rồi cũng tiếc tí của ấy.”
Tôi nghe vậy lập tức túm anh ta lại, trước khi anh ta kịp manh động.
Muộn Du Bình bảo bọn tôi đừng tới gần, hắn chỉ vào hoa văn chạm khắc
dưới mặt đất khắp xung quanh vương tọa: đó là hình một con chim mặt
người đầu to thân bé. Hoa văn này lấy vương tọa làm trung tâm, uốn lượn
xung quanh. Muộn Du Bình dùng ngón tay dài đặc biệt của hắn khoanh sát
mép hoa văn, nói: “Có khe hở rất nhỏ, có lẽ ở đây cũng có cơ quan thăng
bằng, đừng tới gần bà ta.”
Chúng tôi thở phào một cái, lúc này mới ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bề
mặt thiên thạch đã ở ngay trên đỉnh đầu chúng tôi, nhảy lên một tí là
với tới. Bề mặt phía trên đỉnh đầu chúng tôi còn có mấy cái lỗ sâu hoắm, chiếu đèn vào, nhận thấy cái hố này khoét thẳng vào sâu bên trong thiên thạch, sâu không thấy đâu là đáy, mà thành hố trơn trượt cực kỳ, không
thể là do sức người đào được.
Uông Tàng Hải tìm thứ này làm gì? Nếu dựa theo lời Văn Cẩm, ông ta
tới đây tìm bí quyết trường sinh, như thế, tảng thiên thạch này có liên
quan gì đến bí quyết trường sinh?
Tôi ngẩng đầu nhìn thật kỹ, nhìn mãi một lúc, mới phát hiện ra một điều kỳ quái.
Chất liệu tảng thiên thạch này sao trông giống ngọc dũng đến thế? Màu sắc này, độ bóng này, hình như là cùng một loại chất liệu. Tôi nhảy lên sờ thử một cái, thấy bề mặt thiên thạch này ấm nhuận, không hề lạnh tay tí nào, hình như đúng là đá ngọc.
Ô, tôi nghĩ thầm, chả lẽ đây là một tảng “thiên ngọc”?
Trên thế giới này có một loại đá quý, gọi là “thiên ngọc”, là một
dạng thiên thạch đặc biệt, do cảm giác sờ vào rất giống ngọc, cho nên nó được coi là một loại ngọc quý, cực kỳ quý giá ở thời cổ đại. Có điều,
tảng thiên thạch này có màu sắc đậm hơn các loại thiên ngọc bình thường
rất nhiều, liệu đây có phải một tảng thiên ngọc quý hiếm có chứa thành
phần hợp chất đặc biệt gì? Mà những ngọc dũng kia chính là làm từ loại
thiên ngọc này?
Nếu đúng là thật, vậy thứ của này thực sự rất đáng tiền. Cả một tảng
bự thế này, cứ bán theo cân thôi là chúng tôi cũng phát tài to rồi.
Tôi nói ra những ý kiến của mình, tất cả mọi người đều cảm thấy rất có lý.
“Xem ra, sự hình thành đống huyết thi kia có liên quan rất lớn với
tảng thiên thạch này.” Văn Cẩm nói, “Mà thời cổ đại, Tây Vương Mẫu đã
phát hiện ra sức mạnh này, bèn dùng thiên thạch chế tác thành ngọc
dũng.”
Tôi phẩy tay, liền nghĩ đến một việc: “Này, mọi người nói xem, từ
thời Hán bắt đầu thịnh hành áo chỉ vàng, nghe nói có thể khiến thi thể
ngàn năm không thối rữa, mà bây giờ khảo cổ phát hiện ra áo chỉ vàng lẫn ngọc thạch đều thối rữa được cả, chứng tỏ truyền thuyết này không hề có khoa học. Thế thì, truyền thuyết này rốt cục từ đâu mà ra? Có phải do
ngày xưa các phương sĩ tra cứu sách cổ, thấy miêu tả về áo chỉ vàng ngàn năm không thối rữa này, nhưng lại không hề biết ngọc thường với ngọc
dũng là có sự khác biệt?”
“Chẳng lẽ là sách gấm Chiến Quốc!” Bàn Tử kêu lên, “Ý cậu là, áo chỉ
vàng thời Hán là mô phỏng lại ngọc dũng trong sách lụa Chiến Quốc?”
“Có khả năng này.” Tôi gật đầu nói. “Sau đó, Uông Tàng Hải phát hiện
ra kẽ hở này, thế là ông ta bắt đầu đi tìm chất liệu chế tác ngọc dũng
đích thực được miêu tả trong sách cổ.”
Ngay lập tức, tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đều rõ ràng hơn. “Mẹ,
nếu đúng là vậy, thế thì Uông Tàng Hải trộm bao nhiêu ngôi mộ trong suốt bao nhiêu năm đến vậy, tất cả đều chỉ vì tìm tảng thiên thạch này thôi? Cuối cùng, ông ta tìm ra được nơi chứa tảng thiên thạch này, thế là bèn dẫn người đến đây?”
“Sai.” Văn Cẩm không hề hưng phấn như tôi, “Theo lời cháu nói, nếu
ông ta đã đến đây thực, vậy thì cũng đã đạt được mục đích rồi. Thế nhưng trong ngôi mộ đáy biển lại không thấy ngọc dũng nào. Chứng tỏ ngọc dũng không phải mục tiêu của Uông Tàng Hải.”
“Vậy mục tiêu của ông ta là cái gì?” Tôi nói. Tôi cảm thấy suy đoán của mình vẫn hết sức hợp lý.
Văn Cẩm nhìn cái hố sâu trên bề mặt thiên thạch, nói với chúng tôi:
“Không biết, có điều, cô cứ có cảm giác, mục tiêu này chính là bên trong cái hang kia.”
Ngữ khí của Văn Cẩm rất lạ, cô nói xong, tất cả chúng tôi đều sửng
sốt, có hơi hoảng sợ. Ngẩng đầu nhìn cái hố sâu hoắm, nghĩ thầm, không
biết bên trong đó là cái gì cơ chứ?
Nhìn một hồi, đột nhiên cô bắt đầu rút một sợi dây thừng từ trong ba lô ra, bảo tôi: “Cô phải vào xem.”
Tôi đương nhiên không chịu, định ngăn cô lại, nhưng lại bị Muộn Du
Bình cản lại. Tôi với hắn nhìn nhau một lúc, lập tức hiểu ý của hắn:
Chúng tôi có lựa chọn, nhưng Văn Cẩm thì không, nói gì cũng không có ý
nghĩa.
Tôi thở dài một tiếng, có một cảm giác rất bất lực. Khi ở trong tình
cảnh không thể giúp được người
mình muốn giúp, lúc ấy mới cảm thấy mình
nhỏ bé đến mức nào. Tôi cứ tưởng cái cảm giác bất đắc dĩ này chỉ trên ti vi mới có, không ngờ lại gặp phải ngay trong hiện thực, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Động tác của Văn Cẩm rất nhanh nhẹn, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Cô bảo Muộn Du Bình giúp mình nối dây, rồi dùng đèn mỏ chiếu vào trong hố,
chuẩn bị một mình trèo vào.
Tôi vốn định tìm người vào thay cô, nhưng điều này là không thể. Tuy
miệng hố cái nào cái nấy phải to cỡ cái thùng phuy, nhưng lại gần như
vuông góc với mặt đất, muốn trèo lên phải dùng đầu gối hoặc bàn chân
dạng ra chống hai bên thành hố. Đám đàn ông bọn tôi quá cao to, có nhảy
lên mà vào trong rồi cũng không cong gập người được, gần như không thể
mượn lực mà tì. Bàn Tử thì càng khỏi nói, nếu bên trong hố đường kính
nhỏ hơn thì anh ta có mà kẹt luôn trong ấy. Chỉ có Văn Cẩm vóc người nhỏ nhắn, có thể miễn cưỡng dùng sức được.
Tôi vẫn có chút lo lắng, nhưng nhìn Văn Cẩm tay chân nhanh nhẹn, cũng biết có lo lắng cũng vô nghĩa. Văn Cẩm buộc thừng bên hông, được Bàn Tử khiêng lên vai. Cô chui vào trong cái hố, sau đó tì vào vai Bàn Tử nhún một cái, cả người liền nhảy vào trong.
Tôi kêu lên “Cẩn thận chút”, cô đáp trả một tiếng, rồi cúi đầu liếc
mắt nhìn tôi. Tôi thấy sắc mặt cô có chút kỳ lạ, có một cảm giác không
thể nói nên lời, ngay sau đó cô mỉm cười với tôi, bắt đầu leo vào trong.
Chúng tôi bên dưới thả dây, ngẩng lên nhìn cô từ từ vào sâu trong hố, động tác thong thả vô cùng, nhưng đương nhiên phải gồng hết sức lực,
mãi cho đến khi ánh đèn mỏ của cô biến mất, qua nửa tiếng tròn, có lẽ đã tiến vào khoảng gần năm mươi mét bên trong.
Chứng kiến toàn bộ sự việc ấy, tôi sợ đến nổi da gà, đây là cảm giác
khi chui rúc trong hang trộm, thế nhưng cái hố kia rốt cuộc sâu đến bao
nhiêu, ít nhất cũng phải đến hai ba trăm mét, cái cảm giác cứ như thể
chui rúc trong thực quản này tuyệt đối không dễ chịu, huống hồ thỉnh
thoảng trên đường đi lại gặp phải tình cảnh tay chân không với được
thành hố.
Ngẩng đầu nhìn miệng hố suốt hơn mười phút, cổ mỏi không chịu nổi,
tôi đành không nhìn nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi cùng mọi người, cởi quần
áo, lấy rượu trắng lau người cho đỡ rét. Sợi dây vẫn kéo dần kéo dần, cứ cách mười mét dây Bàn Tử lại ra dấu hiệu với Văn Cẩm bên trong để xác
nhận một chút.
Bầu không khí như đông cứng lại, chúng tôi không ai nói câu gì, cũng
không biết phải nói gì cho phải. Vừa sởn da gà vì cái xác nữ đằng sau
lưng, lại vừa lo lắng cho an nguy của Văn Cẩm.
Đợi mãi khoảng một tiếng, bỗng chợt nghe Bàn Tử kêu “Hử” một tiếng,
tôi lập tức đứng lên hỏi chuyện gì xảy ra thế, anh ta đáp: “Bà chị hai
không trả lời.”
Chúng tôi xúm lại gần, nhìn Bàn Tử giựt dây, giựt giựt vài cái, sợi
dây bị kéo lại một ít, nhưng vẫn không thấy bên trong giựt lại.
Đầu tôi liền căng lên, nghĩ thầm lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi, lại bảo Bàn Tử thử lại một chút.
Bàn Tử lại giựt một chút, sợi dây vẫn bị kéo xuống một ít, anh ta
nhíu mày, nói: “Không xong, đầu kia sợi dây rất nhẹ, hình như không có
người.”
Muộn Du Bình vừa nghe liền biến sắc, lập tức kêu Bàn Tử: “Lôi cô ấy xuống!”
Bàn Tử lập tức dùng sức kéo sợi dây thật mạnh. Tôi nhìn anh ta, thấy
không ổn rồi, hoàn toàn không cần dùng sức gì, sợi dây cứ trôi tuột
xuống cứ như nước chảy, kéo đến đoạn thẳng đứng, sợi dây liền rối thành
một cục, rơi thẳng xuống khỏi hố. Toàn bộ sợi dây rơi thẳng xuống ngừng
tôi, cuốn tôi thành một cục.
Tôi giãy ra, cầm lấy nhìn đầu kia của sợi thừng: không thấy vết cắt,
sợi dây bị chính tay Văn Cẩm tháo ra. Chúng tôi nhìn nhau, trong lòng
tôi bỗng có một cảm giác hỏng bét: Mẹ kiếp, Văn Cẩm tự tháo dây ư?
Muộn Du Bình vẻ mặt cứng ngắc, hắn đè tay lên vai Bàn Tử, đạp lên
lưng Bàn Tử một cú mượn lực rồi nhảy thoắt lên trên, chui vào trong cái
hố kia. Động tác cực nhanh, không ngăn lại kịp. Bàn Tử kêu to: “Dây
thừng! Mau buộc dây thừng!” Hắn không thèm để ý, cứ thế chui vào luôn.
Tôi thấy hắn không buộc dây vào người, không được, lập tức bảo Bàn
Tử: “Ngồi xổm xuống cái.” Bàn Tử giận dữ: “Mẹ kiếp sao đứa nào cũng coi
ông như ngựa thế.” Tôi mặc kệ anh ta, bấu vào người anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo trèo lên. Anh ta gồng mình khiêng tôi lên, tôi cố sức nhún một cái
bật lên, bất đắc dĩ sức yếu, nín thở chống hai bên thành hố, nhấc cả hai chân chống lên nữa, nhưng chỉ được vài giây là tụt xuống, rồi ngã dúi
dụi lên người Bàn Tử. Lại thử một lần nữa, kết quả vẫn vậy, chứng tỏ với thể lực của tôi, chắc chắn không trèo vào hố nổi.
Tôi đứng lên, xoa xoa chỗ đau điếng, ngẩng đầu liền thấy Muộn Du Bình đang vất vả trèo vào trong hố. Hắn cao quá, hai đầu gối không dùng sức
được, chỉ có thể nhích dần từng bước nhỏ, cực kỳ tiêu hao thể lực. Tôi
bỗng có một ảo giác, phải chăng thiên thạch này là sinh vật sống, những
cái hố sâu kia chính là cái bẫy để nó nuốt thức ăn, Muộn Du Bình đang tự chui đầu vào lưới.
Nhưng tôi lập tức ý thức được điều đó không có khả năng, muốn suy
nghĩ tiếp nhưng đầu óc đã rối như tơ vò, không nghĩ ngợi gì được nữa.
Tôi cứ thế ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình nhích dần lên, cũng không biết
qua bao lâu nữa, cho đến khi Muộn Du Bình hoàn toàn biến mất trong bóng
tối sâu hun hút bên trong hố.
Tôi không ngồi yên được nữa, kiên trì đứng trước miệng hố ngẩng đầu
nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy ánh đèn pin rọi xuống, sau đó hai người
bọn họ an toàn trở về.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trong lòng tôi nóng như
lửa đốt, cứ thế đứng chờ, từ lo lắng chuyển sang bình tĩnh, từ bình tĩnh chuyển thành chết lặng, từ chết lặng trở thành trống rỗng.
Mười mấy tiếng đồng hồ sau, vẫn không có gì xảy ra, Muộn Du Bình cũng không trở về nữa, Văn Cẩm cũng không trở về nữa, từ trong hố vẫn không
có âm thanh gì vọng lại. Hai người kia, cứ như thể đã bị cái hố nọ nuốt
chửng sang một thế giới khác.