Muộn Du Bình nằm đó, Bàn Tử tiêm cho hắn một mũi an thần, sau đó hắn rơi vào giấc ngủ.
Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng buồn phiền vô cùng, khó chịu muốn chết.
Nhất định là trong lúc chúng tôi đang ngủ, hắn đã ra khỏi cái hố kia, thế nhưng sao hắn lại biến thành cái dạng này?
Tôi ngước nhìn tảng thiên thạch trên đỉnh đầu, bề mặt vẫn một màu
xanh đen xấu xí như vậy, không có bất kỳ thay đổi nào. Vô số hố sâu như
vô số con mắt đang nhìn, làm tôi cảm thấy ngộp thở.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Tôi buồn bực muốn chết, đúng là đang đùa giỡn tôi.
Hết thời gian rồi. Tức là ý gì? Nghe như sắp có chuyện gì đó xảy ra,
hơn nữa còn không có thời gian để thực hiện bất cứ đối sách nào nữa, lẽ
nào nơi này sắp xảy ra chuyện gì ư?
Bốn phía vẫn lặng tờ như ở giữa vũ trụ. Không có đèn mỏ để chiếu
sáng, chẳng nhìn thấy cái gì cả, nếu như ở đây đang có gì thay đổi,
chúng tôi cũng chẳng thể nào biết được.
Muộn Du Bình chắc chắn đã phải chịu một sự chấn động cực kỳ lớn. Bàn
Tử thở dài bảo: “Hoàn toàn không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài,
nghe cũng không nghe, nhìn cũng không nhìn, toàn bộ hệ thống cảm giác
của cậu ta đã đóng kín. Tôi có một anh bạn cũng giống thế, bác sĩ bảo,
não bộ cậu ta đã chết đứng ngay trong khoảnh khắc cuối cùng đó, lag cứng rồi.”
Tôi im lặng không nói gì. Muộn Du Bình là người như thế nào, tôi
không hiểu rõ, thế nhưng về khả năng chịu đựng áp lực tâm lý của hắn thì tôi có thể bảo đảm, cái loại như hắn tố chất tâm lý đã đạt đến một cảnh giới cực cao, muốn hắn bị chấn động cực độ như vậy là hết sức khó khăn. Chuyện đã xảy ra bên trong tảng thiên thạch kia, mức độ khủng bố của nó chắc chắn đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.
Nhưng mà, tôi thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, một kẻ trầm
tính, lạnh lùng như hắn, lại bị cái gì đó dọa đến mức sụp đổ. Tôi có thể xác định đó chắc chắn không phải quái vật gì đó, nỗi sợ xác chết ngay
đến tôi còn vượt qua được, thì dù bên trong đó có là quái vật khủng bố
cỡ nào cũng không thể dọa hắn khiếp sợ đến thế được. Thứ hắn nhìn thấy,
chắc chắn là một cảnh tượng quỷ dị đến cực độ. Lúc này lại nhớ đến Văn
Cẩm, cô hiện giờ đang ở đâu? Lẽ nào cô ấy cũng phát điên rồi, không ra
được nữa?
Nếu là vậy, thì tôi nhất định phải đi vào, dù có ngã dúi dụi cả ngàn
lần tôi cũng phải chui vào tận trong lôi cô ấy ra. Không thể bỏ mặc cô
ấy ở lại trong tảng thiên thạch này được.
Nghĩ đến có chút nổi da gà, tôi bèn đứng lên, đi đến bên dưới cái hố, bật đèn pin chiếu lên bên trên. Đây gần như đã thành một thói quen, mấy ngày nay tôi đã làm như thế không biết bao nhiêu lần. Tôi chiếu linh
tinh mấy cái vào hố sâu, sau đó lại quay trở về chỗ.
Mới đi được mấy bước, tôi bỗng khựng lại, thấy không ổn, vừa lúc này
trong hố kia không phải đen kịt hoàn toàn, trong đó hình như còn có gì
đó!
Ngay lập tức da đầu tôi tê dại cả đi, lập tức quay về chiếu đèn lại,
quả nhiên liền phát hiện ở sâu bên trong cái hố kia có một thứ gì đó!
Tôi thầm kêu lên, lập tức gọi Bàn Tử lại xem, bật sang chế độ ánh
sáng mạnh, chiếu lên trên, liền nhìn thấy ở sâu trong cái hố khoảng ba
mươi mét có một khuôn mặt tái nhợt đang thò ra nhìn chúng tôi chòng
chọc.
Tôi mừng rỡ, cứ tưởng là Văn Cẩm, vừa nhìn kỹ thì lạnh cả người.
Khuôn mặt này trắng bệch, không chút biểu cảm, hai hốc mắt sâu hoắm đen
sì, vẻ mặt cực kỳ u ám. Điều khiến tôi dựng tóc gáy nhất, đó là một
khuôn mặt lạ hoắc tôi chưa từng gặp lần nào.
Người đó là ai? Trong nháy mắt, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bàn Tử thấy sắc mặt tôi không ổn, bèn nhìn lên, cũng cứng ngắc lại
luôn. Anh ta lập tức đi xách súng giương lên, tôi kéo anh ta lại, ánh
đèn mỏ vừa rung một cái, ngửa lên nhìn lại, khuôn mặt kia đã biến mất
tăm, chỉ còn lại bóng tối sâu thẳm.
Tôi với Bàn Tử hai mặt nhìn nhau, cả hai người mồ hôi lạnh tứa ra như suối, mãi một lúc lâu sau tôi mới hỏi: “Vừa nãy anh cũng nhìn thấy phải không?”
Anh ta gật đầu, tôi thấy mặt mũi anh ta xanh lét, hình như là do sợ quá.
Chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi rồi, trong thiên
thạch này lại có một người lạ hoắc, sao lại có thể có chuyện đó. Lẽ nào
người ở trong đó lại chính là cư dân Tây Vương Mẫu còn sống?
Tình tiết này quá lệch pha rồi, tôi lại nhớ đến Văn Cẩm, thầm kêu “ai da” một tiếng, lẽ nào Văn Cẩm đã thi hóa, khuôn mặt vừa nãy là khuôn
mặt sau khi bị biến dạng của cô ấy?
Tôi quay lại Bàn Tử, định hỏi anh ta xem vừa rồi có thấy khuôn mặt
kia giống Văn Cẩm chỗ nào hay không, thì lại thấy Bàn Tử mặt xanh lét,
nhìn chằm chằm vào trong hố, vẫn còn chưa hồi thần lại.
Bàn Tử không phải kẻ nhát gan như thế, tôi thầm lấy làm lạ, hỏi anh
ta làm sao thế, anh ta bèn quay đầu lại nói với tôi: “Cậu không nhận ra
à?”
Nhận ra? Tôi ngẩn ra: “Anh quen người này?”
Bàn Tử chỉ chỉ về phía sau cả hai, tôi quay đầu nhìn, liền thấy cái
xác nữ đang ngồi trên vương tọa. Bàn Tử mở đèn mỏ, chiếu sáng khuôn mặt
của cái xác. Ánh sáng vừa lóe lên, diện mạo của cái xác đột nhiên trở
nên dữ tợn.
Tôi vừa nhìn rõ, lập tức hiểu ra, tức thì lạnh cả gáy, gần như choáng váng mà ngất đi.
Ông trời ơi, khuôn mặt vừa rồi chúng tôi nhìn thấy hóa ra lại có chút tương tự với khuôn mặt điêu khắc bên ngoài cái xác kia!
Thế này là sao? Khuôn mặt chúng tôi vừa nhìn thấy kia – lại chính là Tây Vương Mẫu ư?
Cái xác đang ngồi kia chẳng lẽ chỉ là lớp vỏ xác bọc bên ngoài? Còn
Tây Vương Mẫu thực sự thì vẫn còn sống trong trung tâm tảng đá khổng lồ
này ư?
Không thể thế được, sao lại như thế được? Suốt mấy nghìn năm trôi
qua, người sao có thể sống được ngần ấy? Cho dù không chết già, thì cũng chết đói trong ấy.
Là ảo giác ư? Tôi bỗng hoài nghi ngay cả những giác quan của chính
mình, tinh thần quá mức mệt mỏi: chúng tôi
bị tảng thiên thạch này làm
cho thần kinh bị nhiễu loạn, có lẽ khuôn mặt vừa rồi là Văn Cẩm, chỉ là
do vấn đề ánh sáng nên mới thoạt trông giống cái xác nữ kia thôi.
Bàn Tử ngập ngừng: “Thế vì sao cô nàng không chui ra?”
Tôi câm nín. Bàn Tử bảo: “Rất hiếm khi nào cả hai người cùng lúc nhìn lầm.”
Lần này, hai chúng tôi cứ như ngồi trên lửa, không thể ở lại đây lâu
hơn được nữa, Bàn Tử bèn bảo tôi: “Tiểu Ngô, chỗ này càng ngày càng tà
ma, cậu tính bao giờ thì đi đây?”
“Sao lại thế? Văn Cẩm còn chưa ra mà.” Tôi nhìn sắc mặt anh ta, bảo: “Sao anh lại sợ đến mức này? Chẳng giống anh tí gì cả.”
“Đấy là một chuyện. Quan trọng nhất là, không có gì để ăn nữa rồi.
Vốn tôi cũng định hôm nay bảo với cậu luôn, nếu ngày mai cậu còn không
chịu đi, thì anh đây liền đập chú ngất xỉu luôn rồi vác về đấy. Còn chờ
thêm nữa, cả hai đứa mình sẽ chết đói chỗ này. Thức ăn của chúng ta
không còn nhiều nữa rồi.”
Tôi nói: “Không phải vẫn còn đủ chống đỡ mấy ngày sao?”
Bàn Tử đáp: “Tôi tính cả rồi, số đồ ăn còn dư, mình phải tiết kiệm đủ để ăn vài ngày, còn miễn cưỡng đủ thời gian thuận lợi tìm được đường ra ngoài. Nhưng giờ lại sinh thêm Tiểu Ca nữa, chúng ta hết cách rồi, cho
dù có an toàn lên được đến mặt đất, thì cũng phải bấm bụng nhịn đói vượt qua rừng mưa. Giờ nước đã rút kha khá rồi, ao đầm chắc chắn đã nổi lên, lúc này vượt rừng nhất định sẽ rất gian khổ. Nếu cậu còn kiên trì đợi
thêm nữa, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu phải chịu đó, bỏ đói thêm hai
ngày cậu cũng chả còn sức mà ra nữa đâu, thế thì cả đám tụi mình chết
đói chỗ này.”
Tôi nhìn cái hố kia, lắc đầu nói: “Không được, chúng ta không thể bỏ mặc cô ấy được.”
Bàn Tử vỗ vỗ tôi, bảo: “Tôi biết ngay cái cậu này hay mềm lòng, đã
tính toán cả rồi. Tụi mình bỏ lại thức ăn ở đây, nhịn đói cuốc bộ ra
ngoài. Ra được đến bên ngoài rồi, nếu có thể trở về cái doanh địa kia
thì còn có thứ tiếp tế. Nói thật cho cậu hay, ở mỗi chỗ nghỉ chân lại
tôi đều chôn một gói lương khô, chỉ cần đi đúng đường là vẫn đủ sức ra
ngoài thôi. Tôi thấy chờ được đến khi bà chị hai kia ra thì tụi mình
cũng đói ngất luôn rồi, chi bằng cứ theo cách này hay hơn. Với cả, bên
trong thiên thạch kia tà ma quá, tôi thấy…”
Tôi biết Bàn Tử định nói gì, bèn khoát tay. Bàn Tử tuy nói có vẻ
thong thả thoải mái, thế nhưng lời nói ra như chém đinh chặt sắt, hầu
như không thể phản bác được cái gì. Có thể thấy, anh ta vẫn luôn nhẫn
nhịn không nói suốt bao lâu này.
“Hơn nữa, cho dù cậu có bằng lòng chết ở đây, thì chưa chắc Tiểu Ca đã muốn vậy. Ít nhất cậu phải cứu lấy một người.”
Tôi nhìn Muộn Du Bình, lập tức thỏa hiệp. Đúng vậy, tôi vẫn luôn nghĩ không thể bỏ lại một người nào, nhưng đến cuối cùng ngay cả Muộn Du
Bình cũng có thể bị tôi hại chết. Hơn nữa, phương án Bàn Tử đưa ra quả
thực rất có lý. Tôi thầm nghĩ, lẽ nào đây là cách duy nhất để tất cả
chúng tôi cùng sống sót. Nhìn cái hố kia, tôi lại thở dài, rồi bèn hỏi
lại: “Nhưng giờ chúng ta quay về như thế nào đây?”
Bàn Tử nói: “Ta cứ đường cũ mà đi thôi, sau đó lần theo bờ sông mà
đi. Đương nhiên có thể tìm lối nước chảy khác, có lẽ sẽ quay về chỗ hồ
chứa nước đấy, như thế chắc chắn sẽ tìm được lối ra.”
“Nếu không có thì sao?”
“Giờ không nghĩ được nhiều thế.” Bàn Tử thấy tôi đáp ứng rồi, mừng
rỡ, vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Nghe theo số trời thôi, nhưng
mà chắc là có đấy, nếu không bọn Hắc Hạt Tử đã vòng về rồi.”
Động tác của Bàn Tử rất nhanh nhẹn, chừng một tiếng sau, chúng tôi đã thu dọn xong trang bị, để lại toàn bộ số lương khô, viết một mẩu giấy,
sau đó anh ta giục tôi quay về theo đường cũ.
Tôi vẫn có chút không đành lòng bỏ đi, quay đầu nhìn mấy lần, rồi kêu to mấy tiếng với cái hố, sau đó mới quay đầu đi thật.
Muộn Du Bình vẻ mặt hoảng hốt, chúng tôi phải dìu hắn mà đi. Chả mấy
chốc đã quay trở lại bãi nước cạn toàn mảnh sành vỡ nọ. Lúc này, tôi
liền suy nghĩ bọn Hắc Hạt Tử đã đi theo hướng nào. Bỗng Bàn Tử ngừng
lại, chiếu đèn mỏ xuống nước. Tôi phát hiện bên dưới lớp mảnh vỡ có một
cái hố sâu trước kia vốn không hề có.
Giống hết cái hố lúc trước chúng tôi nhìn thấy, nhưng tôi có thể xác
định, lúc chúng tôi đi đến đây không có cái hố nào ở chỗ này, cái hố này cứ như là bi vật gì đùn lên vậy.
Tôi thấy có chút không ổn, giục Bàn Tử đi mau, nhưng Bàn Tử lại không chịu. Tôi hỏi anh ta làm sao thế. Anh ta nói: “Cậu không thấy trên
thành hố này vừa có ánh sáng lóe lên à?”