Tôi nhìn về phía anh ta, cảm thấy vật kia trông như cái đầu người,
nhưng không có ngũ quan, bên trên dính đầy bùn đen sì, xung quanh lởm
chởm những vụn nhỏ gì đó trông như râu ria.
“Cái quỷ gì thế?” Tôi hỏi.
Bàn Tử thảy sang, tôi giơ tay đón lấy, nhận thấy vật kia không lớn
lắm. Tôi dùng nước rửa một lượt, chả mấy lớp bùn đen bên ngoài đã được
rửa trôi hết, để lộ bề mặt màu xanh lục đầy gỉ sét bên trong.
Tôi lắc lắc, lấy làm lạ hỏi: “Mẹ nó, hóa ra là một cái ấm quân dụng.”
“Ấm?”
“Kiểu cũ, từ vài thập niên trước rồi. Tôi vừa nhìn là biết, ở nhà tôi còn một cái đấy. Nhìn này, chỗ này còn có chữ.” Tôi lật cái ấm lên.
Dưới đáy ấm quả thực có khắc nổi một dòng chữ, không không khắc sâu,
cho nên hiện giờ nhìn mờ mờ không rõ, có lẽ là nơi sản xuất.
Chúng tôi nhìn nhau, đều tự hỏi rốt cuộc thế là thế nào. Ấm nước này
vì sao lại trôi nổi trong đây? Không gian bên dưới đáy nước chắc hẳn
phải là đáy sông do đá vụn và mảnh vò vỡ chất đống chứ, tuy không biết
mấy nghìn năm trước trông như thế nào, nhưng mấy trăm năm gần đây chắc
chắn vẫn là thế này thôi, sao lại có ấm nước ở đây nhỉ?
Bàn Tử nói: “Có phải là do nhóm phần tử phản động gì đó tháo chạy vào đây không?”
“Có lẽ.” Tôi nói, “Nhưng mà, vấn đề không phải là cái này, mà là vật này sao lại ở dưới đây?”
“Có lẽ có một tên phản động chạy đến đây, trùng hợp ngã chết ở dưới này.”
Tôi lắc đầu bảo: “Không thể nào, kết cấu cân bằng này chỉ có thể tồn
tại duy nhất một lần, nếu như đã từng bị sụt rồi, hoặc là tạo thành một
hang động, hoặc là bị cát bùn lấp sạch, chứ không tạo thành hiện trạng
hố bẫy bị mảnh vò vỡ che lấp kín như bây giờ đâu.”
Bàn Tử nói: “Sao cậu biết?”
“Anh giai, đây là thường thức.” Tôi đáp.
“Vậy cũng có thể là từ nơi khác trôi xuống đây lắm chứ, bên dưới chỗ này toàn là rỗng không.” Bàn Tử bảo.
“Trên lý thuyết thì có thể, nhưng trên thực tế thì siêu khó. Ấm nước
sẽ nổi lên ngay, mắc kẹt vào giàn khung trên đỉnh hang động, chứ không
trôi nổi dễ dàng thế này đâu.”
Nói chưa hết lời, bỗng cảm giác dưới chân lại rung động một cái. Tôi
lập tức giang tay ra giữ thăng bằng, bảo Bàn Tử: “Cẩn thận cẩn thận, lại sắp sụt.”
Bàn Tử chửi mẹ kiếp một tiếng: “Thường thức của cậu sai rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đống gì đó khổng lồ nhanh chóng
trồi lên từ trong hang, phiến vảy liên tiếp lóe sáng, sau đó xuất hiện
một con mắt màu vàng to cỡ quả bóng rổ.
Tôi ngây ra. Đó là cái gì?
Bàn Tử hét lớn thúc tôi: “Chạy mau! Chạy chạy chạy chạy!!!” Tôi còn
chưa phản ứng kịp, đã bị anh ta lôi xềnh xệch chạy ra ngoài. Bàn Tử cứ
như phát điên, kéo tôi đi không lưu tình chút nào, dáng vẻ đúng là đang
chạy trối chết, anh ta cũng kéo cả Muộn Du Bình, chạy thục mang. Đứng
trong nước thực ra không thể nào chạy nổi, lực cản quá lớn, chạy quá
chậm, với cả dưới chân toàn là mảnh vỡ sắc nhọn. Tôi mới chạy được vài
bước đã đạp phải thứ gì sắc bén, liền ngã dúi dụi vào trong nước, rồi
lại nhào lên, lòng bàn chân đau nhói.
Sau đó Bàn Tử và Muộn Du Bình cũng ngã, ba lô của Bàn Tử bị hỏng,
nhưng anh ta bò được dậy cũng không thèm để ý nữa, gào lên “Đừng dừng
lại!”. Xong lại dùng hết sức bình sinh, lảo đảo đứng dậy rồi lại chạy
tiếp. Tôi chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng nước cuồn cuộn. Quay
đầu nhìn, đó là một con mãng xà khổng lồ không gì sánh được, bắn lên từ
dưới nước, quả thực trông cứ như thần rồng nổi trên mặt nước.
Tôi nhìn hình thể con rắn kia, lập tức nhớ ra một chuyện.
Trời ơi! Đây… đây không phải con rắn mẹ kia ư?
Sao có thể? Mãng xà khổng lồ trên bức phù điêu quả thực tồn tại, không những thế vẫn còn sống đến tận bây giờ!
Nghĩ xong, lại cắn răng tiếp tục cắm đầu chạy, bỗng nghe khắp bốn
phía vang lên tiếng sóng nước ầm trời đuổi theo sát đít. Làm sao bây
giờ? Chỉ có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi. Tôi gần như vừa
chạy vừa ngã, cũng không biết đã ngã bao nhiêu lần, hai chân chùng
xuống, toàn thân đầy vết thương.
Nhiều người có kinh nghiệm, lúc gặp nguy hiểm phải chạy trốn, con
người chỉ có thể dựa vào hết sức bình sinh, trước khi hoàn toàn kiệt sức thì cho dù có bị chém vài nhát dao cũng chẳng thấy đau đớn gì. Vì thế,
tôi lao đi chạy như điên, ngã lại bò dậy chạy, chạy rồi lại ngã, lòng
bàn chân như nát cả ra, cũng không biết đã bị cứa bao nhiêu là vết
thương nữa. Trong lúc hoảng loạn liền mất sạch cảm giác về khoảng cách,
không biết mình đã chạy bao xa nữa, cuối cùng dưới chân tự dưng hẫng một cái, giẫm phải một chỗ trũng đột ngột, thế là ngã sấp xuống lăn lông
lốc. Bên dưới lại còn có một cái hố sâu khác, thế là cả người tôi rơi
thẳng vào trong nước.
Phản ứng của tôi coi như cũng nhanh, ngay lập tức ổn định lại cơ thể, nhưng do đột ngột quá nên vẫn bị lỡ uống mấy ngụm nước, luống cuống mãi mà vẫn không trèo lên được.
Bàn Tử vẫn để ý tôi, chạy ra xa được mười mấy mét rồi, vẫn muốn quay
lại kéo tôi lên. Tôi còn chưa kịp bắt được tay anh ta thì đột nhiên, có
ánh sáng lóe lên, một sức mạnh khổng lồ không gì sánh được cùng với áp
lực nước ập thẳng tới, nhấn chìm cả Bàn Tử lẫn Muộn Du Bình.
Toi rồi, cả ba người bơi trong nước, thân mình con mãng xà to bự như
đoàn tàu hỏa quấn một vòng quanh cả đám. Bàn Tử rút dao găm ra, nhưng mà nhìn chênh lệch kích cỡ, con dao này so với con rắn kia còn chẳng bằng
một que tăm, dùng cũng bằng không.
Đầu rắn khổng lồ thò xuống nước, xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Từng cái vảy rắn to như cái gương, quá lớn rồi, khí thế bực này, quả
thực cứ như loài rồng thần, chẳng qua là không có móng vuốt.
Tại sao ấm nước lại ở dưới đó được? Chắc chắn là có
kẻ bị con rắn này đớp lấy, tha xuống dưới tầng cát này. Ba người bọn tôi còn chẳng đủ cho một bữa khai vị của nó.
Chúng tôi quẫy đạp trong nước, muốn bơi ra khỏi vòng vây của con mãng xà, nhưng rồi nhận ra chúng tôi không thể khống chế được chính bản thân mình. Con mãng xà khổng lồ chỉ cần động đậy một cái, sức nước cực lớn
sẽ đẩy chúng tôi văng tứ tán.
Bàn Tử không cam chịu số phận, anh ta giương súng lên nhắm vào mắt
rắn, bắn liền hai phát đạn. Đầu rắn khổng lồ lại động đậy một chút,
nhưng không có phản ứng gì cả, Bàn Tử đành ném khẩu súng đi.
Tôi bảo anh ta đừng phí sức nữa, ai cũng biết lúc này súng chả có tác dụng gì cả. Gặp phải đám mãng xà song lân còn liều mạng được, chứ cái
của nợ này thì quá là khổng lồ rồi. Nó bự cỡ này, đánh đấm làm sao? Chả
có tác dụng gì cả.
Bàn Tử kêu lên: “Không đâu! Voi không ăn kiến, chúng mình nhỏ quá, nó muốn xơi tái tụi mình cũng chẳng dễ dàng gì đâu.” Còn chưa nói hết câu, đầu rắn bỗng co rụt lại, rồi phóng vút ra nhắm về phía anh ta định cắn. Thanh thế khủng khiếp cỡ này, tôi không thể nào miêu tả lại nổi, ngay
lập tức, tôi bị sức nước hất văng ra ngoài.
Tôi lồm cồm bò dậy, kêu toáng lên gọi Bàn Tử, đã nhìn thấy anh ta kéo Muộn Du Bình chạy xa tít mù tắp rồi. Mãng xà không cắn trúng, thẹn quá
hóa giận, mình rắn giãy giạu, tạo thành những cơn sóng nước khổng lồ,
vảy rắn to khủng khiếp như vô số mặt gương, phản chiếu ánh sáng đèn mỏ
của tôi tạo thành một cảnh tượng huyền ảo.
Bàn Tử gọi tôi: “Trốn mau!”
Tôi lập tức bơi về phía một cột đá, vất vả trèo lên đó. Vừa quay đầu
lại liền giật thót: cái đầu rắn to như khủng long đã lù lù ở ngay trước
mặt tự bao giờ, nhìn chòng chọc thẳng vào mắt tôi. Không trốn đi đâu
được, mãng xà quá lớn, tôi bơi thục mạng mới cách được một quãng, nó lộn mình một cái là tới nơi, chỉ e trong vòng hai ba mét quanh đây đều nằm
trong phạm vi tấn công của nó. Đèn chiếu trong khoảng cách gần, tôi mới
thấy con mãng xà này nó to đến khủng khiếp cỡ nào, không khỏi mềm nhũn
cả chân, quỳ sụp cả xuống. Mãng xà lúc lắc cái đầu, dùng đôi mắt to
tướng nhìn tôi chằm chằm, không tấn công ngay lập tức.
Tôi nghĩ thầm thôi chết chắc rồi. Ở trên mặt nước chắc chắn nó sẽ
nhắm chuẩn hơn là ở dưới nước. Nhưng chờ mãi vài giây sau, con mãng
xafvaanx không hề tấn công tôi. Tôi liều mạng nhìn chằm chằm cái đầu
rắn, mới nhận ra con rắn kia hình như đang ngẩn ra.
Tôi suy nghĩ một lúc, mới chợt nhìn thấy đèn mỏ đang chiếu thẳng vào
con rắn, lúc ấy mới hiểu ra. Đèn mỏ rất sáng, con rắn chui rúc dưới này
có lẽ phải đến mấy trăm năm chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng, cho nên giờ mới bị thứ này thu hút.
Tôi nghĩ ra được một cách. Tôi bèn từ từ đặt đèn mỏ lên một cột đá ở
bên cạnh, muốn nhân cơ hội nó đang chú ý cái khác thì nhanh chân chuồn
mất. Nhưng mà trên cột đá này hầu như không thể đặt cố định được vật gì, vừa đặt xuống là rớt ngay. Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, đặt đi đặt
lại mấy lần mà không được. Tôi vừa tự nhủ mình phải bình tĩnh, vừa nghĩ
cách. Nếu là trước đây, chắc chắn giờ tôi đã sợ quá mà chết rồi.
Đột nhiên nhìn thấy Bàn Tử ở phía sau con mãng xà giơ tay ra hiệu,
hình như muốn tôi ném đèn mỏ cho anh ta. Tôi tức thì hiểu ý đồ của anh
ta, bèn hít sâu một hơi, cố hết sức ném một cái, đèn mỏ bay sượt qua đầu rắn. Một luồng sáng bay về phía Bàn Tử, mãng xà bị ánh sáng thu hút,
lập tức quay phắt đầu đi. Đúng khoảnh khắc ấy, tôi nhảy tùm xuống nước.
Mãng xà lập tức cử động, tôi bất chấp hết, liều mạng mà bơi, mãi cho
đến khi kiệt sức mới nhô đầu lên. Nhưng rồi nhận ra mình vẫn chưa bơi ra xa lắm, mãng xà ở ngay phía sau tôi, khắp bốn phía dọc ngang toàn là
thân rắn to kềnh.
Không lâu sau, tôi thấy Bàn Tử lưng cõng Muộn Du Bình phi ra ngoài nhanh như bay.
Tôi hỏi anh ta sao rồi. Anh ta đáp: “Tôi quăng đèn mỏ vào trong một
cái hố sâu dưới nước rồi, nó liền cắm đầu đuổi theo. Chạy mau thôi, kẻo
tí nó lại chui lên, chúng mình chết cả nút.”