Editor: Béo Bụng Bự
Beta: Thanh Du
*****
Bàn Tử rất cẩn thận, dùng lưỡi liềm vén lớp da bòra. Quả nhiên, bên
trong toàn là sợi bông gần như đã mục nát, là phần còn sót lại của tấm
thảm ngâm nước đến mục rữa. Dùng liềm chọc ngoáy vào trong, chúng tôi
nhanh chóng phát hiện ra một vài thứ bên dưới đám sợi bông.
Đáng tiếc tôi đã đoán sai rồi, thứ bị vứt lên bè hình như là xác của
một con vật lớn bằng cái balo leo núi, nhìn kỹ một chút lại phát hiện ra xung quanh “xác chết chìm” còn mọc ra một “cục” tay đã thối đen, lại
trương phồng vì no nước, tròn vo như một quả cầu, xem ra đã bị ngâm
trong nước rất lâu.
Người đã từng thấy những xác lợn xác chó trôi nổi trong lòng hồ sau
cơn lũ, nhất định đều biết loại xác này ghê tởm đến nhường nào. Tôi tức
thì cảm thấy buồn nôn, vội xoay người đạp chân xuống phóng ra ngoài,
cách xa khỏi cái bè kia, trong lòng tự nhủ Muộn Du Bình vớt cái của nợ
này lên làm gì không biết?
Tôi bơi ra ngoài được hơn một mét, dùng nước hồ rửa sạch nước xác rữa bắn lên mặt mình, cảm thấy hơi dinh dính. Bàn Tử mở miệng mắng, “Tiểu
Ca, chết tiệt! Mẹ kiếp, cậu dám ra tay thật, cái thứ buồn nôn này cậu mò lên làm gì hả!”
Muộn Du Bình lại không thèm để ý, lập tức bò lên trên bè, tay đặt
thẳng lên trên cái xác rữa kia, khiến nước ngấm trong xác bị ép ra, chảy từ trên bè xuống mặt hồ.
Sau đó, hắn bắt đầu kéo cái “xúc tu” này ra khỏi xác chết, ném nó vào trong nước.
Ban đầu tôi suýt nữa thì nôn ra, nhưng ngay sau đó liền phát hiện ra
có gì đó không ổn, vì không ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Sau đó Bàn
Tử hình như đã nhận ra điều gì, bèn ngoắc tay ra hiệu cho tôi qua.
Tôi bơi qua đó, thấy cái “xúc tu” mà Muộn Du Bình ném ra vẫn còn trôi lơ lửng quanh bè, tôi nhịn cơn buồn nôn vớt lên nhìn thử thì phát hiện
đây không phải xúc tua mà là một thứ rong rêu kỳ lạ nào đó. Tôi lại nhìn kỹ cái “xác chết chìm” màu đen kia, mới biết là mình đã hiểu lầm rồi.
Cái dạ dày lồi lên của “xác chết chìm” này quắt lại, thoạt nhìn không giống xác chết, mà trái lại giống một quả bóng cao su xẹp lép, còn cái
xúc tu chính là vật thể kỳ quái trông giống rong rêu.
Tôi đi tới giúp Muộn Du Bình gỡ đám rong rêu bên cạnh cái “xác chết
chìm” kia, cuối cùng cũng nhìn rõ vật ấy hóa ra là một cái túi da bò
kiểu cũ đã mục nát và chuyển thành màu đen, da bò ngâm nước lâu ngày trở nên trong suốt, lớp vỏ đã mục rữa hết, chỉ còn lại một tầng đáy mỏng
manh.
Đây là loại túi lớn trước kia dùng để đựng hành lý to, bên trong có
khung sắt, cho nên mới chưa bị mủn ra, bằng không nhất định đã mục nát
sạch sẽ rồi.
“Đây là…” Bàn Tử im bặt.
Muộn Du Bình nói: “Ở chỗ tôi lặn xuống có một lớp hàng rào, rất nhiều túi và tạp vật chìm xuống đáy hồ đều mắc trên đó, rải rác trên một
khoảng lớn. Tôi thấy có súng trường, túi da và lều, tôi chỉ mò một cái
lên thôi.”
Tôi lập tức hiểu ra đây là cái gì, “Đây nhất định là súng và trang bị cùng chìm xuống đáy hồ sau khi bọn họ giết người xong, như câu chuyện
lão Bàn Mã kể. Xem ra tôi nói không sai, những thứ này quả nhiên đều bị
hiệu ứng siphon hút xuống đáy hồ, chìm xuống mắc lên lớp hàng rào ấy.”
Muộn Du Bình gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với cách giải thích của tôi.
“Hàng rào? Con mẹ nó, dưới đáy hồ này có một cái làng thật sao?” Bàn Tử vẫn chưa tin.
Đầu tôi rối như tơ vò, trong lòng tự nhủ, tôi lừa anh làm gì? Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không tin nổi.
Cổ trại dưới nước xem ra có quy mô khá lớn, tình cảnh hết sức đặc
biệt, cả ngôi làng nằm trọn vẹn trong lòng hồ. Đây thường là một sự hi
sinh để tích nước cho công trình thủy lợi cỡ lớn, giống như khi đập Tam
Hiệp tích nước đã có rất nhiều thôn xóm nằm dưới mựcnước, thậm chí
cảdanh thắng và di tích cổ đều bị nhấn chìm. Cũng có thể là do động đất
dẫn đến lở núi, nước từ trong hồ chảy vào khe núi, nhấn chìm cả thôn,
hoặc là nền đất cả thôn sụp xuống do địa chấn, bị chôn vùi dưới đất rồi
lại bị nước bao phủ.
Nhưng địa hình nơi này không giống như đã từng xảy ra động đất, cái
hồ đá này cũng vô cùng quái đản, dưới đáy hồ rặt những đá vụn, không
biết từ đâu mà có.
Mẹ kiếp! Thôn này nhất định có liên quan đến toàn bộ câu chuyện. Đội
khảo cổ năm ấy tìm đến bên hồ để vớt khối sắt, mà khối sắt đó hiển nhiên nằm trong cổ trại dưới đáy hồ. Trong đủ thứ nhân tố, rốt cuộc nguyên cớ sâu xa là do đâu? Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Câu chuyện ẩn sâu dưới làn nước, nhất định vượt quá trí tưởng tượng của tôi.
“Trước tiên đừng động đến những thứ này, mà hãy nhìn xem trong túi có gì cái đã!”
Bàn Tử vội vàng muốn mở túi ra, nhưng túi này rất lớn, mà bè lại nhỏ, ba người chúng tôi cùng dựa vào, không dễ hành động. Hắn vừa táy máy
vài cái, vẫn chưa tìm được cách mở túi mà bè hình như lại sắp lật đến
nơi.
Lòng tôi rối như tơ vò, không còn tâm trí đâu mà suy xét, bèn ngăn
hắn lại: “Đừng nóng vội nhất thời, nhỡ lật bè thì toi, chúng ta lên bờ
trước đã.”
“Không được!” Bàn Tử đáp, “Chúng ta không biết bên trong có gì, nếu
là xác chết hoặc là vật gì không thể
để A Quý nhìn thấy, chẳng lẽ cậu
định giết người diệt khẩu à? Chúng ta cứ xem trước ở đây đi.”
Tôi thấy hắn nói cũng đúng, để cho bọn họ biết quá nhiều chuyện chung quy cũng không phải chuyện tốt, bèn bảo hắn nhanh tay lên một chút.
Cái bao vẫn còn hình dạng hoàn chỉnh, tôi gỡ nhẹ lớp da bò mỏng manh
mục nát kia thì thấy nó vẫn còn dai lắm, chất lượng sản phẩm quân sự lúc ấy quả thực khiến người ta ngưỡng mộ.
Loại túi này thông thường đều dùng sắt tây làm mép khóa, chúng tôi
ngồi trên bè, hết sức cẩn thận lật ngược cái túi, tìm được mép khóa ở
mặt sau, lúc lật lại cảm thấy bên trong có gì đó mềm nhũn giống như một
cục bông. Loại túi này vốn hay dùng để đựng quần áo hoặc vải vóc, mở ra
tuyệt đối đừng là chăn màn, không thì cũng quá nực cười.
Sau khi lật lại, chúng tôi thấy hai bên mép khóa bằng sắt tây đã gỉ
đặc, không tài nào mở nổi. Bàn Tử rút liềm ra, rạch thẳng một đường lên
túi, lộ ra khung sắt bên trong.
Trước kia tôi từng xem một bộ phim điện ảnh trong nước rất cũ, nói về tiễu phỉ, trong phim cũng có loại túi này, thời bấy giờ chuyên dùng để
vứt xác, mở ra chắc chắn là xác bị chặt, tâm lý vẫn hơi bị ám ảnh. Bàn
Tử cũng rất cẩn thận dùng lưỡi liềm rạch mở lớp da bò, quả nhiên bên
trong là một mớ sợi bông gần như đã mục nát cả, là phần còn sót lại của
một cái chăn bị ngâm nước đến mủn. Ra sức thò tay vào khua khoắng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tìm ra một vài đồ vật dưới đáy đám bông ấy. Loay
hoay một lúc, Bàn Tử làm như một người khảo cổ, moi hết ra ngoài, toàn
là đồ dùng hằng ngày của một phụ nữ.
Sở dĩ tôi có kết luận này, là bởi vì trong đó có ba cái lược. Đàn ông cũng mang lược, nhưng sẽ không thể mang theo những ba cái một lúc, hơn
nữa trong đó một cái có răng rất lớn, nhất định là lược dùng cho tóc
dài.
Ngoài lược ra, còn có hai cái cặp tóc, một huy hiệu Mao chủ tịch, một khung ảnh gỗ và một lọ kem dưỡng da Bách Tước Linh, ngoài ra còn một
hộp lá trà.
Cả hộp kem Bách Tước Linh lẫn hộp trà đều làm bằng sắt, đã gỉ xanh gỉ vàng, nhưng trạng thái dưới đáy hồ khá ổn định, nên có thể thấy gỉ sắt
chỉ đến một mức độ nào đó là ngừng.
Tôi cảm thấy hứng thú nhất với khung ảnh gỗ kia, bên trong có ảnh
nhưng đã ngấm nước mà mủn ra, chỉ còn lại những mảng màu loang lổ. Những thứ bên trong nhất định đều đã mục nát hết, cho dù không nát, thì từ
những mảng màu đó cũng không nhìn ra được hình dạng gì.
Lắc hộp trà lên cũng không nghe thấy tiếng động, hiển nhiên đã bị phong kín.
Bàn Tử muốn mở ra, những đã bị gỉ chết. Hắn không mê tín,bèn lấy lưỡi liềm làm búa đập vào đáy hộp. Nhưng bè lại không chịu nổi động tác gõ
mạnh như thế, hắn buộc phải vừa bơi ngửa vừa đặt cái hộp lên ngực mình
để gõ, âm thanh trong trẻo như gõ trống vang vọng trên mặt hồ, thật
giống một con rái cá cỡ bự.
Tôi thấy buồn cười, nhưng đúng là rất hữu dụng, chẳng mấy chốc đáy
hộp đã bị phá, hắn đổ từ bên trong ra một khối màu đen, sau đó liền hô
lên kinh ngạc.
Tôi vừa nhìn thấy, trong lòng chợt lặng đi. Đó hóa ra là một khối sắt nhỏ, giống hệt khối sắt tìm thấy dưới giường của Muộn Du Bình.
Bàn Tử lầm bầm: “Lại là cái của nợ này! Xem ra cái túi này đúng là
của đội khảo cổ hồi đó, lão Bàn Mã không lừa gạt chúng ta, mẹ kiếp cái
món đồ chơi này rốt cuộc là gì chứ?”
Tôi nhận lấy khối sắt nhìn kỹ một chút, lắc đầu không nói, phát hiện
khối sắt này so với khối sắt của Muộn Du Bình thì trông hơi bất thường.
Khối sắt này nhỏ hơn rất nhiều so với khối sắt lần trước, đại khái
chỉ to bằng ngón tay cái. Điều khiến tôi bất ngờ là khối sắt này tương
đối trơn nhẵn, tuy cũng bị gỉ loang lổ, nhưng vẫn sạch hơn nhiều so với
khối sắt của Muộn Du Bình, hoa văn bên trên vẫn đủ rõ để nhìn ra được.