Bàn Tử và Muộn Du Bình chắc hẳn phải gặp
chuyện gì đó ở chỗ này, vì một lý do nào đó mà tôi không biết, tháo dây
thừng, sau đó biến mất dưới đáy hồ sâu hơn mười mét.
Không có đồ lặn, bọn họ ở dưới nước chỉ
có thể chịu được khoảng một phút, trong một phút họ có thể đi đâu được
chứ? Tôi không muốn tin vào mấy thứ quỷ quái như là bị ma nước ăn thịt
gì đó. Dựa theo thực tế mà suy đoán, khi ở dưới nước, tối đa cũng chỉ
bơi ra xa được khoảng hai mươi ba mét, nói cách khác, trừ phi lúc đó có
một con tàu ngầm đến tiếp ứng cho bọn họ, bằng không thì chẳng làm gì
được cả, cũng không thể đi đâu hơn được nữa. Chắc chắn bọn họ chỉ ở
quanh đây thôi.
Thế nhưng, khắp bốn phía chẳng có gì cả, dưới đáy hồ tĩnh lặng trống không.
Điều kỳ quái nhất trong chuyện này đó là hai chi tiết: phải cởi mũ lặn và tháo dây thừng.
Đội mũ lặn này vào rất phiền phức, nó có
khóa kéo ở phía sau, hơn nữa lại rất dài, muốn cởi ra phải mất chừng
mười đến hai mươi giây, lại phải tháo dây thừng, nhanh nhất cũng đã mất
thêm năm giây rồi. Hai mươi lăm giây này là đối với Muộn Du Bình, còn
với thể chất và tố chất tâm lý của Bàn Tử, e là phải lâu hơn một chút
nữa.
Ngoài ra, mũ lặn này không làm ảnh hưởng
đến hành động của họ, khi bị tấn công còn có thể dùng làm công cụ phòng
thủ, dù là về tình hay lý thì cũng không cần thiết phải cởi nó ra làm
gì.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại khiến bọn họ buộc lòng phải cởi mũ?
Bởi vì ngay đến cả Muộn Du Bình cũng phải cởi mũ ra, như vậy chắc chắn không phải ý tưởng đột nhiên nghĩ ra,
người này tính cách của hắn đáng tin hơn Bàn Tử nhiều, cởi mũ chắc chắn
phải là một hành động cần thiết.
Nếu bọn họ đã có thể ung dung cởi mũ lặn
ra, thì có lẽ không phải gặp sự cố gì cấp bách như bị động vật tấn công
chẳng hạn. Có lẽ bọn họ đã gặp phải chuyện gì kỳ quái, nhưng là một
chuyện kỳ quái cho phép bọn họ có thể ung dung suy nghĩ, rồi đưa ra phán đoán “có thể cởi mũ lặn, sẽ không gặp nguy hiểm” hoặc “có thể cởi mũ
lặn, nguy hiểm đã ở trong phạm vi khống chế”.
Có thể xác định một điều rằng, chắc chắn chuyện này xảy ra ở xung quanh đây thôi.
Cứ thế phân tích từng bước từng bước làm
tôi dần dần bình tĩnh lại, liếc nhìn ngôi làng cổ dưới sườn dốc sâu thẳm nơi đáy nước, bỗng nhiên cảm thấy một sự lạnh lẽo quỷ dị từ dưới đống
hoang tàn này. Phải chăng bọn họ ở bên trong làng cổ dưới đáy hồ này?
Nhưng sao có thể bơi từ đây đến làng cổ trong một phút được. Điên rồi mới cởi dây bơi vào đó, khác gì tự sát đâu.
Tôi thử tưởng tượng lại tình huống lúc
đó, nhìn khắp xung quanh lại không thấy có chỗ nào phải cởi dây mới đi
qua, hay phải cởi mũ lặn xuống mới chui qua được.
Xung quanh toàn là bãi đá sạch sẽ, tôi
chậm rãi bơi, thấy tình hình xung quanh quá đơn giản. Nhờ ánh đèn cường
lực và kính lặn, tầm nhìn của tôi rất rõ ràng. Chỉ có một khả năng duy
nhất, đó là khu vực bên dưới sườn dốc đá này, gần dãy hàng rào tre, ở đó còn có mấy khúc gỗ mục cực lớn chìm dưới đáy.
Mấy khúc gỗ mục khổng lồ này nhất định là cây đại thụ ngoài cổng làng năm xưa, bây giờ tất cả cành non và lá cây
đều mục nát thành bùn rồi, chỉ còn thân cây là chưa rữa nát hết.
Vô số cành cây rơi vãi chất thành đống
xung quanh thân cây, tạo thành những đống cành cây to tướng trông như
bụi rậm héo rũ vậy, đan xen khắp nơi, bị chất vôi có trong nước phủ một
lớp trắng lên trông như đá tảng.
Nếu Bàn Tử phát hiện vật gì ở trong đó,
rất có thể anh ta sẽ cởi dây mà chui vào, bởi vì dây thừng rất dễ bị mắc kẹt trong đống cành cây, cùng với mũ lặn nặng nề, anh ta sẽ không thể
thò đầu vào xem được.
Nghĩ đến đây, tôi thoáng rùng mình, trong đầu nảy ra một ý tưởng hết sức kinh khủng: Có lẽ nào, Bàn Tử phát hiện
ra cái gì trong đống cành cây đó, bèn cởi mũ lặn và dây thừng ra để xem, kết quả là bị kẹt ở trong đó. Sau đó, Muộn Du Bình vì cứu Bàn Tử, cũng
cởi mũ lặn và dây thừng, kết quả cũng lại kẹt ở trong, thế là hai người
đều cùng chết chìm, thi thể cũng không thấy đâu nữa.
Nếu quả thực như vậy, tôi sẽ phải đối mặt với một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp: trong đống cành cây này là thi
thể bị ngâm nước suốt hai tuần của hai người bọn họ.
Tôi không dám bơi qua đó, nhưng lập tức ép buộc bản thân mình phải khua chân vịt, hiện giờ không thể trốn chạy được.
Giữ một khoảng cách, tôi bơi lên phía
trên đống gỗ mục này, soi đèn xuống chiếu xem. Thấy phía dưới đó là một
khu vực rộng khoảng một sân bóng rổ, toàn là những cành cây trắng ởn,
đan cài vào nhau suốt một quãng trông như lưới sắt vậy. Ánh sáng chiếu
xuyên qua kẽ hở các cành cây mà xuống, hết lớp này đến lớp nọ, nếu mắc
kẹt ở trong này thì có là Đại La thần tiên cũng không thoát ra nổi.
Giữa các cành cây đan xen quả thực có một vài chỗ hổng khá lớn, hình như là do có người xô mạnh vào mà thành,
nhưng trong đó không có thi thể của Bàn Tử và Muộn Du Bình.
Tôi tìm kiếm một lượt, quả thực không có, bấy giờ mới thở phào một hơi, cắn răng lặng xuống, đến gần một đống cành cây.
Tiến
sát lại gần, tôi nín thở ngó vào
nhìn, lập tức nhận ra mình đã lầm rồi, những đống cành cây này không thể khiến người ta bị kẹt mà chết được. Nhiều cành bị gãy chưa nói, bên
trong còn rữa nát như bột phấn, đưa tay ra gõ một cái đã gãy lia lịa.
Chẳng qua chúng có thể giữ nguyên hiện trạng là nhờ một lớp chất vôi
mỏng bao phủ bên ngoài gắn kết mà thôi, thứ này không chịu được lực, cho dù có bị rơi xuống đây, thì giãy dụa vài cái là thoát ra được rồi.
Trong những lỗ hổng nọ quả thực có vô số
mảnh vôi vỡ vụn và những “cành cây vôi” đứt gãy chất hàng đống lộn xộn ở khắp nơi, có lẽ là do Bàn Tử đã sục sạo vào đây để tìm hài cốt. Dí đèn
pin lại gần để chiếu xuống dưới, cũng không thấy gì khác thường, chứng
tỏ bọn họ không tìm thấy gì dưới này.
Tôi không khỏi cười khổ, nếu không phải
vì lý do này, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao đang yên đang
lành tự dưng lại biến mất dưới đáy hồ? Chẳng nhẽ lại đúng như lời A Quý
nói, dưới hồ có ma quỷ quấy phá chăng?
Đúng vào khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí đã
nảy ra một ý nghĩ, cởi hết đồ lặn ra, để xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện
gì, vất vả lắm mới nhịn được, không làm cái chuyện hoang đường này.
Bên dưới những cây gỗ mục này là ngôi
làng cổ, tôi dõi mắt nhìn bao quát xuống phía dưới, thấy toàn là những
mái ngói lớp lớp, không thấy bên trong. Chỉnh nấc đèn pin đến cường độ
cao nhất cũng vô ích, không có tia sáng nào chiếu ra được cái gì, ngược
lại càng khiến ngôi làng trở nên sâu thẳm tĩnh mịch.
Tôi bình tĩnh lại, chuẩn bị tiếp tục tìm
kiếm, khua đèn một cái. Không ngờ ngay trong lúc quay đầu đi, tôi đột
nhiên cảm thấy bên trong làng cổ kia có gì đó thay đổi.
Vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy ở nơi sâu thẳm bên trong ngôi làng, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một điểm
sáng màu lục cực kỳ quái gở, cứ như thể một ngọn đèn cô độc lạnh lẽo
được thắp sáng giữa màn đêm tối tăm.
Dưới làn nước sâu, quầng sáng xanh lạnh
lẽo nom cứ như ánh lửa ma trơi từ cõi u minh vọng lại, trong mờ mờ ảo
ảo, đầu óc tôi tức thì trống rỗng, cứng đơ ra như bị bóng đè, tim đập
bình bịch, lồng ngực tắc nghẹn đến không thở nổi.
Cái đệt! Thế là thế nào? Đấy là ánh sáng gì? Lẽ nào trong làng cổ có người??
Lẽ nào Muộn Du Bình và Bàn Tử đang ở trong làng cổ này, không những còn sống, mà còn đang hoạt động?
Nhưng đây là dưới đáy hồ sâu những mấy
chục mét, trong một ngôi làng cổ ẩn mình suốt mấy ngàn năm, bọn họ không có oxy, làm sao có thể sống được ở dưới nước trong một thời gian dài
như vậy?
Cứ coi như là đèn pin đi, thì trải qua
hai tuần lễ cũng đủ hết sạch pin rồi, hơn nữa, thứ ánh sáng này có cảm
giác quỷ dị đến mức không diễn tả nổi, chắc chắn không phải phát ra từ
đèn pin, càng không thể là ánh lửa. Cảm giác khó thở ngày càng mãnh
liệt, chẳng lẽ là oan hồn năm xưa chết dưới đáy hồ, không thành Phật mà
thành ma, vẫn lởn vởn mãi trong đống phế tích hoang tàn này? Phải chăng
đây chính là ngọn đèn năm xưa của người Dao, vượt qua ranh giới giữa
chốn âm tỳ địa ngục và nhân gian, để chỉ đường dẫn lối cho những âm hồn
vong linh quay trở về quỷ vực?
Ở ngay giữa bóng tối sâu thẳm lạnh lẽo
nơi đáy hồ, một cảm giác quái gở không rõ dần dần dâng lên, khiến tôi
không kìm được mà muốn bơi về phía ánh đèn nọ, cứ như người đi lạc trong núi nhìn thấy ánh lửa vậy. Trong nháy mắt đó, một linh cảm lóe lên
trong đầu: phải chăng chính vì nhìn thấy đốm sáng này, cho nên Bàn Tử
với Muộn Du Bình mới biến mất?
Chẳng lẽ mấu chốt chính là ở đây? Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi không kịp bình tĩnh lại, quan sát
khắp bốn phía, chỉ sọ có gì đột ngột ập đến đầu mình. Nhưng nhìn khắp
xung quanh một lượt, vẫn chỉ có sự tĩnh lặng tột cùng, chiếu đèn pin
xuống, vẫn không thấy gì khác thường.
Quay đầu nhìn lại, ánh đèn xanh biếc lẻ loi nọ càng ngày càng tối đi.
Một cảm giác hoảng loạn không biết từ đâu bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.