Edit: Earl Panda
Hiện tượng siphon hoạt động theo
nguyên lý bình thông nhau thôi, vật lý lớp mấy học rồi ấy nhỉ? Minh
không nhớ đã giải thích chưa, thôi cứ ghi chú lại. Não ngày càng cá
vàng.
Bản raw của mình phần 6 khá loạn, nhiều khi giữa
các đoạn văn không có logic liền mạch, mình không những vừa dịch lại còn kiêm biên tập nữa, khổ không sao kể hết. Cho đến chương này có một đoạn khá kỳ lạ, nên lên trang daomubiji so lại, thì y như rằng đoạn kỳ lạ đó đã được cắt bỏ. Thôi từ nay mình chẳng tin tưởng vào bản raw của mình
nữa, lên trang online dịch trực tiếp vậy. Bản raw của mình cũng khá cũ
rồi, down từ cách đây 4, 5 năm gì đó. Nếu ai đọc không hiểu chỗ nào, cứ
comment ở dưới mình sẽ cố gắng giải thích, chứ bây giờ mình không có hơi sức đâu mà rà soát, kiểm tra và beta lại được nữa.
Từ giờ đến ít nhất là đầu tháng 10 mình bận chạy deadline, từ giờ đến lúc đó post chương sẽ chậm.
*****
Tôi nhìn Muộn Du Bình nãy giờ im lặng, biểu hiện của hắn đã khác lúc trước, có chút cổ quái, tuy vẫn không động đậy cũng không nói năng gì, nhưng
hình như hắn không còn chú ý đến chỗ tôi nữa.
Tôi hỏi hắn: “Thế anh nghĩ sao? Anh có ấn tượng gì với nơi này không?”
Muộn Du Bình ngồi tựa trong góc, quay đầu nhìn tôi, từ tốn nói một câu: “Tôi không có ấn tượng gì, nhưng tôi biết, sự việc mới chỉ là bắt đầu.”
Trong bầu không khí kỳ dị vô cùng này, Bàn Tử và Muộn Du Bình kể lại những gì họ đã trải qua, tôi vốn tưởng sẽ được nghe một câu chuyện phức tạp cỡ
nào, thật không ngờ, câu chuyện của bọn họ lại cực kỳ đơn giản.
Sau khi tôi rời đi, hành động của bọn họ không khác những gì tôi đoán là
bao, bắt đầu sử dụng những dụng cụ thô sơ do A Quý mang tới để tiến hành trục vớt. Những bộ hài cốt trên tảng đá vốn tìm được trong đống cành
cây khô, phỏng đoán có lẽ là do hiện tượng siphon, phần lớn hài cốt đều
mắc kẹt trong các cành cây, còn đống trang bị bị ném xuống nước lại ở
nơi khác, kẹt ở khu vực hàng rào.
Lần cuối cùng xuống nước trước
khi mất tích, Bàn Tử là người đầu tiên. Lúc đó anh ta đã định nổi lên
rồi, nhưng lại thấy cái gì lóe lên trong phạm vi chiếu sáng của đèn pin, hình như là kim loại gì đó.
Lặn xuống nước là để vớt đồ, đương
nhiên là anh ta lập tức bị thu hút, bèn bơi tới gần, nhưng lại không
thấy gì hết, chỉ có một vài tảng đá lớn.
Dưỡng khí trong mũ lặn
đã không còn bao nhiêu nữa, anh ta không thể xem xét kỹ lưỡng những tảng đá này được, cứ tưởng ánh sáng lóe lên vừa nãy là kim loại hoặc thủy
tinh gì đó, nên không để ý nữa, chuẩn bị bơi lên trên.
Đúng lúc
này, bỗng cảm giác “có cái gì cắn phải mình”, bàn tay lập tức tê rần,
rồi ngay lập tức cơn tê dại lan ra khắp toàn thân. Anh ta thầm nghĩ
không xong rồi, muốn xông lên trên mặt nước, nhưng đã không kịp nữa.
Trong chớp mắt tiếp theo, anh ta ngất đi, đến khi tỉnh lại, đã nằm trong hang động này rồi.
Tình huống của Muộn Du Bình phức tạp hơn anh
ta một chút, nhưng cũng gần tương đương. Hắn vốn là đi tìm Bàn Tử, cho
nên lặn xuống rất gấp, chưa xuống nước được bao lâu, đột nhiên cảm thấy
không ổn, định quay đầu lại thì đã muộn rồi, ở dưới nước, thân thủ của
hắn dù tốt mấy thì cũng có giới hạn.
Nguyên văn câu hắn nói là:
‘Tôi cảm thấy phía sau có cái gì động đậy, định quay đầu lại thì đã
muộn, đến lúc tỉnh lại thì cũng đã ở đây rồi.”
Tôi nghĩ bụng, quái lạ, sao lại có thể có chuyện này?
Loáng cái đã mất đi tri giác, sau đó tỉnh lại, liền phát hiện mình đã ở một
nơi khác, nghe cứ như là chuyện người ngoài hành tinh ấy. Chẳng lẽ nơi
này là bên trong đĩa bay à?
Tôi lại nhìn về phía hang đá một lần nữa, khắp bốn phía chỉ toàn đá, nếu quả thực là đĩa bay, thì cũng là đĩa bay thời kỳ đồ đá.
Tôi cảm thấy sự việc này càng ngày càng không đáng tin, mẹ kiếp! Bàn Tử với Muộn Du Bình bị cái gì đó “cắn” một cái, liền mất đi tri giác, nếu như
là trúng độc của sinh vật nào đó thì đã chết đuối luôn rồi. Nhưng trái
lại, bọn họ lại xuất hiện ở đây, nghĩ thế nào cũng không thấy giống hiện tượng bí ẩn gì, mà giống như là có người làm thì đúng hơn, như thể có
người nào đó đã đánh ngất bọn họ rồi đưa đến đây.
Nhưng mà, nếu
là con người, thì biết giải thích tình cảnh hiện tại như thế nào đây?
Đây là một hang động hoàn toàn khép kín, người nào có thể đưa chúng tôi
đi xuyên qua núi đá mà nhét vào trong này? Lưu Khiêm à?
(*Lưu Khiêm là một ảo thuật gia nổi tiếng người Đài Loan.)
Bàn Tử nhớ lại tình huống lúc đó, vẫn còn ngờ vực: “Tôi thật không nghĩ ra, lúc đó ở dưới nước tầm nhìn cũng khá tốt, sau khi bị châm vào tay vẫn
còn tỉnh táo một lúc rồi mới ngất, lúc ấy tôi đã kịp nhìn khắp xung
quanh một lượt rồi, mà chẳng thấy gì cả.”
“Hay đó là một loài sâu bọ hoặc cá gì đó tương đối nhỏ, chỉ cần dính vào lưng anh là anh không
phát hiện được gì rồi. Thế vết thương trên người anh đâu?” Tôi hỏi,
không thể nào vô duyên vô cớ lại bị đau buốt, nếu là bị cái gì châm vào, nhất định là có dấu vết.
“Ngay sau khi tỉnh lại tôi đã kiểm tra
rồi, chẳng có dấu vết gì cả.” Bàn Tử chìa tay ra cho tôi xem chỗ anh ta
bị châm, quả thực là chẳng có gì. “Tôi không nghĩ là sâu bọ gì. Cậu xem, ngay cả Tiểu Ca cũng trúng chiêu, sâu bọ nào dám cắn cậu ta chứ?”
Tôi chậc một tiếng, thật là tà môn, nghĩ mãi không hiểu! Tất cả mọi chi
tiết đều không hợp lý, hoàn toàn không giống việc mà “con người” có thể
làm được. Chẳng lẽ có Hà bá đang đùa giỡn bọn tôi à?
Bàn Tử tiếp
tục nói, nơi duy nhất có thể ra vào ở đây là một cái khe nứt nhỏ trên
đỉnh hang động bên ngoài, khe nứt này chỉ nhỏ bằng cổ tay thôi. Anh ta
phát hiện ra con kỳ nhông kia ở đó. Đa
phần nước rỉ xuống đây cũng là từ cái khe nứt đó. Hai người họ đã không được ăn gì suốt hai tuần rồi, chỉ dựa vào uống nước mà sống, anh ta gầy xọp đi mất sáu ký, da dẻ nhão
nhoét cả ra. Để không tiêu tốn thể lực vô ích, đa số thời gian đều ngồi
yên bất động.
Ở một phía khác bên ngoài vẫn còn một số giá gỗ
chất đồ còn thừa lại trong lúc khai tác hang động, có thể dùng để nhóm
lửa. Mỗi ngày lại nhóm một ít, cũng may dưỡng khí không thành vấn đề.
Lúc trước khi tôi đột nhiên xuất hiện, bọn họ cứ tưởng tôi phát hiện được
ký hiệu trên mình con kỳ nhông mà đi tìm, đồng thời đã biết cách ra vào. Không ngờ ngay cả tôi cũng không biết mình vào bằng cách nào, hại Bàn
Tử buồn bực mãi.
Tôi hít sâu một hơi, chợt nhớ ra một việc, hỏi:
“Hai người nếu đã tự dưng hôn mê, sao lại bảo tôi đi theo ống siphon mà
vào? Làm sao hai người biết cứ đi theo dòng nước là có thể xuống đây?”
Bàn Tử nói: “Là tiếng động. Tôi không biết vị trí nơi này ở đâu, nhưng biết chắc nó ở gần lỗ thoát của ống siphon, bởi mỗi khi đến tối, nước rỉ bên ngoài sẽ rút bớt đi theo quy luật, tiếng động vang lên rất rõ ràng, cứ
như tiếng hít thở ấy. Chỉ có thể ở rất gần ống siphon mới có biên độ dao động lớn như thế. Nếu cậu phát hiện ra kỳ nhông, được dẫn tới gần lỗ
thoát của ống siphon, rất có thể sẽ phát hiện được khe hở thông với nơi
này.”
Tôi không khỏi thầm chửi mắng, hóa ra là như thế, quá là chủ nghĩa lý tưởng rồi!
Ý tưởng của Bàn Tử hoàn toàn không có căn cứ gì, sự thực chứng minh, nếu
đi theo ống siphon thì chỉ có một con đường chết. Nhưng tôi chưa chết,
nên cũng không muốn giận dỗi gì nữa.
Sau khi nghe xong, tôi run
lên bần bật. Tuy tuyệt đối tin tưởng Bàn Tử, nhưng trong lòng bị thôi
thúc mãnh liệt phải kiểm tra hang động này một lượt nữa, phải xem xét
những vách đá này tỉ mỉ hơn nữa.
Bàn Tử nhìn mà thở dài, lắc đầu
bảo: “Đừng phí sức nữa. Thiên Chân, cậu nghĩ mà xem, tôi với Tiểu Ca bị
nhốt ở đây suốt hai tuần con mẹ nó rồi. Hai tuần cơ đấy, tụi này có thể
làm gì trong hai tuần? Lúc đầu ông Béo đây cũng chả thèm tin đâu, vẫn
nghĩ có thể có đường ngầm gì đó cơ đấy, tìm mãi, tìm suốt, tìm từng tí
một. Cậu biết cảm giác nhìn chằm chằm một tảng đá đến một nghìn lần nó
như thế nào không? Tôi nhìn mà đến cuối cùng suýt thì phát ói ra, nhưng
mà, không có vẫn là không có.”
Vẻ mặt anh ta đau khổ vô cùng, tôi có thể tưởng tượng ra cái cảm giác này, nhưng chưa tự mình kiểm tra,
trong lòng cứ thấy trống trống thế nào ấy, nên tôi bảo anh ta cứ kệ tôi.
Cố sức bám vào vách đá mà đi một vòng, lần này xem xét rất kỹ càng, nhưng
Bàn Tử quả thực không sai tý nào, vách đá này đúng là một chỉnh thể hoàn toàn, thỉnh thoảng có vài vết nứt nho nhỏ cũng là do tự nhiên hình
thành, ngay cả lưỡi dao cũng không chen lọt vào được. Vết nứt lớn nhất
chính là ở trên đỉnh hang động bên ngoài, nhưng cũng chỉ to bằng một
cánh tay, nước từ bên trên cứ ào ào chảy xuống, dưới mặt đất toàn là
nước đọng thành vũng, những vũng nước lớn này lại chảy xuống các vết nứt trên mặt đá dưới đất.
Vị trí hang động này ở đâu? Có phải ở gần
vị trí tôi suýt chết đuối hay không? Nhìn những dấu vết đục đẽo, rất
giống những dấu vết trên vách đá dưới đáy giếng, nhất định là do cùng
một nhóm thợ đục ra.
Như vậy, chúng tôi đang ở tầng đá núi dưới
đáy hồ. Suy cho cùng tôi cũng không học thăm dò địa chất thực sự, mà chỉ có một chút kiến thức thông thường về cơ học mà thôi. Những thứ khác
tôi chẳng biết gì mấy.
Gõ gõ vách đá, tiếng gõ vang lên rất trầm
đục, có vẻ như không có khả năng là đường ngầm. Hơn nữa, có Muộn Du Bình ở đây, nếu quả thực có đường ngầm, hắn đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Rồi lại liếc nhìn đống đồ chồng chất ở một bên. Vừa nãy nhìn thoáng qua có
thấy mấy thứ trông như là đá mài, đến gần nhìn kỹ, thì có vẻ như là bếp
lò bằng gang, bên trong còn có cặn sắt. Bên cạnh là rất nhiều giá để
dụng cụ, vẫn rất vững chắc.
Ngoài ra còn có những bức tượng thần
bằng đất sét chỉ nhỏ cỡ chai bia, là Quan Công, còn cả Bồ Tát, và một số nhân vật chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là thần linh của dân tộc thiểu
số.
Tôi thử cử động bàn tay, nhưng không biết là do cơ thể tôi
vẫn mệt mỏi hay là do tôi quá nặng, mà chẳng cử động được tí gì. Bàn Tử
nói anh ta đã thử di chuyển chúng rồi, bên dưới không có đường ngầm nào.
Quay về chỗ Bàn Tử, cuối cùng xác định anh ta nói không sai, lúc trước tuy
cũng tin anh ta, nhưng lần này là xác định hẳn rồi. Trong lòng dâng lên
một chút lo âu, đây là phản ứng của con người với không gian khép kín.