Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã nằm trong phòng A Quý, Vân Thái đang ở
bên cạnh chăm sóc tôi. Ngoài kia vô cùng ồn ào, chính nó đã đánh thức
tôi.
Thực chất là tôi không bị thương ở đâu cả, chẳng qua là thể
lực bị rút cạn nên chỉ cần ngủ một giấc, người lập tức không có vấn đề
gì đáng ngại nữa. Tôi ngồi dậy, Vân Thái thấy tôi tỉnh liền lấy nước cho uống, sau đó ra ngoài báo mọi người.
Không lâu sau Phan Tử bước vào phòng, anh hỏi tôi giờ cảm thấy thế nào?
Tôi không thấy chú hai đâu, cũng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi lại Bàn Tử hai người thế nào rồi?
Phan Tử nói cho tôi biết, bọn họ đã được đưa đi bệnh viện rồi, giờ vẫn chưa
có tin tức gì. Anh bảo tôi cứ yên tâm, nếu hai người đó không chết thì
tốt rồi, còn chẳng may tận mạng, cũng đành chịu thôi.
Tôi nghe anh nói cũng có chút an tâm, tới được bệnh viện thì chí ít cũng có hi vọng.
Tiếp sau đó, tôi hỏi sao mấy người các anh lại ở đây? Phan Tử làm ra vẻ thần bí không nói gì, chỉ bảo là chú Hai không cho anh bép xép với tôi, chú
giờ đang ở bên hồ, đợi chút nữa chú về sẽ tự khắc nói cho tôi biết. Sau
anh bảo tôi nghỉ ngơi nhiều vào, dứt lời liền bước ra ngoài, có vẻ như
bên ngoài kia đang rất bận rộn.
Mấy nhà sàn quanh chỗ A Quý đều
được Chú Hai thuê, tôi thấy rất nhiều người quen, thủ hạ của chú ba
trước kia, chừng hơn hai mươi người, nhớ tới lúc trước nhìn thấy mấy
người bên hồ, tôi đoán lần này phải có tới cả mấy trăm người. A Quý đã
sớm thoát khỏi khủng hoảng tinh thần, đang bận bịu dẫn mối, nhưng khi
tôi hỏi anh ta thế nào rồi, anh ta lại chẳng biết cái gì cả.
Tôi
cũng chịu, đành phải làm như Phan Tử nói, nghỉ ngơi hai ngày trong nhà A Quý, sau khi thân thể đã hồi phục được đại khái rồi mới thấy Chú Hai từ bên hồ trở về.
Đi cùng chú Hai còn có rất nhiều người, đều là mấy chú họ ở Trường Sa, có vài người là thủ hạ của chú Ba, tất cả đều là
người có máu mặt trong gia tộc nhà tôi.
Lòng thầm hỏi chuyện quái gì thế này? Làm sao mà lắm người nhà mình tới đây vậy?
Tôi không dám hỏi, vì nhìn sắc mặt của Chú Hai và những người kia không tốt lắm, nói chuyện vài câu, thấy ánh mắt bọn họ nhìn tôi đều có chút kỳ
lạ.
Thần sắc chú Hai rất kém, vặn hỏi rất lâu chú mới chịu mở lời, Chú Hai đưa mắt nhìn tôi, nắm lấy hai vai tôi rồi hỏi người tôi không
vấn đề gì chứ?
Tôi gật đầu nói không việc gì, lúc đó mới dám hỏi
nhỏ chú chuyện gì đang xảy ra. Chú lại nhìn tôi lần nữa, sau thở dài, vỗ vỗ vai tôi bảo có muốn đi dạo với chú không.
Chúng tôi đi tới bên dòng suối cạnh thôn, dọc đường cũng không thấy chú nói câu nào, đi tận
tới ngôi nhà cũ bị lửa thiêu rụi ngày trước, chú mới nói:
” Email của mày, chú đã đọc.”
Lòng tôi cũng cảm giác được chắc chuyện này có liên quan tới email đó, quay lại nhìn chú, chờ chú nói tiếp.
Chú dừng lại, lát sau mới nói:
“Mày có tin nội dung viết trong bức thư đó không?”
“Giờ bảo cháu phải nói sao đây? Cháu rất không muốn tin, nhưng không được,
vì cháu chẳng thể nghĩ ra khả năng nào khác.” Tôi nói, “chú Ba và chú
sống với nhau nhiều năm như vậy, chú có phát hiện ra điều gì bất thường
không?”
Chú Hai châm một điếu thuốc, nhìn tôi cau mày, không đáp lời.
Tôi nói:” đấy là người khác nói, chú Ba cũng không tự mình phủ
nhận, vì thế cháu không phải là không có nghi ngờ.”.
Chú Hai vẫn nhìn tôi, rít xong vài hơi thuốc thì dừng lại, ít giây sau đột nhiên lên tiếng:
“Mày không phải nghi ngờ gì nữa, chú nói cho mày biết, đây là sự thật.”
“Sự thật?” tôi nói, “sao chú biết?”
Chú chậm rãi đáp:” chuyện này chú cũng đã sớm biết rồi.”
Tôi đứng ngẩn ra, không tin vào hai tai mình nữa.
Chú la lại nói tiếp:” Tiểu Tà này, có một số việc không quá đơn giản hay quá phức tạp như mày nghĩ đâu.”
“Nếu như chú biết rõ vậy sao vẫn để nó xảy ra?” tôi hỏi.
Chú lặng im không nói, sau đó ra hiệu, bảo tôi đi theo, tiện tay rút ra một vật gì đó.
Tôi nhận lấy đư lên mắt nhìn, là một bức hình
“Đây là?”
“Thứ này được lấy ra trong căn nhà này trước khi nó bị thiêu hủy, chú đã giữ lại nó. Chú nghĩ là giờ cho mày xem sẽ thích hợp hơn trước.” Chú nói.
Tôi sửng sốt, bối rối trong giây lát, nhà ư? Thiêu hủy? Chết tiệt! Không thể nào! Tôi lập tức hỏi:” Chú Hai, do chú làm ư?”
Là tôi vẫn muốn hỏi thêm, nhưng chú lại khoát tay ra hiệu tôi xem ảnh trước đã, “những chuyện đó, chú sẽ không nhắc lại.”
Đây là một bức ảnh đen trắng vô cùng bình thường, là ảnh chụp chung. Nhìn
kỹ, mặt trước là một người trung niên xa lạ, đang nói chuyện với Văn
Cẩm, đằng sau còn có vài người trong đội khảo cổ. Người trung niên kia
tôi chưa từng gặp qua ở bức ảnh trước. Người đó vô cùng trắng, vô cùng
gầy, nhưng khi tôi nhìn lại thấy có phần quen thuộc.
“Đây là bức
ảnh mà Sở đầu hói kia muốn cho mày xem.” Chú Hai nói, “chú đã tìm cái có thể làm sáng tỏ vấn đề một cách rõ ràng nhất, nghĩ nếu cuối cùng vẫn
không thể thì sẽ phải nói cho mày nghe hết mọi sự, vật chứng này so với
lời chú nói có thể sẽ thuyết phục hơn.”
“Là cái này ư?” tôi không hiểu, “bức ảnh này thì có vấn đề gì chứ?”
Tôi nhìn người trung niên gầy gò trắng trẻo kia, bỗng nhận ra đó là ai,
không kìm được một tiếng “a” kinh ngạc. “không thể nào là người đó được? Không phải chú….”
Người này không liên quan gì tới những chuyện
trước đây của chúng tôi, nhưng không phải là người không quan trọng, nếu như đội khảo cổ của Văn Cẩm cũng xuất hiện trong bức hình này, vậy
người đó cũng phải thuộc đội khảo cổ, nhưng không phải là vị trí mà tôi
đã nghĩ tới.
Chúng tôi tiếp tục đi dạo, Chú Hai nói:
“Chú
không thể nói được tỉ mỉ từng sự việc, nhưng chú có thể kể một chuyện
cho mày nghe. Tiểu Tà, có những lúc, những việc mà người đó cũng được
xem như là một phần của câu chuyện, gần như vậy đấy, mày có muốn nghe
không?”