Hoắc Tú Tú nói thật có lý, nếu không có sự bảo hộ
này của Hoắc lão bà, thời gian tiếp theo chúng tôi không biết sẽ khó
khăn thế nào.
Về cục diện rối rắm trước mắt, chúng tôi cũng chẳng có thời gian để
ý, trong ba người thì chỉ có tôi là có uy tín trên giang hồ nhất. Muốn
sự việc lắng xuống chắc chắn cuối cùng tôi cũng phải ra mặt. Trong thế
giới quan của mình, tôi tin vào pháp luật nhà nước, chúng tôi thực sự
không có tiền, sẽ luôn luôn có biện pháp thỏa hiệp để dàn xếp sự việc.
Nhưng khi ngẫm kỹ lại tôi bỗng chột dạ, vì mình chưa từng trải qua
trường hợp này, có lẽ nó còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Có đôi khi tôi cảm giác rằng ba người chúng tôi như nhân vật trong
một bộ phim về đề tài cờ bạc mà mình từng được xem hồi còn nhỏ. Nhân vật đó luôn nghĩ mình đã trải qua rất nhiều sóng gió trên đời, nhưng cuối
cùng khi chứng kiến chú mình vì mình mà phải chặt mất ngón tay, thì mới
hiểu được họa do bản thân gây ra nó lớn tới mức nào. Lúc đó lại thốt
lên: Tại sao có thể như vậy. Cháu không nghĩ thế… Có hối hận tới nhường
nào cũng là vô ích. Lòng tôi xuất hiện một cảm giác lo âu mơ hồ, đơn
giản là nó lớn hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.
Vì thế giờ khi Hoắc Tú Tú nhắc tới, tôi lập tức phải suy nghĩ.
Mặt khác thì tôi thấy thái độ của Hoắc lão bà cũng vô cùng tế nhị, sự tình đã tới mức hỗn loạn như vậy, khó mà tìm được ra cách giải quyết ổn thỏa, ban đầu ý định của tôi là tìm hiểu một chút sự việc liên quan tới bản vẽ Phong Cách Lôi, hỏi vài chuyện cũ của bà bà, hơn nữa đằng sau
mọi chuyện dường như vẫn còn rất nhiều vấn đề, khó mà cưỡng lại được.
Tôi cảm giác có thể là bà bà còn nhiều sự việc mà nhất thời không nghĩ
ra, để sau khi đã thông suốt sẽ tới làm phiền tiếp.
Bảo hộ cho chúng tôi, đối với bà bà thực ra là một cách cố thủ, còn
với chúng tôi đó lại là một kế hoãn binh. Đôi bên cùng có lợi, bà bà có
thể thực hiện ý định của mình, chúng tôi cũng có thời gian để xoay sở,
biết rằng cuối cùng thì vẫn là họa do chúng tôi gây ra.
Bàn Tử và tôi dường như cùng nhất trí, anh ta là người rất thực tế,
dù sao thì cũng không thể trở về cửa hàng, trước cứ đồng ý, ít nhất là
còn có chỗ mà làm cách mạng, bàn cách giải quyết tình hình. Ngay sau đó
liền đáp ứng.
Tôi cho rằng mình sẽ ở một căn phòng nào đó trong khu đại viện này,
đến khi Hoắc Tú Tú cho xe tới, xe kia đã đổi thành một chiếc Passat* tầm thường. Chúng tôi di chuyển xuống dưới cửa đại viện, ra tới đường cái
không ai dám ngẩng đầu lên. Tôi nhớ trong lời nói của Hoắc Tú Tú có ám
chỉ một điều mờ ám gì đó, liền hỏi cô ấy có tin tức gì về Muộn Du Bình.
Tú Tú không đáp, nói đây là thông tin tình báo, tôi phải lấy thứ gì đó
ra để đổi với cô ấy thì mới được. Nói tôi không cần phải vội, tối nay cô ấy sẽ tới phòng chúng tôi đàm đạo chuyện xưa.
Xe chạy thẳng về phía đông dinh thự, vòng tới vòng lui, đến một con
hẻm tương đối bình thường, trước mặt liền xuất hiện một gian nhà mang
dáng vẻ hết sức cũ kỹ.
“Thế quái nào, đây là chỗ ở của vị vương gia nào vậy?”
Chúng tôi xuống xe, Bàn Tử nhìn bức tường bao bằng đá cẩm thạch trắng thở dài ngao ngán: “Ngoài tường này còn có trụ gỗ, mà đây cũng không
phải tường bao, có phải nó cũng là một phần của biệt thư này không vậy?”
“Tôi cũng không rõ lắm, là bà nội mua khi tôi vẫn còn đang ở Trường Sa.”
Hoắc Tú Tú dẫn chúng tôi bước vào khuôn viên nhà, tôi thấy bên trong
toàn bộ đều đã bị bỏ hoang, sân rất rộng, cấu trúc nhà này là loại tứ
hợp viện điển hình nhưng có vài phần rộng hơn, thêm vào đó nơi đây cũng
có rất nhiều phòng. Cả vườn mọc đầy cỏ dại, nhìn qua thì không ai nghĩ
đây là một địa điểm trong thành Bắc Kinh.
“Trước kia nơi đây hình như là một phần của dinh thự”, Hoắc Tú Tú chỉ vào căn phòng trên tầng hai, “Các anh tạm thời ở đây, cũng tương đối là sạch sẽ.”
Cũng may cửa phòng và nền nhà đều đã được cho tu sửa lại, thời gian
sửa chữa cũng đã lâu rồi, nhưng vẫn còn rất chắc chắn, trên vách tường
đầy những dây thường xuân, lâu rồi nơi đây không có người sống, chúng đã bò lan đầy cửa sổ. Bàn Tử dùng chủy thủ mang bên mình đẩy cửa ra để
chúng tôi bước vào, bên trong bụi dày thành lớp, không thấy có bất cứ đồ đạc nào.
“Tiểu thư, nơi này giống như dùng để luyện lòng can đảm hơn là nơi dành cho người sống đấy.” Bàn Tử nói.
“Bà nội tôi nói là đắc tội với người của khách sạn Tân Nguyệt mà vẫn
có chỗ để ngủ thì cũng quá tốt rồi, ít nhất nó còn dễ chịu hơn là phải
ngủ đường ngủ chợ.”
Hoắc Tú Tú lấy từ trong túi ra một vài thứ: “Đây là kem đánh răng,
cốc chén, khăn mặt, là bà nội bảo tôi lấy cho mấy anh, các anh trước
dùng tạm như vậy, còn chăn đệm thì lát nữa tôi sẽ cho người đưa tới. Tôi là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay chưa bao giờ phải động vào
những công việc dọn dẹp bao giờ, các anh ở đây có thể tự mình quét dọn
được không?”
Bàn Tử làm động tác ăn cơm: “Thế còn ăn uống thì sao, nếu ở đây mà
gọi KFC thì cũng không hợp, người ngoài đưa đồ ăn tới chắc dễ bị hù
chết.”
“Khi mang chăn đệm tới tôi sẽ cho người mang cả ấm đun nước và mì ăn
liền theo, nhà WC ở tầng một nhưng không có nước, trong sân có hệ thống
cung cấp nước, lúc mới vặn ra dùng chắc sẽ có cặn, nhưng xả một thời
gian là hết. Các anh cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài, cứ tạm thời tị nạn
trong này vài ngày, bà nội tôi sẽ giúp các anh nghĩ cách.” Nói rồi cô ấy nhìn ngọc tỷ kia một lát, Bàn Tử lập tức ôm chặt lấy nó:
” Tiểu thư, thứ này giờ xem như là con đường sống cuối cùng của ba
người bọn anh, ví như là chỉ còn mỗi cái quần cộc trên người, nếu tiểu
thư muốn lột nốt nó ra thì hãy đợi tới khi bà nội tiểu thư cho bọn anh
biết cái kết quả đã, giờ ai trong bọn anh vẫn còn phải mặc.”
Hoắc Tú Tú tắc lưỡi một tiếng: “Kinh, ai muốn lấy cái quần cộc nhà các anh.”
Nhìn quanh bốn phía, rồi dừng lại trước mặt Bàn Tử thở dài: “Tôi phải đi chuẩn bị chăn đệm đây, buổi tối gặp lại, tôi sẽ đem thêm cho mấy
người ít rượu nữa.”
“Uầy, em gái tốt” Bàn Tử mắt rưng rưng lệ, “Vậy em sớm quay lại nhé, bọn anh sẽ ở đây chờ em.”
Hoắc Tú Tú nháy chân sáo ra khỏi
phòng, tôi và Bàn Tử nhìn theo tới
khi bóng lưng cô ấy khuất hẳn ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm, cả người
tê liệt ngã xuống đất. Hết thảy những chuyện vừa rồi hoàn toàn chỉ là
phản xạ tự nhiên do quá căng thẳng mà thành, tới tận bây giờ khi được ở
một mình, tâm trạng thật sự có chút trấn tĩnh lại.
Bàn Tử nhìn chung quanh, lên tiếng: “Cậu nói lão bà kia có phải đang đùa giỡn chúng ta không?”
Tôi lắc đầu: “Không đến mức đó đâu, nhắc tới đó thì cũng thấy là nơi
này có vẻ an toàn, tối hôm nay chúng ta ở lại đây hẳn là một quyết định
sáng suốt, còn cái gì không hợp lý thì tối nay chúng ta sẽ thương lượng
nốt, nhiều nhất là ngày mai sẽ rời đi.” nói xong tôi nhìn về phía Muộn
Du Bình:
” Anh vừa rồi nói là không tin tưởng lão bà bà kia phải không? Tôi thấy bà ấy không giống như đang lừa người khác.”
Muộn Du Bình đứng trước khung cửa sổ bám đầy dây thường xuân, nhìn
cái sân nhỏ vắng lặng, rất lâu sau anh ta mới đáp câu hỏi của tôi:
” Là cảm giác.”
Bàn Tử nói: “Kỳ thật bàn gia tôi cũng có cái cảm giác ấy, phản ứng
đầu tiên lão bà bà nhìn thấy Tiểu Ca thì chắc là thật, nhưng sau đó thì
lại làm ra vẻ nói năng lộn xộn, hình như là cố ý lái vấn đề sang một
hướng khác, muốn kéo dài thời gian để suy nghĩ. Tôi tưởng là Tiểu Ca vì
mất trí nhớ mà đầu óc trở nên mơ hồ, không ngờ là cậu vẫn nhanh trí như
ngày nào, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
Tôi thầm nhủ mất trí nhớ mà phải ngu ngốc sao, tình hình lúc đấy thật sự làm tôi bị ảnh hưởng, không nhớ có cảm giác gì khác biệt, nhưng khi
bọn họ nói ra thì tôi cũng bắt đầu để ý.
“Lão bà bà là người từng trải, bất ngờ bị Tiểu Ca uy hiếp, bà ta
không thể nghĩ ra đối sách gì ngay tức khắc nên trước mắt phải mạo hiểm
bảo hộ cho chúng ta, chiêu này của Tiểu Ca trong tam thập lục kế người
ta gọi là khích tướng kỳ chiêu.” Bàn Tử nhìn Muộn Du Bình bật ngón cái.
Muộn Du Bình lại không buồn phản ứng lại.
Bàn Tử lại nhẹ giọng nói với tôi: “Người này gần đây càng lúc càng không chịu mở miệng.”
Tôi cũng có cảm giác ấy, thở dài nói lái đi: “Dù thế nào thì tôi tin
là cuối cùng lão bà bà cũng nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp
lý, chúng ta cũng đừng làm lỡ cơ hội này, thử nghĩ mà xem, tới mai lão
thái bà thông suốt rồi lại đuổi chúng ta ra ngoài không biết chừng.”
“Cũng đúng, có điều là trước đó chúng ta phải quét tước qua nơi này
đi đã, nếu không chỗ này người không thể nào ở được, chưa bị người ta
chém chết có khi đã chết vì ho lao rồi, tới lúc đó lão bà bà cũng không
cần phải bồi thường gì giúp chúng ta nữa. Sao nào, Thiên Chân, cậu là
con một chắc gì đã biết dọn dẹp nhà cửa phải không?”
Thực tình thì tôi cũng không mấy khi tham gia làm việc nhà, nhưng nếu chỉ là quét dọn linh tinh thì tôi tin là với một người có trình độ
thông minh bình thường như mình, chắc cũng sẽ làm được. Vì thế liền xắn
tay lên hỗ trợ.
Ngay sau đó chúng tôi xé cái khăn mặt ra, mỗi người cầm một mảnh làm
giẻ lau, sau đó đi vào trong sân lấy nước, bắt đầu tiến hành chà xát
quét dọn. Muộn Du Bình cũng không có quyền ngây người, lập tức bị Bàn Tử đẩy ra lau cửa sổ.
Chúng tôi xem xét những phòng khác, phát hiện ra vài ba thứ đồ gia
dụng còn thừa lại, tất cả những gì dùng được đều dọn lên tầng hai, có
bàn ghế, chậu rửa mặt đựng rất nhiều phế liệu, tất cả đều khô ráo. Sau
khi dọn dẹp xong đống lộn xộn trong phòng đã biến mất, một cảm giác hoài cổ từ đâu hiện lên trước mắt.
Chúng tôi người đầy mồ hôi, nhưng nhìn gian phòng sạch sẽ như vậy,
lại cảm thấy thực tự hào, thầm nói hóa ra làm việc nhà cũng rất sảng
khoái.
Bàn Tử kia cũng rất đảm việc nhà, không tin nổi anh ta lại là một nam nhân đại trượng phu, Bàn Tử nói trước đây anh ta từng có một cô người
yêu, để lấy lòng bố vợ mà nguyện học tinh thông nhiều ngón nghề. Cuối
cùng là anh ta bị cô ấy đá, từ đó về say anh trở thành một kẻ phong lưu, những công việc vặt vãnh này với anh không là gì hết.
Cuộc sống của Bàn Tử rất đa dạng, tôi cảm thấy anh ta cái gì cũng
biết, nhưng mỗi lần kể lại là một nguyên nhân khác nhau, tôi cũng không
đặc biệt tin tưởng. Tôi nói với anh ta, nếu đã như vậy sau này khi anh
về hưu sẽ có thể mở một công ty quản lý gia đình, tôi lúc đó sẽ giới
thiệu cho anh vài mối làm ăn.
Bàn Tử cười haha, nói cũng được lắm, anh ta chuyên tự cấp tự túc khi ở nhà, đi tới nhà người khác mà làm quản gia, hôm nay thuận tay lấy bằng
miếng ngói, mai lại trộm thêm thứ bằng bàn chân, so với hiện tại sống
chắc sẽ dễ chịu hơn. Nói rồi chúng tôi liền cùng nhau mang ngọc tỷ ra
xem, phán:
” Được, thừa dip còn thời gian, chúng ta xem xe chiến lợi phẩm này, không chừng mai chẳng sờ được nó nữa đâu.”
Lấy ra rồi đặt nó xuống sàn nhà nơi có ánh sáng từ cửa sổ chiếu qua,
vừa nhìn chúng tôi ai cũng phải sửng sốt, bỗng thấy trên ngọc tỷ kia lại có chất lỏng rỉ ra.