Nếu đem xếp bức phù điêu quanh bàn thiết này trải
trên một mặt phẳng thì có thể thấy bức phù điêu cỡ lớn này có tận cùng
bên trái là một con “Hống”, trung gian khắc mười mấy người đang chạy
trốn, tận cùng bên phải là một nhóm người dân tộc thiểu số ăn mặc kỳ
quái. Mà cuối điêu khắc lại có thêm ba lỗ hổng.
Khiến tôi để ý tới là hướng bên trong cấu trúc đó, thoạt nhìn trên bề mặt, Hống tuy là bị khóa ở bàn thiết, nhưng nó vẫn còn cái thần sắc
truy kích.
Những người không có tay phải ở trung tâm lại đưa lưng về phía con
Hống, y như đang trong trạng thái trốn chạy. Mà mấu chốt nhất là hình
tượng nhóm người dân tộc thiểu số kia, cũng đối mặt với đám người đang
trốn chạy, nói cách khác nhóm người trốn chạy nằm ở trung tâm đám người
dân tộc thiểu số và con Hống kia, tạo thành một thế cục trước sau đều bị kẹp chặt.
Điều này có thể lý giải bằng nhiều cách, cảm giác đầu tiên của tôi là chẳng lẽ kia là một cuộc sát đấu song phương, một thú một người vây
chết những người không có tay phải kia?
Theo như trên đồ án thì có thể thấy đây là giải thích hợp lý nhất,
nhưng cách giải thích đó có ý nghĩa gì chứ. Tôi thực không thể nghĩ ra
được.
Tôi gần như có thể khẳng định cụ thể bức phù điêu này chắc chắn có
một ý nghĩa gì đó, không chỉ đơn thuần là để trang trí, hoa văn trang
trí thường đều mang hình rồng phượng cho phép người ta có thể sao chép
một cách không hạn định hơn nữa lại rất dễ dàng hiểu được chỉnh thể đồ
án.
Nếu không phải cách giải thích đó, vậy kỳ thật còn một vài điều cần
nghiền ngẫm, ví như nói đây có phải là một cuộc phục kích không?
Dân tộc thiểu số đao khách mai phục phía trước, những nam nhân không
tay phải kia chịu trách nhiệm làm mồi nhử, có điều, nếu đối phương đích
thực là Hống- tôi không tin là có loài sinh vật này- mấy đao khách kia
phỏng chừng một giây cũng không chống được, tất cả sẽ bị đốt thành cám
trong một nốt nhạc.
Phù điêu thường được cường điệu hóa lên phần nào, có thể là thời điểm bọn họ bắt gặp một hiện tượng nào đó mà không thể giải thích được, cho
nên bọn họ liền sử dụng một hình tượng trong thần thoại để miêu tả.
Như suy luận của mình thì không đào ra được phương hướng, tôi nhìn
thật kỹ tất cả đường nét trong bức phù điêu, cũng phải cảm ơn cả cái máy chụp ảnh DRLS chuyên nghiệp* này, chi tiết rõ ràng tới mức rối tinh rối mù cả lên.
Có điều nhìn kỹ thì càng thêm thất vọng, bức phù điêu này cơ bản không được chi tiết.
Nếu giả thiết chúng không nối với nhau, mỗi phù điêu mang một ý nghĩa độc lập vậy càng khó để phân tích.
Thấy thế đành lắc lắc đầu vì ngay cả phương hướng để mà suy tính cũng không có, Tiểu Hoa dựa về phía sau, nói:
“Đây có phần giống như khóa ngàn dặm. Xem ra có thể phải tới chỗ cái bàn thiết kia một phen mới có thể xem cho ra nhẽ được.”
Tôi yên lặng gật đầu, bản thân cũng từng nghe qua khóa ngàn dặm kia
là một kế sách, không thực sự là khó mà là một cách phòng bị hết sức hữu hiệu, khiến cho chi phí của sản phẩm đó được tăng lên gấp bội. Biện
pháp tốt nhất để thành công nằm ở yếu tố cự ly đủ xa, ví như cửa ở Nam
cực, chìa khóa lại đặt ở Bắc cực. Trong thần thoại Bắc Âu, những ác ma
bị giết thường phanh thây thành nhiều mảnh, rải rác ở nhiều ngóc ngách
trên thế giới, như vậy nếu ma thần muốn sống lại, cũng cần lập kế hoạch
du lịch trong cả mấy trăm năm.
Nhưng đã có cơ chế mở cửa, chứng mình vị trí của Trương gia cổ lâu
kia cũng không phải một cái huyệt, tôi đoán là có thể nó cùng loại với
kiểu quần táng, khả năng là dựa theo di huấn của tổ tiên mà cứ cách vài
đời, Trương gia nhân có người chết sẽ di dời vị trí cổ lâu.
Chỉ là không biết chuyện này có liên quan thế nào tới Phong Cách Lôi, Phong Cách Lôi đại diện cho họ Lôi, hoàng thất là họ Ái Tân Giác La,
đều không có lý do gì lại làm nên “Trương gia lâu” thần bí này.
Muộn Du Bình bên kia đối mặt với một cơ quan trận đá, bí quyết để mở
ra cơ quan đó hẳn là ngay bên trong bốn đồ hình này. Mà chúng tôi ở đây
có một cái bàn thiết, có lẽ bao hàm tin tức để giải mã bốn đồ hình kia.
Cụ thể thế nào quả thật chỉ có thể đến bên cạnh bàn thiết mới có khả
năng biết được.
Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, thể lực chúng tôi đều đã hồi phục,
miệng vết thương của Tiểu Hoa cũng sớm cầm được máu, quay lại đó cũng
không phải quá mức phiêu lưu gì, vì thế chúng tôi bắt tay ngay vào chuẩn bị. Nghĩ tới đường hầm kia có một thứ phiền toái rất lớn, chúng tôi
không thể cứ thế mà đi xuyên qua thông đạo được. Vì thế chúng tôi phải
chuẩn bị nước cùng lương thực, sợ rằng trong động này không khí lưu
thông chậm, ở ngoài cửa động sắp xếp thêm một quạt thông gió được một
người anh em người Thành Đô mượn được máy quạt thóc trong thôn, mua thêm một cuộn dây điện lớn dòng xuống dưới máy phát điện dưới vách đá.
Nói thật ra thì tôi nghĩ là sẽ chuẩn bị mấy thùng xăng, trực tiếp đổ
xuống rồi châm lửa thiêu là xong hết mọi chuyện, nhưng trong cái sơn
động chật hẹp đó không khí rất nhanh sẽ bị thiêu cạn, hình thành hiệu
ứng yếm khí rất khó cháy hết được. Khi tôi còn học kiến trúc từng được
đọc qua, nếu sử dụng quạt thông gió hướng vào trong động nơi đó sẽ biến
thành một cái lò nhiệt rất cao, vốn không phải hang đá có kết cấu đặc
biệt ổn định, nói không chừng còn bị chúng tôi đốt sập.
Tiểu Hoa đã không còn cách nào thi triển được tuyệt kỹ võ công cao
cường của mình, chúng tôi leo lên cửa động, kiểm tra hai bộ giáp sắt,
liền phát hiện trong áo sắt của Tiểu Hoa chứa những vết máu đã mọc ra
một bối tóc dài, máu dính bên trên cũng chứa đầy tóc, chỉ cần có một
chút máu là sẽ có tóc mọc ra, con mẹ nó chứ, thứ này cũng chẳng khác nào nấm mốc vậy.
Tôi run run mở đồ của mình, nhưng ngoài những chỗ bị dây máu của Tiểu Hoa vào thì có bị ảnh hưởng, còn lại những chỗ khác đều không vấn đề
gì.
Tiểu Hoa nói có máu của tôi thì không cần phải sợ gì cả, tôi cứ như
vậy đi vào cũng không sao, hắn mặc giáp sắt kia thì có thể cõng tôi đi
qua.
Áo giáp sắt kia cơ bản đã rất nặng rồi lại muốn cõng thêm tôi nữa thì lại càng thêm không thể, hơn nữa huyệt động rất thấp, người bình thường đứng còn không thẳng được, cõng thêm một người lại càng cao hơn, tính
đi tính lại Tiểu Hoa lại nảy ra một biện pháp khác.
Bảo tôi đeo mặt nạ phòng độc, mặc áo sắt lên rồi tiến vào trong kia
trước, vừa đi vừa đóng lên trên trần hang một hàng đinh, móc lên đó một
sợi dây thừng, dù sao thì thể trọng hắn cũng rất nhẹ, có thể bằng cách
này mà leo qua được.
Tôi vừa nghe liền biết cách này dùng được, vì vậy cũng làm theo, móc
vào đinh một sợi dây thừng, Tiểu Hoa bảo tôi mặc áo giáp lên, dường như
cảm thấy cũng rất ý tứ, vỗ ngoài áo sắt vài tiếng coong coong cổ vũ tôi
tiến vào trong động. Tính cách người này có phần giống với Bàn Tử, đều
không đứng đắn như nhau.
Dùng búa đá đóng đinh lên những khe nứt trên trần hang, tôi từng học
qua
cấu tạo công trình, biết cái gì gọi là tam giác chịu lực, cho nên
tính làm sao một chỗ đóng được ba tới bốn cây đinh, làm vậy cho dù vận
chuyển đô vật tuyển thủ cũng không phải vấn đề lớn.
Làm xong mất tất cả ba giờ, tay tôi đều đã tê rần đi, cũng chưa gặp
phải nguy hiểm gì. Bàn thiết ở cuối động vẫn giữ nguyên hình dáng, nhưng còn có tiếng kim hoại va nhau rất nhỏ truyền tới từ bên trong, nhưng
không còn kịch liệt như trước, âm thanh kia dường như là vật gì đó rủ
xuống bị gió thổi và va chạm vào cửa sắt tạo ra.
Tôi cởi áo sắt giờ mới nhận ra là người mồ hôi đổ ra như tắm, sau lại kéo Tiểu Hoa vào trong, nhấc đèn pin lên, ngoài cửa có chất một đống
củi đốt, tưới xăng lên đề phòng bị tóc tập kích bất ngờ. Chúng tôi cùng
nhau mang lương thực và rượu trắng đặt lên trên bàn thiết, lập tức bắt
đầu đối chiếu bàn thiết với ảnh chụp.
Hai người mang mặt nạ phòng độc, lúc này không bị ảnh hưởng tới giây
thanh đới, có điều mặt nạ lại khá nặng, đội nó mà cổ cảm giác vô cùng
khó chịu. Tiểu Hoa đề nghị chúng tôi tốc chiến tốc thắng.
Trên ảnh chụp là phù điêu mặt đá, quả nhiên chính là bàn thiết này,
toàn bộ hoa văn đều tương đồng với nhau, có điều là bốn phía bàn thiết
cũng không có ba đồ án như phù điêu trên vách đá.
Bàn thiết chuyển động thuận chiều kim đồng hồ, Tiểu Hoa biết kiến
trúc và máy móc có nhiều phương diện liên quan tới nhau, liền hỏi:” Giờ
phải làm sao đây?”
Lòng tôi thầm nói đối với máy móc bình thường trước phải biết rõ ràng nó vận động như thế nào đã. Tôi bảo hắn hỗ trợ, thuận theo bàn thiết
xem tốc độ vận hành của nó, lúc này phát hiện bàn thiết kia xoay theo
chiều kim đồng hồ với tốc độ rất nhanh, rõ ràng nếu cứ thuận chiều thì
sẽ không có cơ quan nào bị kích hoạt, lại bắt tay vào đẩy ngược lại
chiều kim đồng hồ lần nữa, đẩy một cái liền phát hiện có gì đó không
đúng.
Trong giây lát tôi cảm giác được là bàn thiết kia rất hao lực, sức
của nó rất nặng nề, nhưng không phải là lực đạo lớn nhất, tôi có thể cảm giác được hình như có dây cót, tôi dùng sức đẩy mạnh gần như dùng hết
khí lực bản thân, bàn thiết bị tôi đẩy ngược lại, cùng lúc bên dưới bàn
thiết liên tiếp truyền lên âm thanh xích sắt trầm đục.
Tiếc là tôi chỉ có thể đẩy được nó đi năm mươi độ thì đã không còn
khí lực, bất luận là có nổi lên bao nhiêu gân guốc thì bàn thiết cũng
không chịu nhúc nhích tiếp.
Nhưng rõ ràng là không phải là đến cùng rồi mà nguyên nhân là do
chúng tôi không đủ lực, tôi hít sâu một hơi, gần như hét lớn lên, điên
cuồng đẩy về phía trước, có điều là âm thanh từ trong mặt nạ phòng độc
phát ra nghe có phần hơi buồn cười. Cuối cùng tôi trượt chân mất đà
không thể chống được nữa, mình Tiểu Hoa không đủ khí lực để giữ, bàn
thiết lập tức xoay trở về thuận chiều kim đồng hồ.
“Cậu còn định cố chấp tới bao giờ nữa.” Tiểu Hoa tựa vào vách động thở dốc.
Chân tôi suýt thì sái, đau bằng chết, thầm nói nếu có Bàn Tử ở đây
thì tốt quá rồi, loại việc như này không tới phiên tôi động vào.
Có điều chúng tôi cũng chưa nhờ tới những người bên dưới trợ giúp, vì xúc cảm vừa rồi không phải chỉ là do lực lượng của mình chưa đủ, mà chủ yếu là vì bàn thiết này không có một điểm tựa nào, trống trơn mặt trên
đồ án lại bị mài bóng loáng, cơ bản không có cách nào để chịu lực, nếu
có cái đòn bẩy có lẽ cục diện cũng không như vậy.
Vì thế tôi liền lấy ra một dụng cụ hình sợi dài, muốn nhìn xem có chỗ nào khả năng cắm được vào không. Tìm tới nữa ngày liền phát hiện toàn
bộ bàn thiết không có bất kỳ một chỗ nào có thể mượn lực, mặt trên tuy
rằng đều là hoa văn nhưng hoa văn lại vô cùng nhẵn nhụi, dụng cụ không
thể kẹp vào.
Tôi nhớ lại kinh nghiệm sống trước đây, dưới tình huống như hiện tại
giống như đối mặt với một chai nước, nhưng vì tay dính nhiều dầu mỡ quá
nên vặn cách nào cũng không ra được.
Biện pháp đơn giản nhất là gia tăng lực ma sát lên tay, dùng khăn mặt hay cái gì đó bọc lên nơi muốn vặn, chỗ này không có khăn mặt nhưng có
thể thay thế bằng quần áo trên người mình.
Vì thế tôi cởi đồ ra, kiểm tra chất liệu quần áo trên người xem có
phần nào không thô ráp không, lúc này Tiểu Hoa bỗng phát hiện có gì đó
bất thường. Hắn chỉ chỉ quần áo tôi:” Đây là cái gì?”
Tôi cúi đầu xem, liền nhìn thấy chỗ quần áo mà vừa rồi tôi tựa vào bàn thiết để đẩy đã đen xì.
“Sơn điện à?”
Tôi ồm ồm mắng, nhìn vào lòng bàn tay mình, thấy trong tay cũng dính đầy thứ màu đen này.
Nhưng đó không phải là nước sơn, hình như bị thôi ra từ than đá,
trong lòng lấy làm lạ, lẽ nào bề mặt bàn thiết kia từng bị người ta dùng than đá xóa qua?
Dùng đèn pin soi vào lòng bàn tay rồi nhéo nhéo lại thấy không phải
là xỉ than, đây là từ một khối vật thể thôi ra, nhưng sau khi dùng tay
xoa thì lại trở lên vô cùng mịn. Tôi cảm giác mình hình như từng thấy
thứ này rồi.
Lấy đèn pin soi về phía bàn thiết, bằng mắt thường có thể thấy được
bao trùm bàn thiết kia là một tầng gì đó, nhưng khi tôi cầm dao tới nạy
ra một miếng cầm thử lên tay bóp nát, tôi bỗng “a” lên, sau đó quay đầu
nói với Tiểu Hoa:
“Không ổn, đây là máu.”