Tôi vô cùng kinh ngạc, bản thân không nghĩ nổi ra
được vì sao mà mình lại viết chúng xuống, tôi nhìn tới cùng những con số kia thấy chúng cũng quen quen, dường như nó vẫn tồn tại trong trí nhớ
của tôi.
02200059
Đây là mật mã để mở cái hộp đựng xà mi đồng ngư, nghe nói là được
dịch ra từ trên sách lụa kia. Cho tới nay tôi vẫn chưa biết được nó có
tác dụng gì, hơn nữa nó cũng chỉ xuất hiện vài lần, những lúc tôi ngẫm
nghĩ về sự việc cũng từng xem xét những con số này có thực sự quan trọng hay không, nhưng đúng như Tú Tú từng nói, có vẻ là mình đang đọc ngược
từ sau một quyển tiểu thuyết vậy, tôi không làm cách nào để biết được
chân tướng của dãy số này.
Quan trọng nhất là trong thời khắc mất đi ý thức kia, tôi không nhớ
là mình đã nghĩ về con số này. Khi ấy tôi đã suy ngẫm một lúc muốn nói
cho Tiểu Hoa biết vài điều, nhưng tuyệt đối không phải là về những con
số này.
Đầu óc tôi chẳng lẽ có vấn đề rồi sao? Tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, điều này khiến tôi thực sự không thoải mái.
Sau khi tôi đứng lên, Tiểu Hoa mới phát hiện sau lưng tôi cũng bị
thương, hắn lắc đầu rồi lặng lẽ vừa băng bó cho tôi, vừa nói với người
thủ hạ bên cạnh:
“Xem ra bà bà bên kia vẫn phải chờ thêm vài ngày, Tiểu Tam Gia bị thương cần tĩnh dưỡng đã.”
“Khỏi cần.” tôi nói, ” Tôi vẫn chịu được, cùng lắm là để lại sẹo
thôi.”. Tôi không thể xác định vì sao mình lại đột nhiên nói như vậy,
cảm giác mách bảo tôi không thể ngừng tiến độ để tĩnh dưỡng được, làm
như vậy tôi sẽ lại đối mặt với những thứ mình đã viết lại kia, tôi biết
là chỉ cần mình ngẫm nghĩ thật kỹ thì chắn chắn sẽ phát hiện ra vài điều gì đó mà bản thân mình không muốn biết.
Nói xong cũng không đợi tranh cãi thêm với Tiểu Hoa, tôi khởi động
khớp tay chân một chút xem chừng thân thể cũng không có trở ngại gì,
liền khập khiễng bước tới phía trước thử độ chắc chắn của dây.
“Cậu không sao chứ?” Tiểu Hoa cảm giác tôi không được tự nhiên, lại nhìn bằng ánh mắt kỳ quái hỏi tôi.
Tôi không đáp lời hắn, chỉ cười cười lấy lệ rồi thôi. Hắn nói:” Vốn
là đi vào trong đó thì không phải vấn đề gì lớn nhưng cậu nói là trên
kia có rắn rơi xuống, không thể không cẩn thận một chút.”
“Rắn nơi này không nhiều đâu, nếu không chúng ta đã sớm chết rồi, cậu không phải mang theo thuốc sao?” tôi nhớ tới trong thành Tây Vương Mẫu, cũng là dùng lưu huỳnh để đuổi rắn, “Bôi một lớp lên trên dây thừng đi, làm vậy đối với rắn tương đối hiệu quả.”
Tiểu Hoa càng thêm khó hiểu nhìn tôi, có điều hắn cũng không muốn
truy vấn tiếp mà lập tức bắt tay vào chỉ dẫn cho tôi sử dụng dây thừng
này như thế nào.
Cách dùng dây thừng làm cáp treo thế này vô cùng khó di chuyển, kỳ
thực là muốn qua được chỉ có hai cách, một là đi như xiếc trên dây, hai
là treo ngược thân bò từ dưới. Rõ ràng là chúng tôi chỉ có thể chọn cách thứ hai.
Chúng tôi có mang theo trang bị leo núi, có thể giữ mình trên dây
thừng được chắc chắn, làm vậy cũng có thể tiết kiệm sức lực khi nắm dây
thừng, hơn nữa nếu cần nghỉ ngơi, chúng tôi cũng có thể buông hai tay để cho dây bảo hiểm giữ chúng tôi.
Tiểu Hoa là người thứ nhất vì hắn có thể trọng nhẹ, hắn vừa bôi xà
dược (thuốc đuổi rắn) lên trên dây thừng, vừa hướng vào trong mà di
chuyển như bay.
Sau mười phút hắn đã đáp xuống đầu bên kia, sau đó nháy hai ánh đèn pin báo hiệu.
Tiếp theo tới tôi đạp lên cái xác cổ đã cháy thành tro kia mà leo lên ổ trục, thủ hạ của Tiểu Hoa giúp buộc chặt tôi trên dây.
Vết thương trên lưng vẫn đau rát, có điều trong thảo dược mà Tiểu Hoa băng bó cho tôi có thành phần thuốc tê, nên cảm giác đau đớn này không
phải là không thể chịu được. Tôi cắn răng lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt
đầu leo lên.
Di chuyển ít tốn sức hơn so với tôi tưởng tượng, vấn đề chủ yếu là
sợi dây hay bị lắc lư, chỉ cần tôi hoạt động mạnh một cái là sợi dây sẽ
dao động rất lớn, cho nên lúc đó tôi không thể nào tiếp tục tiến hành
động tác của mình, tôi chỉ có thể dừng lại, đi vài bước lại dừng lại,
thấy có chấn động thì dừng lại.
Đèn pin tôi cắn trong miệng, soi lên trên khe hở treo những khối đá
khổng lồ, chúng đã tồn tại ở đó từ rất lâu rồi, tôi nhìn không tới được
nơi cao hơn nữa, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được những xích sắt kia
thực sự rất cổ, phải ép bản thân thôi không nghĩ thêm bất cứ điều gì
nữa.
Không thấy con rắn nào rơi xuống, tôi di chuyển rất nhanh tới nơi mà Tiểu Hoa cho là kỳ quái.
Đèn pin ngưng tụ thành một vòng sáng chiếu đi liền phát hiện ở giữa
khe đá có một nơi quả thực không có treo những khối đá khổng lồ mà lại
có rất nhiều thứ bằng da thuộc. Tôi đã từng qua những xưởng gia công da
thuộc nên có thể khẳng định được những thứ kia là da đã qua sấy. Nhìn
màu sắc cũng có thể thấy chúng vô cùng cũ kỹ.
Tôi không dừng lại quá lâu, mà lại tiếp tục bò đi, sau hơn mười phút
tôi thấy ánh đèn pin của Tiểu Hoa, từ một nơi rất gần soi về phía tôi,
hắn nói với tôi:
“Lúc bước xuống cẩn thận một chút.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, liền thấy hắn đang đứng ở cửa ra của khe đá,
ánh đèn đảo qua bên dưới, tôi cũng phát hiện được dưới chân hắn hình như hơi ẩm ướt.
Thật cẩn thận cởi nút buộc trên dây thừng mà nhảy xuống, tôi gần như
lập tức trượt chân ngã xuống nước, đầu cuối của khe đá này rõ ràng là
một đầm nước.
Tiểu Hoa qua đỡ tôi dậy, giờ mới thấy nước chưa tới đầu gối tôi, hơn
nữa đáy cũng không bằng phẳng, toàn bộ mặt đáy nghiêng như một cái phễu, dùng đèn pin soi đi có thể thấy đáy ở trung tâm thạch thất này vô cùng
sâu, mà bốn phía lại cạn, đồng thời tôi còn thấy ở dưới nước giữa thạch
thất có một thứ gì đó rất lớn.
Nước vô cùng trong nhưng lạnh kinh người, tôi phải cắn chặt răng mới
có thể chịu được cảm giác lạnh thấu xương đó, chân cũng cẩn thận mà bước xuống, đi tới chỗ nước ngập hông thì có thể thấy rõ được hình dạng vật
kia.
Đó thực chất là một vật thể không cách nào hình dung được, tôi chỉ có thể xác định nó làm bằng thanh đồng, nhìn qua giống như một tổ ong vò
vẽ cỡ đại.
Vì ngoài những hoa văn cổ xưa bất quy tắc trên bề mặt của nó, còn có
vô số những lỗ hổng, trong những lỗ hổng đó đều gắn liền với một sợi
xích sắt xuyên xuống mặt đá dưới nước. Mà từ trong ổ trục cũng có vài
sợi xích nối vào những lỗ hổng trên cái tổ kỳ quái kia.
“OMG” (nguyên văn là trời ơi :D ) tôi không thể tin vào mắt mình được nữa,”Đây là một khối mật mã cổ đại.”“Những sợi xích kéo dài từ ổ trục
kia chính là thứ dùng để khởi động cơ quan, chỉ có một sợi là mật mã
chính xác, còn lại chắc chắn đều đại biểu cho sai lầm.” Tôi đếm một lát
tổng cộng có năm sợi xích từ bên trong kéo ra.
Tôi vô cùng kinh ngạc vì cho tới giờ tôi cũng không ngờ là vào thời
Trung Quốc cổ đại lại có thể thành thục kỹ thuật khóa mô hình như vậy.
Nổi tiếng nhất Trung Quốc vào thời nguyên sơ về kỹ thuật mô hình chính
là in ấn, kỹ thuật khối mô hình có thể khắc phục được những hạn chế về
địa lý và sử dụng được nhiều lần, rõ ràng là cơ quan ở đây có thể dùng ở bất kỳ nơi đâu.
Tự nhiên tôi lại nghĩ tới bên phía Muộn Du Bình, hậu thế Trương gia
lâu sắp đặt cơ quan xảo diệu như vậy, Tứ Xuyên và Quảng Tây hai bên tình hình địa chất, thời tiết, các loại nhân tố đều không giống nhau, cho
nên muốn chắc chắn sắp xếp được ở cả hai nơi thì phải có cơ quan liên hệ đủ ổn định, nghìn năm sau cũng không bị hư hại.
Vì toàn bộ cơ quan này phục vụ cho con cháu của bọn họ nên bất luận
là bộ phận nào xảy ra vấn đề trước cũng có thể khiến cho con cháu bọn họ bỏ mạng.
Nếu là thợ thủ công bình thường chỉ có thể dùng kỹ thuật xảo diệu thì căn cứ vào hai nơi sẽ cố gắng hết sức mà thiết kế ra hai cơ quan thích
hợp. Nhưng trong thời kỳ cổ đại kia không thể sử dụng cách đó, vì ngày
đó thợ thủ công hoàn toàn không thể tính ra nổi là mấy trăm năm sau sẽ
phát sinh tình huống gì, cho nên phải tự dựa theo phong thủy mà thiết kế cơ quan, là hai thứ hoàn toàn bất đồng.
Mà khối mô hình này cũng không giống như vậy, nó có thể bảo đảm ở
trong bất kỳ hoàn cảnh nào ai rơi vào đây cũng đều có hiệu quả giống
nhau, đó là lý do vì sao mà đi ăn KFC quán nào cũng có hương vị giống
nhau, in ấn chất lượng cao đảm bảo một bản ký tự được dập ra nhiều lần.
“Tính sao đây.” Tiểu Hoa không hiểu lắm.
Tôi nói:” Cổ nhân có thói quen suy xét mang tính thực dụng, ví như
nói trước kia thuật in ấn một quyết sách cần phải khắc một bản hoàn
chỉnh, sử dụng xong rồi thì thôi, có thương nhân xuất bản cảm thấy như
vậy rất phiền hà nên phát minh ra kỹ thuật in ấn tiên tiến, như vậy
người đó có thể bỏ bớt đi một nửa số thợ thủ công điêu khắc, chỉ chừa ra vài người tốt nhất để dùng, không sử dụng tới sức người mà bằng khối mô hình, cổ nhân có thể
đoán được trước một lượng nhân công để có thể điều chỉnh.”
Nếu thợ thủ công đã sử dụng khối mô hình tại đây, như vậy làm tôi
liên tưởng tới một nguyên nhân đó là bọn họ không muốn nhắm vào tất cả
các mắc xích khác nhau liên quan tới cơ quan sắt này, như vậy có một khả năng rất lớn là tất cả cơ quan tại đây cùng với cơ quan bên Quảng Tây
kia đều sử dụng một vật như hình tổ ong này, nếu như Muộn Du Bình phá vỡ tảng đá đó, anh ta khả năng sẽ nhìn tới thứ giống như của chúng ta bên
này.
Người thiết kế ra Trương gia lâu đã lựa chọn rất kỹ càng lối kiến
trúc cho tòa nhà này trước đó rồi mới sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo, hơn nữa nếu cơ quan này vận hành tốt thì bọn họ chỉ cần chọn ra một địa điểm phù hợp sau đó đào ra vài cái động, đưa những khối trang thiết bị
mô hình này vào trong là được.
“Tôi hiểu được phần nào ý cậu nói rồi.” Tiểu Hoa nếu so với Bàn Tử
thì rõ ràng sẽ thấy hắn hiểu suy nghĩ của tôi hơn, “Quái nhỉ, nơi này có chút kỳ quái lắm, cậu nói là Trương gia lâu có thể di chuyển được.”
Tôi gật đầu:” Khối mô hình có ưu điểm lớn nhất là có thể tháo ra đồng loạt rồi mang đi, cậu xem Phong Cách Lôi sẽ thấy trong đó có một vài
dấu hiệu liên quan tới đó, xích cùng dụng cụ tại đây làm hoàn toàn bằng
sắt, chỉ có duy thứ này được chế tác từ thanh đồng, chứng minh là trong
lịch sử, quan tài tổ tiên của Trương gia đã từng hơn một lần đổi vị trí, nơi gọi là Trương gia lâu khẳng định chỉ là lần cuối cùng của bọn họ.”
Tiểu Hoa cười sâu xa:” Tôi lại phát hiện ra thêm một nguyên nhân mà
bà bà bảo tôi mang theo cậu, trong lĩnh vực này cậu quả thực cũng rất
thông thái đấy.”
Tôi cười toét miệng, thầm nghĩ những lời này sao nghe như là trước đây hắn cơ bản chưa từng nghĩ sẽ ở cùng một nhóm với tôi.
Tôi ngồi xổm xuống cầm đèn pin soi lên bề mặt thứ kia:” Tôi nghĩ
Phong Cách Lôi chỉ là một thương nhân nhận thầu khoán thôi, đám người
bọn họ nếu nói là Trương gia, từ lúc xây dựng nên Trương gia lâu cho tới lúc sắp đặt quan tài, ngoài ra thì bọn họ cũng không tham dự gì hơn
nữa.”
“Lúc cuối đời Lôi Tư Khởi đúng vào thời kỳ Từ Hi thái hậu, rừng vàng
biển bạc nước đại Thanh đã bị bà ta tiêu xài tới cùng cực rồi, gia tộc
Lôi Thị rất lớn nên giao du rộng, cho dù là có được tài trợ hay là vốn
tự thân thì đều đủ khả năng để bọn họ ra tay giúp đỡ Trương gia xây mới
phần mộ tổ tiên.”
“Đúng vậy, có lẽ mỗi lần Trương gia xây dựng lại phần mộ tổ tiên, vì
những tòa cổ lâu đó đều thi công vô cùng quỷ dị khó mà tiến vào được,
nên không thể không tìm kiếm thợ thủ công tốt nhất đương thời.”
“Vậy nếu như bọn họ là vào thời Nguyên mạt Minh sơ (cuối nhà Nguyên
đầu nhà Minh), nói không chừng cũng sẽ liên quan tới Uông Tàng Hải.”
Tiểu Hoa nói.
Tôi gật đầu, rất có khả năng, chỉ cần gia tộc này thực sự có lịch sử
sâu xa như vậy. Hơn nữa tôi tin là theo phương tiện giao thông phát
triển, hai địa điểm càng thêm tách xa nhau, có lẽ thời điểm ban đầu sơn
động đặt “chìa khóa” này và Trương gia quần táng chỉ cách nhau có một
quả núi. Sau đó từ từ biến thành một tỉnh, lại là khoảng cách từ Tứ
Xuyên tới Quảng Tây, nếu hậu duệ Trương gia còn tồn tại thì cứ như vậy
có thể sẽ chuyển ra tận nước ngoài.
Đây cũng là cách mà tôi lý giải mối nghi hoặc khác, tôi vẫn không
cách nào quyết định được những thứ kia rốt cuộc là từ triều nào, nếu cứ
suy như vậy thì nơi đây từng trải qua nhiều năm tu sửa, sẽ lưu lại vài
dấu vết của những triều đại khác nhau, cơ bản là không thể đoán được.
“Không nói tới những thứ đó, cậu thông minh như vậy có thể đoán được
trong những xích sắt này cái nào mới là cái chính xác không?” Tiểu Hoa
hỏi tôi, “Hay là chúng ta chỉ cần thử từng cái một là sẽ biết. Lý do có
năm sợi xích sắt này là để nếu chúng ta chọn nhầm thì cơ quan trên kia
sẽ khởi động, con heo trên kia sẽ bị bắn cho thành con nhím, hoặc là có
khả năng khác, nhưng chúng ta trong này sẽ không việc gì.”
Trên lý thuyết thì chỉ cần cắt đứt cả năm sợi xích sắt này sau đó ra
ngoài là được nhưng tôi không biết cơ quan trên kia được sắp xếp như thế nào, nếu có một phiến đá lớn đổ xuống phong bế chúng tôi ở trong này
vậy hẳn là chết chắc rồi.
“Thường thì mật mã sẽ có hạn chế lần chọn nhầm, chỉ tới khi vượt quá
số lần sai nhất định mới xảy ra trừng phạt, có điều cổ nhân không được
nhân từ như vậy. Nơi này cũng không được sử dụng thường xuyên, cho nên
chỉ cần sai một bước có thể mất mạng. Chúng ta phải biết xác thực sợi
nào đúng mới được động vào.”
“Làm thế nào biết được, tiến sĩ Tiểu Tam Gia.” Tiểu Hoa nhìn tôi,
“Tôi nghĩ mình nên mở một lớp trong Lão Cửu Môn này gọi là “trộm mộ học
thuật”, mời cậu tới để giảng dạy mấy buổi.”
Trong lòng tôi bật cười, có đôi lúc quả là cũng thích lên mặt dạy
đời, đặc biệt là lúc đã nghĩ thông suốt một chuyện gì đó, cuối cùng thì
tôi cũng muốn mình nói điều đó ra cho ai đó để người ta cũng cảm thụ
được cảm giác giống mình. Trước kia có Bàn Tử thường xuyên đột phát kỳ
tưởng (nghĩ ra những thứ bất thường), không có người phân tích tình hình cùng tôi, nhưng Tiểu Hoa thì có thể, cho nên tôi nói với hắn có phần
hơi nhiều. Ban đầu tôi cảm thấy làm vậy nghe có vẻ hơi thất lễ, nhưng
nhiều lần sau tôi lại nghĩ vậy cũng không có gì mấy.
Tôi nhìn toàn bộ tổ ong, liền rơi vào trầm tư, ngẫm nghĩ xong tôi hỏi hắn:” Theo quy định của cậu thì phải làm thế nào?”
“Biết nói sao bây giờ? Khối mô hình? Giống như cậu nói đấy, tôi trước kia chưa từng được nhìn qua thứ này. Chúng tôi thường phải tìm hiểu kỹ
cách nào không thể khởi động trúng cơ quan sau đó mới phá bỏ nó. Quy
định của chúng tôi là phải thấy được cơ quan đó vận hành như thế nào.
Cho nên nếu cho chúng tôi thực hiện, hẳn là sẽ phải gỡ tung cái tổ ong
vò vẽ này ra.”
Toàn bộ quả cầu thanh đồng này hoàn toàn được đúc kín lại, không thể
nào mở được ra hơn nữa tất cả nơi đây đều là nước, chúng tôi không có
nhiều thời gian mà mạo hiểm, huống hồ mở ra sau chúng tôi cũng có thể
làm hỏng luôn hoạt động bên trong của nó, giống như là hồi còn nhỏ tháo
cái đồng hồ báo thức ra làm bánh răng bánh lợi rơi đầy đất, không thể
khôi phục nó lại như cũ được.
Tôi cố gắng lặn xuống nước, Tiểu Hoa giúp tôi chiếu sáng, tôi mò tới
xem mấy sợi xích sắt kia, chúng hoàn toàn giống nhau, chắc chắn bất luận là cơ quan hay là sợi xích chính xác đều chưa được dùng tới lần nào.
“Nghĩ vậy làm gì, cậu xem chúng ta ở trên kia nhìn thấy nhiều người
chết như thế, đều là chết do tóc, chúng ta cũng không hề phát hiện ra
dấu vết khởi động cơ quan gì cả. Nếu thế hoặc là Lão Cửu Môn trong này
chưa làm được gì cả, chỉ mới đánh cắp sách cổ, hoặc là không phải như
vậy, cạm bẫy được đặt tại đây có tính hủy diệt.” Tiểu Hoa nói