Lúc trước căng thẳng, giờ lại thành ra có chút bất đắc dĩ.
Toàn bộ những sổ sách ở đây đều dùng tiếng lóng để viết, nó giống như khiến tôi bị cuốn vào bao nhiêu tin nhắn “vụn vặt”, đủ loại tiếng lóng
nhiều vô số kể, nếu không để ý liền tưởng đây là bản thảo tiểu thuyết võ hiệp bị hỏng hoặc là bản gốc một quyển sách hiếm nào đó. Tôi có thể
hiểu được những tiếng lóng này, nói thế nào thì tôi cũng là ông chủ nhỏ
sau này kế nghiệp chú Ba, toàn bộ hệ thống này tôi đều đã được học qua.
Có điều khi nhìn một mớ sổ sách đủ mọi hạng ngạch xuất ra nhập vào
như này, tôi không thể ngăn nổi sự xấu hổ, một cảm giác xấu hổ vô cùng
rõ ràng, với một chủ cửa hàng buôn bán nhỏ như tôi, nếu không phải là
cháu chú Ba thì tôi chắc chắn đã bị những cái tên trong danh sách này đá bay rồi.
Sổ sách tôi có thể xem hiểu, nhưng những vấn đề trong đó tôi lại
không nhìn được ra. Nếu dám giao sổ sách này lên hẳn đã những khoản mục
kia đều đã được bình ổn, chú Ba có thể quan sát từ những tiểu tiết mà
đoán được sự mờ ám bên trong, tôi hiển nhiên không làm được điều này,
chỉ có thể đánh giá từ những chỗ thực nhỏ mà phỏng đoán theo. Ví như là
toàn bộ nét mực trong sổ sách đó đều mới nguyên, khẳng định là khổ chủ
cả đêm đã chong đèn mà viết lại. Hoặc ví như bên trong thì giấy cũ nhưng bì ngoài thì mới cứng, vậy chứng minh là sổ cũ thay bìa thôi.
Việc này thực chất là tôi cũng đều từng làm qua cả, nhưng tôi chỉ là
ông chủ nhỏ, thủ hạ của chú Ba nhận sổ sách cũng không dám làm gì tôi.
Những vấn đề này ngày hôm nay, chắc chắn là sau khi thủ hạ dưới trướng
đánh hơi được chú Ba gặp chuyện không may, đã vớt vát lại không ít, sổ
sách hiện tại chỉ là hàng giả thôi.
Hôm qua nhất định là một đêm không ngủ, haha. Không biết vì sao mà trong lòng tôi lại luôn rất khoái chí.
Lúc tôi lật sổ, còn phát hiện trong đống sổ sách đó có một quyển rất kỳ quái.
Đó là một cuốn danh bạ điện thoại, nằm dưới cùng trong số những sổ sách giao lên, là cuốn mà gã buôn cá mang tới.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ chắc nó chỉ có bề ngoài giống cuốn danh bạ thôi, nhưng ai ngờ sau khi mở ra lại thấy đây chính xác là một cuốn danh bạ,
bên trong tất cả đều là các dãy số, hoàn toàn không có khoản mục nào cả.
Rất nhanh sau đó tôi liền phản ứng, rõ ràng suy nghĩ của mình lúc nãy đã nhầm rồi.
Phan Tử cơ bản cũng không biết gã bán cá này lại mang theo sổ sách không, trò này là do Tiểu Hoa bày ra.
Nói cách khác, Phan Tử chẳng qua chỉ thấy trong túi hắn có một quyển
sổ, lập tức nhanh tay cướp lấy rồi đưa cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ngay sau
đó nói đây là sổ sách, người khác nhìn vào thấy gã buôn cá miệng lưỡi
cứng rắn nhưng vẫn mang theo sổ sách, rõ ràng là hắn đang sợ chú Ba, con mẹ nó vậy không phải như lời hắn nói trước đó sao? Lập tức cảm thấy tạo phản là bất khả thi, liền dậu đổ bìm leo mà quay về phe chúng tôi, chờ
tới khi tên buôn cá kia phản ứng kịp, tất cả sổ sách cũng đã được nộp
lên hết, âm mưu của hắn coi như cũng thất bại rồi.
Trước dó tuy tôi đã dùng Trần Bì A Tứ để chiếm thế thượng phong,
nhưng nhìn bản lĩnh thật sự còn cần phải đánh giá trên trình độ xử lý sổ sách thu hồi tiền bạc mà xét. Đây là thực tế nhất, việc cũ bỏ qua không phải là tính cách của chú Ba, người khác sẽ vì thế mà hoài nghi.
Cũng không biết ý nghĩ của mình có chính xác hay không, nhưng hiện
tại đã không quan trọng nữa, tôi lấy mấy quyển có vấn đề nhất, chuẩn bị
bắt đầu diễn. Nhưng trước tiên, không phải là ném sổ sách mà là phải
biểu thị thái độ bất mãn đã.
Trong sắp xếp của đạo diễn Phan Tử, bước này phải dùng một cái gạt
tàn để ném anh ấy, biểu thị rằng lúc chú Ba không có ở đây, công tác chủ trì chịu trách nhiệm của Phan Tử. Vì thế tôi đang xem rồi đột nhiên gập mạnh một quyển sổ lại, ném lên mặt bàn.
Phòng vốn dĩ vẫn lặng ngắt như tờ, trong khoảnh khắc mọi ánh mắt đều
tập trung về phía tôi, tôi thuận tay nhấc chiếc gạt tàn lên quăng qua
phía Phan Tử.
Dựa theo kịch bản, Phan Tử sẽ lập tức đón lấy gạt tàn, sau đó tôi
đứng phắt dậy rồi cầm những quyển sổ có vấn đề kia mà đập vào mặt từng
người từng người nhanh nhất có thể. Cuối cùng là Tú Tú sẽ đưa tôi rời
đi, chuyện tiếp theo Tiểu Hoa và Phan Tử sẽ giải quyết nốt.
Phan Tử tính nếu kế hoạch thuận lợi, lúc thu tiền thiếu nợ của chú Ba thì ít cũng lấy được phân nửa, coi như đó cũng là một số lượng lớn.
Sau khi làm xong bước này, chỉ cần trong suốt quá trình không bị ai
nhìn ra thì chuyện “chú Ba đã trở về” này xem như đã thành công, về sau
tôi cũng không cần thiết phải xuất hiện thường xuyên nữa, chỉ cần trở về Hàng Châu, Phan Tử có thể từ từ khống chế cục diện.
Nhìn tình hình trước mắt, có hai điều quan trọng nhất đó là tôi không được phép để lộ sơ hở và phải kết hợp quá trình càng nhanh càng tốt, để những người khác thấy hợp lý, không nhận thấy vấn đề ở Tam Gia này.
Những người này đi theo Tam Gia phải hơn mười năm rồi, đối với chú
họ sợ hãi đã trở thành bản năng.
Mà hiện tại chính là thời điểm quan trọng đầu tiên, thành bại hay không dựa hết vào lúc này.
Tối hôm qua tôi đã luyện tập rất nhiều lần, phải nói là tương đối
thành thục, tôi nhìn Phan Tử, tất cả khí lực trong người cùng dâng lên,
chỉ đợi khoảnh khắc anh ấy chụp lấy gạt tàn.
Nhưng, tình huống khiến tôi không ngờ tới nhất lại xảy ra, gạt tàn
kia đáp trúng lên đầu Phan Tử, anh ấy lại không hề cho tay ra đỡ.
Gạt tàn rơi xuống đất vỡ nát, đầu óc tôi lập tức cứng đờ ra, lòng
thầm gào lên Phan Tử anh sao lại mất tập trung tới vậy. Lúc này chỉ thấy người Phan Tử mềm nhũn, thân hình từ trên ghế đổ gục xuống đất. Tiếp đó là mùi máu tanh xộc vào mũi, sau ghế anh ngồi toàn bộ đều là máu.
Đám người lập tức lộn xộn lên. Đầu tôi ong một tiếng, lập tức cũng
đứng phắt dậy. Tiểu Hoa trong tích tắc đã đứng chắn trước mặt tôi, lúc
bước ngang qua lại liếc tôi một cái.
Tôi hiểu được ý của hắn, muốn tôi không cần hoảng. Vì thế tôi đành
phải gắng gượng nhịn lại. Tiểu Hoa dẫn đầu chạy tới, cùng lúc người bên
dưới liền nhốn nháo hết, bỗng chốc tất cả cùng vây lại đó.
Vết thương nhất định do lúc nãy động thủ với gã bán cá mà vỡ ra, khi
trở về hút thuốc lá là anh muốn che dấu mùi máu tươi, hẳn là anh biết
mình chịu không nổi nữa rồi.
Con mẹ nó, anh thực không muốn sống rồi, tôi thầm nói, thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng bỗng vô cùng hối hận, có lẽ không nên đi tìm anh
ấy. Vất vả lắm Phan Tử mới rút khỏi giang hồ, giờ lại phải liều mạng
cũng là vì tôi quá ích kỷ.
Tiểu Hoa bắt mạch Phan Tử rồi lập tức đỡ Phan Tử dậy, gọi vọng ra
ngoài cửa đối diện, người của hắn lập tức chạy vào đem Phan Tử ra ngoài. Tiểu Hoa cũng bước ra ngoài phân phó vài lời, lúc trở về Âu phục của
hắn đã thẫm máu.
Những người có mặt lúc đó đều bị hoàn cảnh dọa cho ngu người, ai cũng không dám ngăn cản, tôi còn tưởng gã buôn cá kia sau đó sẽ làm khó dễ,
hóa ra hắn cũng không có phản ứng gì. Nhưng tôi nhìn ánh mắt hắn vẫn
liếc về phía người phụ nữ trung niên kia. Người phụ nữ trung niên cũng
nhìn hắn, hai người bọn hắn không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau.
Tôi liếc mắt thầm hỏi Tiểu Hoa: thế nào? Sau khi hắn đi về phía tôi
mới cúi đầu nói nhỏ vào tai:” miệng vết thương bị vỡ, đừng lo người của
tôi đưa anh ấy đi bệnh viện rồi, ngài nhanh nhanh rồi xong việc đi xem
anh ấy.”. Lúc nói xong, đồng thời lại vỗ vai tôi ý bảo: tiếp tục đi!
Lúc sự việc xảy ra, người ta thường sẽ có vài lựa chọn, một là tiếp
tục giữ vững, một là lập tức rời đi, và một nữa là không tỏ vẻ gì. Tiểu
Hoa dùng vài động tác, ám chỉ ba tình huống đó.
Tôi nhớ tới kế hoạch kia trong lòng thầm mắng, xem ra khi chú Ba rơi
vào hoàn cảnh như này trước kia, sẽ không để ý tới Phan Tử mà tiếp tục
xử lý sổ sách, nếu tôi đột nhiên rời đi, rõ ràng không hợp với tính cách của chú Ba, người ta nhìn vào sẽ cảm thấy phân vân.
Nghĩ thế, tôi quyết định lập tức bắt đầu quăng sổ sách, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi, vì thế lấy tay gõ gõ xuống bàn.
Người đang nhao nhao bên dưới ai nấy lại dõi mắt tập trung về phía
tôi, tôi đứng lên cười lạnh rồi nhấc quển sổ thứ nhất lên, vừa định ném
vào mặt trước phía trước thì bỗng mồ hôi lạnh toát ra.
Vị trí của tất cả mợi người đều rối loạn. Phan Tử đã sắp xếp cho tôi
trình tự từng người một, nhưng biến cố vừa xảy ra khiến cho tình hình
trở lên rất lộn xộn. Tôi cầm quyển sổ trong tay đã chuẩn bị ném xuống
nhưng ngay lập tức phải đình chỉ động tác, chắp tay ra sau quăng sổ lên
mặt bàn.
Tiểu Hoa liếc tôi một cái, sắc mặt liền thay đổi, hắn biết không xong, vì vậy cũng dừng tay lại.
Nếu như trước kia tôi không nói lời nào chỉ ném Phan Tử rồi quăng sổ
sách, sau đó lập tức rời đi ngay, người khác thấy sẽ nghĩ là tôi vô cùng tức giận trong lòng.
Nhưng giờ là tôi đã đứng lên, lại quăng một quyển sổ lên mặt bàn, nói vậy đây lại xem như một điềm báo, nếu như tôi trước sau vẫn không nói
lời nào, bọn họ hẳn sẽ cảm giác được điểm dị thường.