Người của Cầu Đức Khảo ở thôn trên, có thể là do
nguyên nhân quá đông người nên phần lớn những nhà sàn trên đó đều được
phân bố vô cùng mau. Thích hợp cho nhiều người cùng ở lại để có thể tiện tượng trợ cho nhau.
Tôi gọi Phan Tử, nói rõ tình hình cho anh ấy nghe, Phan Tử liền đi
theo chúng tôi, men theo dòng suối nhỏ quen thuộc kia đi thẳng lên. Ban
đêm trời vô cùng mát mẻ, ánh trăng rọi xuống khe suối trong vắt, khắp
nơi đầy tiếng côn trùng kêu râm ran, nhiêu đó cũng khiến con người ta
không khỏi nhớ tới chuyện vừa mới diễn ra nửa tháng trước.
Sau khi đi tới, tôi mới phát hiện toàn bộ thôn xóm quanh đây đều đã
trở thành nơi đóng quân của Cầu Đức Khảo, đâu đâu cũng sáng rực đèn
đuốc, tất cả trong sân đều được đặt những chiếc bàn tròn lớn, khắp nơi
đều có người nước ngoài ở trần chúc tụng bia, rõ ràng phần lớn nhà ở đây đều bị biến thành phòng trọ cả rồi.
Đổ đấu cũng có đời sống rất sôi động, tôi thầm nói, người ta có thể
không tìm thấy được cái đấu nào tốt, nhưng ngược lại ở nơi này họ lại có thể thể hiện được ý tưởng một cách sinh động nhất.
Thấy Cầu Đức Khảo bước tới, mấy người đang uống kia bắt đầu đứng dậy giơ cốc bia hướng tới lão ta hô to:
“Boss, come on! Don’t be too upset!” (Ông chủ, tới đây cùng uống chút đi, vui lên nào!)
Cầu Đức Khảo không để ý tới, chỉ bước thẳng tới khu nhà phía sau bọn
họ, bầu không khí ở đó hoàn toàn khác hẳn. Tôi nhìn thấy một tòa nhà sàn vô cùng tách biệt, rất nhỏ dường như chỉ có một gian phòng. Ngoài cửa
có hai người, vẻ mặt nghiêm túc, bốn phía không có ai uống rượu bia gì
cả, có có một bóng đèn vàng tương đối mờ soi trước cửa.
Cầu Đức Khảo ra hiệu với người gác kia, bảo họ đưa chúng tôi vào bên
trong, vừa bước vào tôi đã bị cái mùi gay của thuốc xộc vào mũi.
Trên trần cũng có một bóng đèn chiếu, tôi nhìn bên dưới ánh đèn có
một bao như bao bột mì đặt đó, bên cạnh có một người nhìn như bác sĩ đeo kính.
“Sao rồi?” Cầu Đức Khảo hỏi người bác sĩ kia.
Bác sĩ lắc đầu, tôi bước tới, bất chợt hít vào một ngụm khí lạnh, giờ mới phát hiện cái bao “gì đó” kia hóa ra là người.
Nhưng, là người thật sao? Tôi nhìn “người” đó, có một cảm giác buồn
nôn khủng khiếp, da dẻ mọi chỗ trên người đều lõm xuống, nhìn như một
cây quýt bị hư thối từ bên trong, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện toàn bộ da dưới những chỗ bị lõm xuống kia dường như đều là chất lỏng, chợt
nhìn lại một khắc, người này như đã bị phân hủy từ rất lâu rồi.
Nhưng hắn hình như vẫn còn sống. Tôi nhìn ánh mắt hắn, hắn nhìn lại tôi, nhưng rõ ràng đã không thể động đậy được nữa.
“Sao lại có thể như vậy?” Phan Tử hỏi
“Tôi cử bảy người đi xuống đó, duy chỉ có mình hắn đi được ra ngoài,
lúc đi ra thì vẫn bình thường, ba ngày sau bỗng nhiên phát sốt, sau đó
biến thành dạng này.” Cầu Đức Khảo mặt tái xanh đi, ” hắn mang theo
thanh đao kia ra, còn nói với tôi là hắn tiến vào sâu trong tầng đá, tới vị trí thi thể mang đao này thì tác những người khác ra, những người
kia tiếp tục tiến vào bên trong còn hắn mang đao về cho tôi, kết quả
những người tiến vào trong kia cũng không thấy trở về nữa.”
“‘Thân thể hắn gặp chuyện gì vậy?”
Vị bác sĩ đeo kính kia lắc đầu:” không biết nữa, tôi chỉ có thể nói,
thân thể hắn đang bị hòa tan thành một chất lỏng kỳ quái và nó bắt đầu
từ bên trong.” Nói xong, ông ta dùng ống tiêm chích vào cánh tay người
đó, ngay lập tức chỗ da lõm xuống liền bị vỡ, một thứ dịch nhầy màu đen
từ bên trong chảy ra.
“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Cầu Đức Khảo nói, “thời gian của hắn
không còn nhiều nữa. Những vấn đề anh có thể hỏi hắn, hắn không thể trả
lời nhưng có thể gật lắc đầu được.”
Tôi ghé sát vào người đó, hỏi hắn :” anh bạn đừng sợ, hãy trả lời tôi mấy vấn đề này, biết đâu tôi có thể thể cứu được anh, nhưng anh trước
hết phải trả lời chi tiết câu hỏi của tôi, anh lấy thanh đao này từ một
khối thi thể phải không?”
Vẻ mặt hắn không có biến hoá gì, nhưng hắn lại chầm chậm gật đầu. Tôi lại hỏi:
“Ngón tay người đó có đặc biệt dài không?”
Hắn nhìn tôi, không phản ứng lại.
Tôi liếc mắt qua Cầu Đức Khảo, Cầu Đức Khảo cũng không ý kiến gì,
Phan Tử nói:” có khi hắn không chú ý tay của người đó, hay là ngài hỏi
về những đặc điểm khác đi.”
Tôi nghĩ một lát rồi hỏi:” trên người người đó có hình xăm nào không?”
Người nằm trên giường không phản ứng gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn
về phía tôi, tôi nhìn sâu vào trong đôi mắt đó, như muốn tìm ra được đáp án cho mình. Rồi đột nhiên, tôi phát hiện trong ánh mắt người này có gì đó rất kỳ quái.
Giây lát đó, tôi chợt như nhận ra được một chút thần sắc quen thuộc, từ trong ánh mắt người trước mặt mình truyền tới.
Ánh mắt người đó vô cùng tuyệt vọng, tôi có thể lý giải được ai rơi
vào tình huống như vậy chắc chắn trong mắt cũng sẽ toát ra thần thái đó. Nhưng trong cái tuyệt vọng ấy, tôi dường như
còn cảm nhận được một phần rất quen thuộc.
Nhất thời bản thân không hiểu cảm giác đó là gì, nhưng tôi ý thức
được rằng nó thực sự vô cùng quen thuộc, dường như là trong một quãng
thời gian dài tôi đã từng quan sát, hơn nữa ấn tượng về nó cũng rất sâu
sắc.
Là Muộn Du Bình? Tôi thầm hỏi, chẳng lẽ anh ấy đang đeo mặt nạ, khi ở bên trong kia đã đánh tráo thành người của Cầu Đức Khảo để ra ngoài
sao?
Chắc chắn là không phải, người này không thể là Muộn Du Bình, tuy ánh mắt hắn có điểm tương đồng, nhưng không phải, chỉ là tôi cảm thấy quen
thuộc mà thôi. Hơn nữa, đây người của Cầu Đức Khảo, nếu Muộn Du Bình
biết Cầu Đức Khảo muốn xuống đó, lại biết được lão ta phái người này đi, anh ấy lại làm được cả mặt nạ rồi đánh tráo người đó để trở ra, Muộn Du Bình chắc phải là thánh mới làm được.
Để đảm bảo, tôi còn nhìn tay của người này. Trong tay hắn cũng đã
chảy nhão ra như bọc bởi một lớp cao su, nhưng tôi không phát hiện ngón
tay nào bất thường trong đó.
Tôi thởi phào nhẹ nhõm, cho dù có là Muộn Du Bình thì hình dạng suy
yếu mức này anh ấy cũng cos (cosplay)không được, càng không thể nào là
Bàn Tử. Ánh mắt Bàn Tử không chỉ có thể biểu thị đúng hay sai, mà còn có thể hát “thập bát mạc”* cũng không vấn đề gì.
Tôi cẩn thận suy nghĩ, rốt cũng cũng ngẫm ra được câu trả lời.
Giống như lần đại náo trước đây trong khách sạn Tân Nguyệt, lúc chạm vặt với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn ánh mắt tôi.
Khi đó hắn cảm thấy tôi nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ nổi tôi là ai.
Tôi nhìn người kia, hắn cũng chăm chăm nhìn về tôi, nhất định đang cố gắng nhớ ra, chẳng lẽ hắn giống Tiểu Hoa, cảm thấy tôi quen mặt?
Tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, giống như có chuyện chẳng lành
sắp diễn ra, lập tức truy vấn hắn:”trả lời ta, người kia có xăm mình hay không?”
Vừa hỏi xong, hắn đột nhiên trợn trừng hai mắt, dường như đã nhận ra
tôi, vùng vẫy muốn đứng lên. Ánh mắt hắn dán vào tôi, toàn bộ lồng ngực
phập phồng, cùng lúc miệng muốn nói điều gì nhưng chỉ có thể phát thành
những tiếng gào rít.
Tất cả mọi người bị hắn làm cho hoảng sợ, chỉ biết ngây người nhìn
hắn tận lực trong tư thế nhỏm dậy vô cùng quỷ dị, bác sĩ muốn ấn hắn nằm xuống nhưng không được, hắn càng vùng vẫy mạnh, những hố lõm trên người vỡ ra khiến máu đen trộn với dịch đen chảy ròng ròng,
Khi tôi nhìn hắn đứng lên cố dướn người về phía mình mà không ngừng gào rít, tôi cũng sợ ngây người.
Mắt thấy người kia có tư thế vô cùng kinh dị, trong người hắn dường
như hoàn toàn bị hòa tan, hai bà vai trũng xuống bên sườn, những vết lõm trên người cũng bục ra, toàn thân chảy đầy những chất nhầy màu đen.
Nhưng tôi không phải chỉ sợ, mà từ trong cơ thể còn phát sinh ra một nỗi kinh hãi lớn hơn len lỏi từng ngóc ngách.
Cảnh tượng này!
Cảm giác mãnh liệt như vậy, tới khi người đó bước về phía tôi tôi
cũng không lui về phía sau. Tôi nhìn động tác của hắn mà mồ hôi lạnh
toát ra, tiếp theo tôi chợt nhớ lại hai sự kiện: sự kiện thứ nhất, là
bức ảnh Sở Ca đưa cho tôi. Trong hình, sau tấm bình phong hằn lên bóng
người vô cùng kỳ quái.
Và một sự kiện khác là trên cửa sổ trầng hai nhà A Quý, tôi từng trông thấy tư thế một người rất giống bóng đen đó.
Lẽ nào, hai cái bóng kỳ quái đó, nguyên hình là như thế này?
Người kia nhìn tôi, tận lực kêu như muốn nhào tới chỗ tôi, nhưng vừa
chuyển động được hai bước lập tức ngã gục xuống đất, không thể động đậy
được nữa. Toàn thân tôi lạnh như băng nhìn hắn, nhưng rất nhanh sau đó
thì không thể tiếp tục duy trì được.
Chú thích:
“Thập bát mạc”*:một điệu dân ca mang ý khiêu khích của Trung Quốc, mỗi nơi lại có một dị bản khác nhau.