“Anh nói là, lũ mật lạc đà này ăn thịt người?”
“Bọn chúng ăn tất cả những sinh vật mà chúng bắt được, cách săn mồi
bình thường chúng hay dùng được dựa trên một phương thức hết sức đặc
biệt, vây con mồi trong những khe hở, sau đó từ từ ăn thi thể của nó.”
Chúng tôi theo hắn quay trở lại trong động.
“Anh nói phương thức đặc biệt đó là gì vậy?” Bàn Tử hỏi,
“Bọn chúng có thể bài tiết ra một thứ làm phong bế miệng khe hở của
các huyệt động, khiến cho con mồi bị vây chết bên trong đó, quá trình
diễn ra hết sức nhanh chóng. Trong những ngọn núi này tồn tại một lượng
lớn những khe hở như thế. Giống như một mê cung mà rất nhiều người sau
khi đã đặt chân vào sẽ phát hiện ra cửa xuất nhập vừa rồi đã biến mất.”
Tôi và Bàn Tử bất giác nhìn nhau, giờ thì có thể hiểu ra chuyện cái huyệt động bị phong bế dưới đáy hồ lần trước là do đâu rồi.
“Hoặc nói như, tự thân bọn chúng có thể tạo ra được đá núi, dẫn tới
đá ở đây có hai loại. Một loại là đá thật, một loại khác là từ trong cơ
thể của lũ mật lạc đà kia tiết ra, đó là chất lỏng sau khi đông cứng lại mà thành. Cái chất kỳ quái đó tạo ra đá và nhìn qua sẽ thấy giống y hệt như đá núi ở đây. Lũ mật lạc đà đục khoét, ăn mòn nham thạch sau đó
dùng chất bài tiết trong người thay thế vào, giống như người ta đổ bê
tông vậy. Cách này làm cho cả núi đá giống như bị biến thành một khối
đông lạnh khổng lồ vậy. Chúng có thể chậm rãi mà hoạt động trong khối
đông lạnh đó, nham thạch (đối với chúng) giống như một bể bơi vậy
(nguyên tác là chất lỏng, văn hoa lên tí ). Nhưng phương pháp này chỉ
hiệu quả với đá trầm tích và đá biến chất mà thôi, vì thế mà khi bọn
chúng gặp phải nham thạch hình thành từ núi lửa thì sẽ trở lên vô dụng.
Còn có một cách nữa, đó là dùng chất kiềm bôi lên trên mặt đá, cũng có
thể ngăn cản được bọn chúng.”
“Nói vậy chẳng lẽ xung quanh trên vách đá của cổ đạo này đều được bôi một tầng chất kiềm ư, tuy rằng chúng ta có thể thấy bọn mật lạc đà ở
bên trong, nhưng chúng lại không thể tiến tới được?”. Bàn Tử hỏi.
Tôi lắc đầu:” đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng nhẽ lại không bị nước mưa rửa trôi hết cả sao?”
Quỷ ảnh nói:” toàn bộ sơn đạo này khi gặp trời mưa sẽ trở thành một
con mương dẫn nước, trên đỉnh núi có một lớp quặng(khoáng chất), tất cả
nước mưa từ trên đỉnh núi xối qua sẽ chảy vào trong con kênh này. Ngươi
xem những sơn đạo này có hình thế vô cùng đặc biệt, nước mưa chảy qua
đây đặc biệt chậm, bề mặt sơn đạo được thiết kế để có thể đọng lại nước, cho nên đến khi nước chảy qua nơi đây sẽ hình thành vô số những hố
nước, tới khi nước trong hố khô cạn đi chỉ còn lại lớp kiềm bên trong
bao phủ bề mặt đá” (Lão này phải nói là nhà địa lý học chứ không phải
bình thường )
Tôi nhớ lại lần trước, Bàn Tử kéo chúng tôi đi vào trong cổ đạo bị
bao phủ bởi một tầng gỗ thô, nơi đó quả thực có một lượng lớn hố nước.
“Nói như vậy, nơi đây trước kia từng là một bãi cỏ vô cùng lớn ư?”
“Ta cảm thấy từ “bải cỏ” đó dùng không chính xác.” Quỷ ảnh nói,” từ
mà bọn ta khi đó sử dụng là, đây là một “ngư đường”. Đá núi chính là
nước, thứ di chuyển bên trong nước chỉ có thể là cá. Cá có thể tự do di
chuyển bên trong khu vực này, nhưng vĩnh viễn không thể nên bờ được.”
“Nhưng điều này và việc anh nói là bọn họ tiến vào trong Trương gia cổ lâu nhất định sẽ chết thì có liên quan gì?”
“Không biết các ngươi đã từng đi câu hay chưa đây. “Ngư đường” thường xảy ra một hiện tượng là: trong một hồ nước chật chội, khi thả mồi câu, tất cả cá đều sẽ bị thu hút mà tụ tập lại đó. Bọn người kia sau khi
tiến vào Trương gia cổ lâu, bốn phía vách đá Trương gia cổ lâu được bôi
một lớp chất kiềm khiến cho chúng không thể tiến vào được. Nhưng chúng
sẽ bị nhiệt lượng do người ở bên trong tỏa ra hấp dẫn, chen chúc ở bốn
phía Trương gia cổ lâu. Tất cả bọn chúng đều trực sẵn luôn ở cửa ra vào
huyệt động.”
“Ý anh là, bằng hữu của bọn tôi đã bị chúng bao vây sao?”
“Đại khái là như vậy, nhưng tình hình so với ngươi nghĩ còn đáng sợ
hơn một chút. Nếu như lũ mật lạc đà tụ tập ở xung quanh quá nhiều thì cơ quan của Trương gia cổ lâu sẽ bị kích hoạt, một lượng lớn chất kiềm từ
trên trần hang sẽ dội xuống, tạo thành hơi nước, tràn ngập cả cổ lâu
kia, khiến cho tất cả những con mật lạc đà bu vào xung quanh phải thoái
lui. Cả tòa cổ lâu chìm trong biển sương mù kiềm tính, người trong đó
chắc chắn không thể sống nổi.”
Bàn Tử nhìn tôi một cái, tôi không biết nên nói tiếp thế nào, Bàn Tử
liền tiếp:” chờ một chút. Nói như vậy, anh cũng đã vào Trương gia lâu,
vậy sao anh vẫn còn sống?”
Quỷ ảnh vén tóc hắn lên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, nhìn vào mặt Bàn Tử mà nói:” ngươi nghĩ rằng ta thực sự còn sống sao? Ta chỉ là
chưa chết hoàn toàn mà thôi.”
Tôi thấy khuôn mặt hắn, lập tức hiểu được cơ thể hắn bị tan chảy như thế nào, đây là do tác dụng của chất kiềm mà thành.
“Lúc đó ta đang ở trong đường hầm, chỉ là bị hơi kiềm chạm vào một
chút đã lập tức biến thành bộ dạng này rồi. Bọn người kia ở trong cổ lâu đó, chỉ trong chớp mắt sẽ hóa thành nước thôi.”
Lúc nói lời này, hắn liền khôi phục vẻ bình tĩnh, tuy rằng cả khuôn
mặt đều đã bị hòa tan, nhưng bất chợt tôi hơi bị kích động- dường như
tôi nhận ra hắn là ai.
Hắn không có mặt trong bức hình kia, không phải là người có quan hệ
giống như thế với chú Ba, ngẫm lại tôi vẫn còn toát mồ hôi lạnh, nhưng
quả thực giống như tôi dã từng gặp qua hắn, rốt cuộc là đã gặp ở đâu?
Hắn là ai được chứ?
Càng lúc tôi càng cảm giác mình sắp nghĩ ra, nhưng mãi mà chẳng nhớ
nổi. Nghĩ cả buổi, rốt cuộc tôi cũng đành buông xuôi. Tôi biết là nếu
như không thèm động tới điều đó nữa, hoặc là bình tĩnh lại, cứ nghĩ như
vậy tình hình sẽ càng gay go hơn.
“Người anh em, tôi rất đồng cảm với anh.” Bàn Tử lượn vài vòng, thấy
trong động này chẳng có gì cả, ngay khi tôi vừa ngồi xuống, “anh định
thế nào đây? Bàn gia tôi biết dù có tìm bác sĩ giúp thì nhìn tình hình
anh dự là ca này khó.”
Ta sẽ không rời khỏi nơi này đâu.” Hắn muống một ngụm nước nói, ” ta
đưa ngươi tới chỗ ta, chỉ là muốn tìm ngươi hỏi một chuyện. Sau này các
ngươi có làm gì cũng không còn liên quan gì tới ta nữa. Dù sao các ngươi có làm gì trong đó cũng không thể được.”
Tôi ngẩng đầu, trong lòng chợt động, thầm nói có điều muốn hỏi sao?
Chỉ nghe hắn nói tiếp:” ta nói nhiều như vậy rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết một vài vấn đề ta chưa biết chứ.”
“Vậy anh muốn biết điều gì?” tôi hỏi, trong lòng thầm căng thẳng,
nhưng vừa nghĩ, nói cho hắn chuyện hắn không biết vậy chẳng hóa ra là
nói lung tung cũng được sao?
Hắn hỏi:” hiện tại là ai đang phụ trách nhóm ngươi?”
“Anh muốn hỏi quản lý-”
“Phụ trách nhóm ‘trần tình phái’,” hắn nói, “đã ba mươi
năm rồi, lão Vu chắc sẽ không còn làm ở vị trí đó nữa.”
“Không ai phụ trách chúng tôi cả.” tôi đáp, tôi chỉ có thể đại khái
đoàn được là hắn ta đang hỏi người quản lý đội khảo cổ năm xưa, “thời
thế đã thay đổi rồi, chúng tôi không cần tới người phụ trách nữa.”
Kỳ thật tôi cũng không biết có phải là không có ai phụ trách nhóm
mình hay không, nhưng ít nhất là theo như Giải gia, Hoắc gia, Ngô gia
từng nhà một thì hoàn toàn không thấy được rõ ràng là có lực lượng chính trị can thiệp vào.
“Không có ai phụ trách sao?” hắn thì thào tự hỏi, “ngươi cũng nói không ai quản lý, chẳng lẽ điều hắn nói là sự thật sao?”
“Anh từng nghe ai nói? Trong khoảng thời gian này anh vẫn còn liên
lạc với bên ngoài phải không?” tôi hỏi. Nghe lời vừa rồi của hắn, dường
như hắn đã nghe được chuyện này từ người khác.
“Ta không còn bất cứ liên lạc gì với bên ngoài, ngươi biết thói quen
làm việc của bọn họ, ta đã biết quá nhiều chuyện, nếu muốn sống thanh
thản thì nơi đây là khá ổn rồi.” hắn nói.
Tôi tiếp lời:” nhưng thời thế thực sự đã thay đổi rồi, không có bất
cứ kẻ nào có thể hãm hại anh nữa, tổ chức năm xưa cũng không còn, giờ
đây ai ai- tất cả mọi người đều chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
“Không thể nào, thời thế thay đổi, nhưng thứ kia sẽ vĩnh viễn bất biến. Ngô Tam Tỉnh, ngươi việc gì phải lừa ta.”
Tôi thở dài, không biết phải nói tiếp thế nào. Người này ở đây nhiều
năm như vậy, Ba Nãi lại còn là một thôn trại nhỏ vô cùng tù túng, hắn có thể cho rằng mọi sự vẫn như ngày trước, không có bất kỳ điều gì tác
động tới hắn khiến hắn biết được thế giới bên ngoài đã xảy ra vô vàn
biến hóa.
“Đừng giả bộ nữa.” lúc này Bàn Tử mới lên tiếng.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, Bàn Tử liền tiếp:” anh nói chuyện được
lưu loát được tới như vậy, chắc chắn không phải anh chỉ ở đây một mình
trong ba mươi năm liền. Ở những nơi như này, một thân một mình tàn tật
như anh cho dù có bản lĩnh tới đâu, cũng không thể sống một thời gian
dài mà vẫn giữ vững được tinh thần tới vậy. Bàn gia tôi trước đây từng
nghe qua, người ta nếu trải qua một thời gian dài không trò chuyện, thì
ngay cả nghe hiểu người khác nói gì cũng là một vất đề.”
Tôi cũng biết điều đó, vội nói:” Bàn Tử nói đúng, anh chắc chắn là không còn giấu diếm điều gì chứ?”
Hắn chợt cười vài tiếng nghe như quạt máy:”Ngô Tam Tỉnh đúng là Ngô
Tam Tỉnh, lúc nào cũng nhìn ra những cái mà người khác không thể thấy
được.”
“Là tôi vạch mặt anh kia mà.” Bàn Tử thấy bất công.
Tôi gãi đầu ý bảo Bàn Tử đừng nói ra thế, hắn tiếp:” ta có thể sống
được, là vì người dẫn đường năm xưa đã cứu ta về. Trong thôn kia có rất
nhiều người trông thấy ta, bọn họ cho ta là một thằng điên, ta chỉ có
một chút liên hệ với người dẫn đường đó, hắn mang cho ta thức ăn, ta
trao đổi với hắn vài hàng hóa khác.”
“Chính anh đã giết những người đến trước phải không?” Bàn Tử nói,
“anh lột quần áo của tôi, là muốn mang đi làm đồ để trao đổi chứ gì.”
“Anh nói lão dẫn đường, đó có phải là Bàn Mã không?” tôi hỏi hắn.
Hắn gật đầu:” dù cho thế giới bên ngoài kia có biến đổi thành cái gì
thì thứ chôn vùi trong ngọn núi này, người đời cũng chẳng bao giờ biết
tới được.”
“Những người khác sau đó thế nào?” hắn lại hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, nên nói thế nào đây? Trong lòng tôi lúc đó
cũng rất xúc động, đành cố gắng không đề cập tới những chuyện cá nhân,
chỉ nói vài điều về mấy gia tộc và một ít chuyện linh tinh nghe được.
Sau khi nói xong, hắn vùi người vào trầm lặng, tôi có thể cảm giác được, phần sau đó hắn hoàn toàn không hề nghe tiếp.
Tôi chợt nhớ tới một chuyện: tôi nhớ là lúc trước có suy đoán cùng
với Tiểu Hoa- mục đích thật sự của đội khảo cổ, có phải là để khảo cổ
không?
Có phải như là Bao Da nói, đội khảo cổ kia chẳng lẽ thực chất là một đôi đưa ma?
Tôi nhìn người kia, đột nhiên cảm giác được cơ hội như vậy không thể
nào xuất hiện lần nữa. Trên đời này, người xót lại trong đội khảo cổ năm xưa, e rằng chỉ còn duy nhất một người mà thôi. Nếu như không hỏi hắn
một vài vấn đề mấu chốt, thì thực sự là quá đáng tiếc.
Nhưng rốt cuộc là hắn đối với chúng tôi có thái độ thế nào, tôi không biết nữa. Tôi thử thế mình vào hắn và những việc hắn đã từng trải qua,
cảm thấy rằng thái độ của hắn đối với chúng tôi chắc hẳn là vô cùng nguy hiểm.
Thái độ của hắn đối với những người khác toàn bộ chỉ có chém giết,
giờ hắn lại không giết bọn tôi, chỉ là vì bọn tôi từng quen biết hắn,
chúng tôi còn được đứng ở đây là vì hắn muốn hỏi rõ nguyên nhân. Người
như hắn, không thể chỉ vì chút cảm tình mà thay đổi đi nguyên tắc của
mình. Tôi cảm thấy,dù hắn không để ý tới việc mình nói quá nhiều như
vậy, nhưng rõ ràng vẫn duy trì cảnh giác cực cao. Điều này cho thấy rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giết người.
Súng của Bàn Tử bị hắn cầm, chúng tôi không có chút phần thằng nào cả.
Không thể hỏi trực tiếp, chúng tôi phải vô cùng cẩn thẩn, trong đầu
tôi đã nảy ra vài kế hoạch, chọn ra mấy vấn đề, mà trong mỗi vấn đề đều
có thể nghĩ ra một đường sống, tôi thử tự mình thí nghiệm một lần, sau
cùng cũng lấy hết dũng khí ra hỏi.
“Rốt cuộc thì đó là cái gì?” đây là vấn đề thứ nhất.
Hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu. Tôi hỏi hắn:” thứ các anh năm đó chuyển vào, rốt cuộc nó là cái gì vậy?”