Đây là một đoạn đường núi rất dài, tôi vốn là nên
tóm tắt nội dung lại nhưng dọc đường, Bàn Tử vẫn không chịu ngừng nói
bóng nói gió đủ kiểu, điều này chủ yếu là muốn cho Quỷ ảnh kia không chú ý đề phòng chúng tôi. Rất nhanh sau đó tôi biết được là hắn cũng không
có lòng nào đi phòng ngự chúng tôi, vì thực tế hắn cho rằng chúng tôi
không thể nào đủ sức mà sống để đi ra ngoài.
Bàn Tử lúc ấy có hỏi tới vài vấn đề quan trọng, thứ nhất là về lũ
linh miêu kia. Đầu tiên Bàn Tử hỏi hắn:” lũ mèo lớn này là anh nuôi
sao?”
Quỷ ảnh đáp:”đúng vậy”. Hắn trước kia làm đặc vụ học được rất nhiều
phương pháp thuần dưỡng động vật, ngọn núi này lại ít thợ săn lui tới
nên linh miêu thế này vô cùng nhiều. Những con linh miêu này đều là hắn
nuôi, hiện tại số lượng đã tương đối đông đảo. Linh miêu vô cùng thông
minh hơn nữa lại hiểu tính người, hắn dùng những phương pháp đặc vụ để
dạy dỗ chúng, sau khi thử một thời gian thì cũng tìm được ra cách để
thuần dưỡng linh miêu.
Linh miêu vô cùng cường tráng, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, leo
trèo, bơi lội đều tương đối lợi hại. Hắn dùng lũ linh miêu này hại được
không ít người, bao gồm cả những thợ săn tới đây hành nghề.
Vấn đề thứ hai liên quan tới Bàn Mã. Bàn Tử hỏi hắn tình hình hiện
nay của Bàn Mã, nhưng hắn chỉ cười mà không đáp, nói đại khái là người
đã chết rồi. Khi chúng tôi lần đầu tiên vào thôn, Bàn Mã cũng tới thông
báo cho hắn. Nhưng về sau xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ nữa.
Tôi biết hắn còn có điều muốn giấu nhưng không dám tiếp tục hỏi thêm, sau đó thì không ai nói tiếp chỉ đi một mạch. Qua thời gian bằng uống
hết một tuần trà, chúng tôi tới một nơi cỏ dại mọc um tùm, có thể thấy
trong lớp bùn ứ ở rất nhiều những trang thiết bị và lều bạt có chứa cả
hài cốt, vừa nhìn liền biết ngay đây là một doanh địa bỏ hoang.
Đây là nơi người của Quỷ ảnh năm xưa trước khi tiến vào cổ lâu đóng quân.
Chúng tôi bước vào bên trong nghỉ ngơi một lúc, Quỷ ảnh đưa chúng tôi vào trong một căn lều bạt đơn sơ dựng tựa lên vách núi.
Lều đã hoàn toàn rách nát, chỉ nhờ vào chút dây leo quấn chằng chịt
bên trên cho không bị đổ xuống, chúng tôi khom lưng đi vào bên trong,
lập tức liền nhìn thấy có vài thây khô đã bị dây leo quấn kín, trên
người cũng dính một lớp gì đó như bùn khô vậy.
“Những người này khi được đưa ra đã hoàn toàn tắt thở. Bị chất kiềm
tác động mà chết, chết tới mức nát vụn hết cả, giờ khô sạch rồi.” Nói
xong Quỷ ảnh lấy tay mò vào bên trong, trên người mấy thây khô kia lục
lọi một lượt, sau đó lấy ra được vài món đồ.
Thật sự là đã nát lắm rồi, vì thứ kia dường như là một cục toàn vảy,
giống như là đã hòa làm một với xác chết kia. Sau khi gạt hết chúng
xuống, Quỷ ảnh lắc lắc cho rơi hết vảy rỉ kia ra, lúc này chúng tôi mới
có thể nhìn rõ chân tướng của nó- một chiếc túi vải.
“Người này giống các ngươi, cùng là trộm mộ tặc vô cùng lợi hại,
chẳng qua là năm đó không gặp thời. Túi vải này lúc còn sống hắn coi như bảo bối, bên trong có rất nhiều công cụ, có lẽ các ngươi có thể dùng
được.”
Quỷ ảnh nói, dứt lời hắn bắt tay vào đào móc mấy cái trong đống bùn
đất bên cạnh thi thể, vừa gạt liền thấy tấm chắn bên ngoài bằng tre bị
nhấc ra, đằng sau xuất hiện một huyệt động.
“Chính là chỗ này.”
Tôi lấy tay sờ sờ xuống bên dưới, phát hiện vách động này là đá bản, trong lòng liền hiểu rõ quả là không sai.
“Cửa động này cùng với nơi chúng tôi đi vào bên kia giống y hệt nhau, chỉ có điều là nhỏ hơn thôi.”
“Có một số động là đi được, một số động thì dẫn tới nơi khác,” Quỷ
ảnh nói, “nhưng có một điều then chốt- ngươi phải tìm được một bóng đen
thực đặc biệt, là một mật lạc đà khác với những con khác. Trước cái bóng đó, ngươi có thể sử dụng tới cái này.”
Hắn ta lấy từ trong áo ra một cái bình nước:” bên trong là dầu hỏa,
ngươi đứng trước mật lạc đà kia đổ dầu lên mặt đất, dầu chảy hướng nào
thì ngươi lập tức đi theo đường đó.”
“Cách làm không giống trước thì sao?” tôi hỏi.
“Ta không biết, điều này mỗi lần mỗi khác. Nhưng ta có thể cam đoan,
nếu ngươi nhìn thấy mật lạc đà đó ngươi lập tức có thể nhận ra cái khác
thường ngay. Nó không phải là giống thế nào mà là nó trông vô cùng quỷ
dị.” Nói xong Quỷ ảnh liền vỗ vai tôi, “các ngươi tự giải quyết đi, ngàn vạn lần cũng đừng sống sót mà đi ra.”
Quỷ ảnh nói xong lập tức liền rời đi ngay, trong lều chỉ còn lại hai người chúng tôi, cảm giác thực khó hiểu.
“Hắn không trả lại khẩu súng cho tôi kìa,” Bàn Tử buồn bực nói, “Bàn
gia tôi vất vả lắm mới lấy được nó, thế quái nào, có lòng quá mà.”
“Hắn trả anh súng thì anh sẽ làm gì tiếp?”
“Thì tôi lập tức đánh gãy chân hắn, sau đó đem lũ linh miêu kia tất cả nướng lên ăn.”
“Hắn làm thế đúng quá rồi còn gì, anh cho là người ta là thằng ngốc
chắc.” Tôi nói, “có điều là hắn coi nhưng cũng có lương tâm, cho chúng
ta vũ khí cầm theo, còn đưa cả đồ đạc nữa.”
Bàn Tử vừa nói vừa mở cái túi vải Quỷ ảnh đưa cho, dốc hết toàn bộ dụng cụ bên trong xuống đất, xem xem có những cái gì.
Bên cạnh mấy khỗi thi thể khiến người phát lạnh, lại lấy di vật của
người ta ra xem, hơn nữa với cái thái độ này, tôi nghĩ không phải phép
cho lắm. Nhưng khi tôi nhìn tới những thứ bên trong đó, lập tức bị hấp
dẫn ngay- bên trong đổ ra rất nhiều thứ không biết là cái gì. Mặt Bàn Tử cũng nửa như
nghi hoặc nửa như hưng phấn.
Tôi hỏi anh ta thế nào, anh ta lựa từ trong đống đồ ra một cây châm
hình dạng như ngón tay bằng sắt ném cho tôi. Tôi cầm lên quan sát, cả
cây châm sắt này sơn màu đen, không biết xử lý ra sao mà chẳng có chút
dấu tích nước sơn bị bong tróc: dưới ánh đèn pin, châm sắt ánh lên cái
sắc của phi kim (không phải kim loại) nhưng từ trọng lượng của nó thì có thể đoán ra là nó nhất định được làm bằng kim khí. Châm sắt đầu vô cùng sắc nhọn, ở giữa có điêu khắc hoa văn để tăng lực ma sát, nhìn kỹ có
thể thấy như là khắc sáu chữ cổ.
Đây là công cụ của những tên ăn trộm ngày xưa hay dùng, tác dụng là
để mở những hộp châu báu tinh xảo- dùng cái châm sắt này cắm vào trong ổ khóa, sau đó vận chút lực là có thể mở được hộp ra, vì những hộp châu
báu này thường được làm bằng sắt nên khó mà bị phá hỏng được. Đồng thời
cũng có thể dùng để phá vỡ gạch trên những bức tường không quá kiên cố.
Nó được luyện từ kỹ thuật đúc kiếm mà thành, ở trong lõi của châm sắt
còn một một thanh làm bằng đồng hơi uốn lượn một chút, nhưng vô cùng rắn chắc. Trước đây tôi từng có mấy cái như này, nhưng hàng tốt thì vô cùng ít, bán ra thực quá khó khăn, về sau thì chỉ để trong nhà ngắm chơi.
Trên người những thi thể này mang theo vật như vậy, xem ra đây là
dụng cụ bình thường họ hay dùng tới. Những người này trước kia có thể
oai trấn một phương, nhưng lại không biết rằng mình sẽ chết thảm, nằm
đây chờ hàng mấy chục năm, điều đó khiến bản thân tôi liên tưởng tới
những hảo hán Lương Sơn có kết cục cũng rất bi thương.
Vì ý nguyện của người mà chết, điều này khiến tôi nhớ tới Phan Tử,
trong lòng cảm thấy có đôi chút không thoải mái, nghĩ lại thấy việc để
anh ấy tới đây thực sai lầm, không biết giờ bọn họ thế nào nữa.
Áy náy là một tâm trạng không hay ho gì. Kỳ thực là tôi rất hiểu,
rằng nhiều khi nỗi buồn nảy sinh cũng không phải vì người khác. Đối với
sự an nguy của Phan Tử, có phải là tôi thực sự lo lắng không? Hay thực
ra tôi chỉ không muốn bản thân phải đau lòng. Nếu như Phan Tử vì mục
đích của chính mình mà tới đây, bất luận là cầu tài hay là thực hiện ý
định của bản thân, có khi nào tôi lại cảm thấy lo lắng như vậy không?
Tôi hiểu ra rằng không phải thế. “Ngay từ đầu mọi người tới đây cũng
đã chuẩn bị sẵn hết kết cục cho bản thân rồi.” Tôi luôn đinh ninh như
vậy trong lòng. Tới một mức độ nào đó, nội tâm của tôi đã gần như là một tên trộm mộ rồi, cũng không biết điều này là tốt hay xấu nữa.
Những thi thể kia đã khô quắt tới nứt ra, khó mà kiểm tra nguyên nhân cái chết được. Trước đó Quỷ ảnh từng nói là những người chết ở đây rất
kỳ quái, không cách nào xác định được nguyên nhân dẫn tới tử vong, nếu
là vì chứng kiến thi thể như vậy mà dừng lại, vậy thì cũng không cần
tiến vào trong.
Bàn Tử đem toàn bộ những đồ đạc đó phân loại ra, rất nhiều thứ tôi
không biết chúng dùng thế nào. Đó là những vật dụng vụn vặt, có một vài
hộp diêm- đối với tôi thứ này rất có thiện cảm. Còn có một thứ làm từ
lớp giáp của động vật giống như cái khuy áo, dùng cho quần áo sắt, Quỷ
ảnh nói mấy thứ này có ích nên tôi cũng không dám không tin, để Bàn Tử
đem những thứ này cất đi xong rồi, nhỡ ra chúng tôi mà có chết thì còn
có những thứ này để lại cho người sau.
Đồ linh tinh bên trong có một thứ khiến tôi đặc biệt chú ý, đó là mấy đồng tiền xu được ghép lại thành một món đồ trang sức nho nhỏ. Lần đầu
tôi thấy chẳng qua là nghĩ nó chỉ đẹp thôi, nhưng lúc nhìn lại thấy có
gì đó không giống lắm. Tôi phát hiện ra món đồ trang sức bằng miếng nhôm này bên trong có để cái gì đó, mở ra nhìn, phát hiện có một thứ trông
như viên thuốc, ngửi qua thì hóa ra là thuốc nổ.
Đây là pháo sáng tự chế. Sau khi thuốc nổ cháy xong sẽ bén tới miếng
nhôm, lúc đó sẽ phát sinh ra tia sáng tuy là chỉ trong thời gian ngắn,
nhưng có thể chiếu rọi một khu vực rất lớn.
Những thứ này đều là đồ tốt, tôi thầm nhủ. Lấy tay thu dọn hết đồ đạc lại rồi khoác súng lên lưng, tôi giục Bàn Tử mau đi vào trong đường hầm kia