Kế hoạch của Bàn Tử chính là: Chúng tôi phải dẫn
con mật lạc đà kia tới đây công kích vào đồng môn, mới có thể mở nó ra
được. Nếu không với sực lực của chúng tôi, không chừng từ giờ trở đi
phải dũng cảm ở trong động rèn luyện thân thể, ăn thật nhiều thạch tằm
bổ sung thêm anbumin, thì cũng phải mất vài năm mới có khả năng làm
được.
Nhưng mà trên người tôi hiện giờ những thứ có thể phát ra âm thanh
đều đã bị quăng hết ra ngoài. Cũng may là tôi còn nhớ nó đã văng tới chỗ nào.
Tôi một mình đi tới chỗ di động Tiểu Hoa ban nãy, dùng sức bới cát
ra, tôi vừa đi ngang qua tất cả thạch tằm dưới cát đều toán loạn chạy ra ngoài. Con mật lạc đà đang ở xa xa bên kia, nghe thấy động tĩnh chỗ tôi lại bắt đầu đi trở về.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng đang rất buồn bực, trong bóng đêm
chỉ có thể dựa vào thính lực đi tới tìm kiếm con mồi. Tôi cuống cuồng
đào bới cát, rất nhanh sau đó tôi cũng tìm lại được di động của Tiểu
Hoa.
Di động còn đang ở tần số truyền phát tin, vừa ra khỏi mặt cát, âm
thanh lập tức phát ra rõ ràng, tôi nhanh chóng chỉnh âm lượng lên to
nhất, quái vật kia lập tức tăng tốc nhanh hơn hướng về phía tôi mà xông
tới.
Tôi liền vung tay ném di động cho Bàn Tử. Bàn Tử nhảy lên bắt được,
thân thể anh ta cực kì không tương xứng với động tác nhanh nhẹn vừa rồi, lấy ngay một khối kẹo cao su trên tay dán lên, rồi đem chiếc điện thoại gắn chặt vào cánh cửa đồng.
Cùng lúc đó, con quái kia hình như đã phóng thẳng lên bãi đá bên
cạnh, Bàn Tử phi thân nhảy xuống, nhảy vào bên trong hố cát, giống như
một heo mập đang lăn, dùng sức lăn nhanh vào lưu sa.
Tôi thấy rõ ràng, quái vật kia treo phía trên bãi đá, chỉ dừng lại
một chút, rồi hướng về phía đồng môn đánh vào. Gần như chỉ cần một cái,
cánh cửa kia đã văng ra giống như bị đạn pháo bắn lên, để lộ ra một cái
cửa tối om. Di động Tiểu Hoa nháy mắt đã bị nó đập nát.
Loại sức mạnh này khiến tôi nhìn mà líu cả lưỡi. Nếu là người, lần
này cả phổi của hắn cũng sẽ bị đánh cho từ trong lỗ mũi văng ra ngoài.
Sau khi nó công kích xong, sự tình đã vượt ra quá xa so với dự kiến
của chúng tôi — đồng môn kia bị đánh bay ngay lúc đó, chắc nó văng lên
cao một chút rồi nặng nề rơi xuống, phát ra một tiếng cực kỳ vang dội.
Mật lạc đà trong một chốc bị cho âm thành này chọc giận, lập tức sống
chết muốn chui vào phía bên kia cánh cửa.
Có điều đạo môn kia lại quá chật hẹp, bị nó đâm vào làm cho toàn bộ
đỉnh động đều bắt đầu rung chuyển, nhưng bản thân nó thì vẫn không vào
được phân nào. Hành động chỉ làm cho đầu và thân thể của con mật lạc đà
bị đau, mỗi lần nó húc vào động một cái, gác sàn trên đồng môn sẽ phát
ra một tiếng, âm thanh này càng thêm chọc tức nó.
Tôi ở phía sau tiếp tục đào lấy ra đồng hồ điện tử của mình, nhưng mà lúc này nó đã hoàn toàn hư hỏng.
Tôi liền bò đến bên cạnh Bàn Tử. Chúng tôi lẳng lặng nhìn, chờ thứ
này yên tĩnh trở lại. Chỉ có điều, thứ này giống như không biết mệt mỏi, tần suất va chạm vào cái cổng tò vò kia không hề giảm đi. Chúng tôi
cũng không biết mình đợi trong bao lâu, mà nó cũng nhất quyết không chịu rời đi.
“ Thứ thiếu suy nghĩ như vậy tôi thật sự là mới gặp lần đầu.” Bàn Tử
nói, “ Thứ này có phải thân thích của cậu không vậy? Ngốc như nhau.”
Tôi cãi lại: “ Con mẹ nó, anh mới là đồ thiếu suy nghĩ, mẹ nó, thứ
xanh biếc đó thì làm gì có suy nghĩ. Mau nghĩ biện pháp gì khác đi,
chúng ta không có thời gian đâu.”
Hiện tại nó cái gì cũng không hề để ý tới, trong đầu chỉ có cái di
động kia, cậu muốn nó rời đi, thì phải cho nó sự kích thích lớn hơn
nữa.” Bàn Tử lấy ra khẩu súng tự động, khẩu súng đã bị rạn nứt. Chúng
tôi dựa sát vào đi đến bãi đá bên cạnh, dùng dây giày buột chặt vết rạn
trên cò súng, cắm khẩu súng vào trong lưu sa. Bàn Tử mở ba lô của mình
ra, đem những thứ không cần dùng toàn bộ móc đi ra, gắt gao đè chặt khẩu súng. Sau đó nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi biết anh ấy muốn làm gì, vì thế gật đầu, lập tức chuẩn bị thật
kĩ. Bàn Tử giật mạnh dây giầy, súng tự động lập tức khai hỏa, nháy mắt
đạn đã trực tiếp đánh vào mật lạc
đà.
Máu xanh tung tóe văng khắp nơi, mật lạc đà cơ hồ từ trên đỉnh động rơi xuống, nặng nề mà ngã vào bãi đá.
Tôi cùng Bàn Tử lập tức dán chặt người lên bãi đá, liền thấy súng tự
động không ngừng phun ra ngọn lửa, ba lô vốn không thể ngăn được sức
giật, đạn bay loạn, không ngừng đánh vào bãi đá và người quái vật.
Quái vật kia rốt cục cũng nổi điên rồi. Tôi nhìn thấy một cái bóng
đen thật lớn cơ hồ từ trên bãi đá nhào xuống dưới, dùng một cái tay liền đem súng máy chỗ sa hố ném lên trời.
Súng tự động bay lên không trung phun ra ngọn lửa bắn ra viên đạn
cuối cùng, trực tiếp bắn lên đỉnh đầu Bàn Tử, đá vụn văng khắp nơi, may
mà Bàn Tử phản xạ có điều kiện rút đầu lại, nếu không sẽ không có cái gì linh thiêng hết. Súng tự động đập vào một bên trên cây cột, tức khắc bể thành vài mảnh, rồi hoàn toàn tắc tịt.
Bàn Tử bị viên đạn cuối cùng dọa cho mất hồn, tôi liền phủi cát ra vỗ vỗ mặt anh ấy để anh bình tĩnh lại, tiếp theo hai người liền nhanh
chóng leo lên bãi đá. Vừa đi lên, tôi liền nghe được trên đỉnh nổ lên
một tiếng. Nhìn lại, thì con quái kia một lần nữa nhảy lên va mạnh vào
đỉnh, giống như là đang phát điên treo lên đỉnh, quay lại hướng tới bãi
đá phóng tới.
Vô số mảnh xương nhỏ rơi xuống dưới, đồng môn kia lại phát ra âm
thanh, lòng tôi nói không xong, quái vật kia quả nhiên đã hoàn toàn nổi
điên trở lại cái cổng tò vò mà đánh vào.
Tôi không quản được nhiều như vậy , liền điên cuồng chạy xông ra ngoài, Bàn Tử chạy phía sau, lập tức đã bị quái vật chặn lại.
Tôi quát to một tiếng “ Bàn Tử ”, vừa định ló ra nhìn thế nào, quái
vật kia duỗi tay vào theo cổng tò vò, tát một cái đem tôi đánh bay đi.
Tôi lăn một vòng rồi lập tức đứng lên, liền thấy Bàn Tử quả nhiên đã
nằm trên cánh tay quái vật, dùng hết sức ghim chặt thiết thứ vào quái
vật, nhắm chặt hai mắt.
Tôi vội gọi to: “ Mau buông tay!” Bàn Tử lúc này mới mở to mắt. Hiện
giờ cũng không cần anh ta buông tay , anh ấy lập tức bị quăng ra, lăn đi ngay tại chỗ.
Tôi há mồm thở dốc, nhìn cái tay kia đang không ngừng vói vào, đập lên mặt. Chúng tôi càng lùi ra xa.
Rút lui ra bên ngoài khỏi phạm vi tay nó có thể tấn công tới, hai người mới buông mình ngã xuống đất .
Bàn Tử nghe thấy tiếng đồng môn chấn động, lập tức đi tới dùng sức ôm lấy đồng môn, ngồi dưới đất, lấy chính mình làm một điếm tựa bằng thịt. Trong đầu tôi trống rỗng, cũng không biết ngồi trong bao lâu, rốt cục
cái tay kia cũng rụt trở về.
Chúng tôi cảm giác được chấn động trên gác sàn nhẹ dần, biết nó đi xa . Bàn Tử mới thật cẩn thận buông đồng môn xuống, chúng tôi lúc này mới
có thời gian quan sát xem mình đang ở chỗ nào.
Chỉ soi đèn một cái, chúng tôi liền phát hiện chỗ này là một cái hang động trong núi, nhưng quay người lại, chúng tôi liền bình tĩnh.
Tôi nhìn thấy được một tòa cổ lâu thật lớn cao vút ở phía sau chúng
tôi. Trong bóng đêm cổ lâu trông có vẻ vô cùng cổ xưa, không hề có ánh
sáng bên ngoài màu xám giống như một tảng hoá thạch bình thường, kể ra
vô số bí mật không thể nói.
“ Trương gia cổ lâu……” Từ trong yết hầu tôi dường như là ở chỗ sâu nhất thốt lên vài từ này.