Tiếp tục đi về con đường phía trước, ngay tại mặt
sau cái rương. Chiếc rương đã bị tôi và Bàn Tử đập cho vỡ nát. Chúng tôi đi tới liền thấy được một cái cửa đá của thông đạo thứ ba, chỉ có điều
cái cửa đá này lại là từ bên trên đi xuống dưới . Mặt cửa đá điêu khắc
một con thú. Đã mở một nữa, phía dưới dùng một cái kích chống lên. Cái
kích đã bị rỉ gần hết, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần vừa đụng vào thì có thể sẽ gãy nát ngay.
Trên đầu con thú có một tảng đá, nặng chừng ba bốn cân ( kg ). Đó là
một cái cửa đá phụ trọng thạch, dùng để làm giảm bớt sức nặng đè xuống
của cửa đá.
Tôi thò nửa đầu vào trong, lấy đèn pin chiếu chiếu. Sau đó, hai người chúng tôi mới trèo vào, thấy được một cái thạch thất hơn.
Đây là một cái thạch thất lớn hình tròn, ước chừng bằng một nửa sân
bóng lớn. Có bảy cây cột lớn nằm ở bốn phía thạch thất. Phía trên đỉnh
là một cái tinh đồ. Nơi này thật sự là có điểm giống như một cái mộ thất , nhưng nơi này so với cổ mộ lớn vẫn có vài thứ khác biệt, hay nói đúng hơn là nó có vẻ không được đầy đủ chi tiết. Giữa thạch thất có một cái
đài cao ngoại hình rất giống với Trương gia cổ lâu. Trước đài cao có hai nhánh sông nhỏ, từ đằng trước mộ thất chảy qua.
Tôi nhìn ra chiều rộng của nhánh sông, nhánh sông thứ nhất chiều rộng bằng sáu người lớn, trên mặt cái gì cũng không có, mà nhánh sông thứ
hai, cũng chính là cái gần chúng tôi nhất, phía trên có sáu cây cầu, mỗi cây cầu có một hình dáng khác nhau. Trên mỗi cây cầu có đặt một bức
tượng đá hình thú có bộ dạng rất đáng sợ, không nói rõ là cái gì, nhưng
nhìn qua đều có vẻ vô cùng nham hiểm bi thảm, cũng không phải là bộ dạng có ý tốt gì.
Bàn Tử nhấc chân định bước lên. Tôi túm lấy anh ấy cản lại, chỉ chỉ
lên trên. Tôi vừa mới nhìn lên đỉnh mộ phía trên có một sợi dây thừng,
cái này là sau này được người khác treo lên, hơn nữa vẫn còn rất mới, là dây thừng leo núi hiện đại — khẳng định là đoàn của Muộn Du Bình treo lên lúc tiến vào đây.
Tôi ngước đầu lên nhìn liền phát hiện, trên đỉnh thạch thất có dạng
xòe hình cái dù, giống như đem một cái dù màu xanh thật lớn để chống đỡ
đỉnh thạch thất bên trên vậy, bề mặt khắc rất nhiều bức phù điêu kì
quái. Phù điêu bên trên có tạo hình có chút giống như cái móc, có thể
nói ví dụ giống như mỏ chim ưng, đuôi cá chép, nhưng chung quy thì đều
là giống y như một cái móc, việc này rất không bình thường. Tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, những ….. phù điêu này đều đã từng được ngụy trang. Lắp đặt những …….. móc này mục đích nhất định là để cho dây
thừng có thể ở phía trên những …… phù điêu này mà đi tới trung tâm một
cách tài tình. Sau khi xong việc, những cái móc này được khắc thành các
loại đồ án.
Một số cái móc sắt khác, hẳn là từ phía đối diện ném sang đây, câu
đến một chỗ trên trần nhà. Sự
chính xác này nhất định là ngón tay nghề
của Tiểu Ca. Sợi dây thừng xuyên qua trung tâm rồi móc ở đó một cách
khéo léo, tạo thành một cây cầu bằng dây thừng ở bên trên.
Sáu cây cầu này hẳn là đều có chuyện kỳ quái — nếu như ngươi bước
lên nhầm, quả thực có thể sẽ gặp phải những tai họa bất ngờ. Muộn Du
Bình vì tránh cho phát sinh nhiều chuyện không cần thiết, nên chọn cách
này để đi qua — cái này cũng là phong cách của anh ấy, tuyệt đối sẽ
không đi con đường thuận tiện mà người khác an bài cho anh ấy.
Nhánh sông chiều rộng bằng sáu người, nói cách khác là chừng mười
thước trở lên. Với thể lực của tôi và Bàn Tử, trực tiếp đi qua sông
tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Vì thế, phải đi con đường Tiểu Ca
lưu lại cho chúng tôi.
Chúng tôi tìm được đầu kia của dây thừng, trèo lên, một đường treo
trên trần nhà mà di chuyển, bên ngoài là nhánh sông nhỏ kia, khi đi tới
trước nhánh sông. Lúc Bàn Tử đang treo người ở bên trên nhìn xuống dưới, nói: “ Trong nước hình như có cái gì đó? ”
“ Cái gì vậy, chẳng lẽ là cá sấu sao? ” Tôi nói, tâm nói cho dù là cá sấu cũng chỉ có thể là một con cá sấu đã chết.
“ Không phải, là một người chết! ” Bàn Tử nói. Chúng tôi từ đầu khác
đi xuống. Bàn Tử đặt vật cõng trên lưng xuống, lập tức dùng thiết thứ
làm thành một cái móc, đi tới chỗ anh ấy thấy người chết, cắm một nửa
vào trong nước khảy. Thứ màu đen đó bị anh ta từ dưới sông kéo đi lên.
Sau khi kéo vật màu đen đó đi lên, chúng tôi lập tức ngửi được một mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.
Quả nhiên là một cỗ thi thể, nhưng mà lại không phải là xác ướp cổ — chẳng lẽ là người trong đội ngũ Tiểu Ca?
“ Có phải là đi lên cầu, người này bị trúng chiêu nên chết? ” Bàn Tử hỏi.
Tôi lắc đầu: “ Tiểu Ca rất ít khi để cho người trong đội của mình
phạm phải sai lầm chết người này, trừ phi anh là loại người hoàn toàn
không có chút kỉ luật nào thôi. ”
Chúng tôi đem thi thể lật ngược lại, chỉ thấy trên người hắn tất cả
đều là nước bùn, mang theo một mùi thuốc Đông y quen thuộc. Tôi vốc một
ít nước sông, hướng lên trên người thi thể dội, thoáng cái liền thấy một hình xăm kì lân lộ ra. Nằm ở trên thi thể đang phồng, hình xăm hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bàn Tử kêu lên sợ hãi: “ Là Tiểu Ca! Tiểu ca đã chết từ khi nào vậy? ”