Editor: Thanh Du
*****
Bóng người khổng lồ kia hình như phải cao ngang ngửa tấm bia đá, cũng mơ hồ thấy có đầu có cổ, không khác người
thường. Có điều tư thế cong cong lưng của kẻ kia quái dị không tả, khiến người ta không rét mà run.
Văn Cẩm toát mồ hôi lạnh, nhóm bọn họ
hiện đang đứng ở chỗ nối tiếp giữa thang đá và đáy ao, chỉ cách bóng
người khổng lồ kia có năm bước chân, nói dài không dài mà nói ngắn cũng
chẳng ngắn, tình thế khó xử vô cùng. Đáy ao mờ mịt sương, ánh sáng chỉ
dựa vào mấy cái đèn pin công suất không lớn lắm, nhất thời không sao
thấy rõ thứ đó là người hay quỷ. Mà vừa rồi nơi này có nhiều người như
thế, chỗ nào cũng lục soát qua cả rồi, dưới đáy ao sâu hơn mười mét này
ngoại trừ bốn con Định hải thạch hầu và một tấm bia đá trống trơn thì
chẳng còn gì khác. Vậy cái “người” khổng lồ này, rốt cuộc đã xuất hiện ở đó từ lúc nào? Không ai biết cả.
Mà cái tên Trương Khởi Linh chết tiệt kia hình như chẳng hề phát hiện ra, cứ nhìn tấm bia đá đến nhập thần, không biết rốt cuộc hắn đang nghiên cứu cái gì. Văn Cẩm quả thực đã hận hắn
thấu xương, có điều cô là người phụ trách, không thể bỏ mặc hắn được.
Nhất thời cô cũng không biết phải làm thế nào, đành dặn những người đứng sau không được lộn xộn.
Qua năm sáu phút liền, “người” khổng lồ kia vẫn ẩn ẩn hiện hiện sau màn sương, hình như không hề có ý cử động.
Lúc này Hoắc Linh đã chịu hết nổi, khẽ khàng gọi: “Tiểu Trương, anh còn ngồi ngây ra đó làm gì ~ mau lại đây với chúng tôi.”
Văn Cẩm vội vàng “hừ” khẽ ra hiệu yên
lặng. Trương Khởi Linh ngồi cách thứ kia chỉ hai ba bước chân, nếu manh
động, e rằng với khoảng cách quá gần như thế sẽ rất khó toàn mạng trở
ra; biện pháp tốt nhất lúc này chính là tạm thời duy trì hiện trạng.
Trong lúc đó, Văn Cẩm nhanh chóng phân
tích tình hình hiện tại. Trong cổ mộ tuy không thiếu chuyện hung hiểm,
nhưng chỉ cần anh biết mình đang đối đầu với cái gì, tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Đáng sợ nhất là thân lâm hiểm cảnh lại ngơ ngơ không biết gì,
thường thường sẽ chết không minh không bạch.
Văn Cẩm phân tích sơ bộ, cảm thấy nơi này không thể có bánh tông được. Bởi lẽ cổ mộ này chọn được vị trí cực tốt, quần đảo Tây Sa trong mấy trăm năm nay rất hiếm người lui tới, trên mặt biển vô số dải đá ngầm nhô lên tạo thành những cánh cung lớn, dưới mặt
nước cũng liền mạch với nhau, hợp thành một dải núi ngầm dài miên man
không dứt. Núi ngầm ẩn dưới đáy biển, tụ phong dưỡng khí, đông thấy đầu
rồng tây thấy đuôi, là loại long mạch dưới đáy biển vô cùng hiến gặp. Mà rồng vốn sống dưới nước rồi sau mới bay lên trời, cho nên trong phong
thủy thì thủy long còn được đánh giá cao hơn sơn long.
Một nơi như vậy nếu có quan tài thì ắt
phải có cả quan lẫn tài (*) Đặc biệt nếu người táng trong cổ mộ thực sự
là Uông Tàng Hải, xem danh tự có thể thấy ngũ hành khuyết thủy (**), như vậy làm mộ dưới biển lại càng phù hợp, quả thực có thể nói là đã chiếm
hết thiên địa nhân trong phong thủy.
(*) Chỗ này
chơi chữ, quan trong quan tài đồng âm với quan trong quan chức, tài
trong quan tài đồng âm với tài trong tiền tài. Ý là đã có quan tài thì
phải chôn người quyền cao chức trọng, tùy táng thêm nhiều đồ quý.
(**) Đại
loại là thời xưa khi đứa trẻ mới sinh sẽ có trò lấy ngày giờ sinh đi xem bói để đoán mệnh. Ngày, giờ, tháng, năm sinh gọi là sinh thần bát tự,
cứ 2 chữ thì có một can một chi, trong đó 10 can (Giáp, Ất, Bính, Đinh,
Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý) chia làm ngũ hành => trong sinh thần
bát tự sẽ có tối đa 4 hành. Nhưng ngũ hành có 5 hành tất cả, nên kiểu gì cũng phải khuyết ít nhất 1 hành, nên khuyết hành nào thì khi đặt tên
phải có bộ đó để bổ sung. Uông Tàng Hải = vũng nước, đầm nước chi đó,
túm lại là rất nhiều nước => ông này khuyết thủy, ý Văn Cẩm là thế
:-” *đúng là Bắc phái, sợ dzồi :-ss*
Cho nên trừ khi sách viết về phong thủy
đều đáng vứt đi hết, bằng không nơi này tuyệt đối không thể có bánh
tông. Văn Cẩm nghĩ thế, trong lòng đã nhẹ đi nhiều. Nếu không phải cương thi, thứ kia ắt phải là người hoặc động vật, chỉ cần là vật sống thì
nơi này có chừng ấy người, đừng nói là thân cao hai thước, dù ngươi thân cao ba thước chúng ta cũng bắt sống dông về.
Lúc này chợt nghe một nam sinh nói: “Văn
Cẩm, tôi thấy có gì đó không ổn. Tôi nhớ chỗ đó vốn đặt con khỉ đá cơ
mà, không lẽ có thứ gì trèo lên đứng trên khỉ đá?”
Văn Cẩm trong lòng chấn động, cô đột
nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ là chú Ba tỉnh lại, thấy mọi người đã không còn ở đó mới mò đến đây tìm họ? Tên này thường làm những chuyện không đứng
đắn, có khi nào hắn giận mọi người không nghe lời mình, nên mới trốn sau đám sương mù rồi bò lên trên con khỉ đá để hù bọn họ chơi?
Nếu đúng là như thế thì tên kia thật đáng giận, Văn Cẩm nghĩ vậy, cảm thấy đây là cách giải thích hợp lý nhất,
nghĩ rồi cô hướng về phía cái bóng kia gọi to: “Ngô Tam Tỉnh! Đừng có
giở trò nhát ma vớ vẩn nữa, mau lăn xuống đây cho tôi!”
Nếu người kia đúng là chú Ba, nghe cô gọi thế chắc chắn phải biết trò đùa của mình đã lộ tẩy, có cù nhây thêm nữa cũng vô ích. Chú Ba là người rộng lượng, chuyện vặt vãnh thế này chú
cười xòa một cái là cho qua ngay, tuyệt không để bụng.
Nào ngờ lời còn chưa dứt, cái bóng kia đã đưa tay ra vẫy vẫy, hình như đang ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
Văn Cẩm thấy chiều dài cánh tay kia kém
xa so với chiều dài thân, cho thấy quả nhiên có người trèo lên khỉ đá.
Cô không thèm nghĩ ngợi đã kết luận ngay đó là chú Ba, bực tức giậm chân bình bịch rồi chạy lại gần, nhảy lên khỉ đá định nhéo tai chú một cái.
Đây là chiêu cuối cùng cô dùng để đối phó với chú Ba, bởi vì họ từng giao hẹn sẽ không bao giờ cãi lộn; một khi
Văn Cẩm giận đến cực điểm thì có thể nhéo tai chú Ba, cho chú biết mình
đã điên lắm rồi đây. Thông thường ở vào tình huống này, cho dù chú Ba có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm càn.
Nói thì chậm mà chuyện chỉ xảy ra trong
chớp mắt, cô vừa nhảy lên con khỉ đá, còn chưa kịp động thủ, người kia
đã ôm ngay lấy cô, một tay bịt miệng cô lại, khẽ nói: “Tôi là Tiểu
Trương đây! Cô đừng nói gì cả, thử nhìn xuống dưới kia đi.”
Văn Cẩm vốn đang tức điên lên, nhưng vừa
nghe giọng nói này cũng không khỏi sửng sốt, đây đúng là giọng Trương
Khởi Linh! Sao hắn lại ở trên con khỉ đá?
Cô lại nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên toát
mồ hôi lạnh. Không ổn! Nếu Trương Khởi Linh đã ở đây rồi, vậy người ngồi trước tấm bia đá là ai?
Cô nhớ lại tình huống vừa rồi, lúc ấy cô
chỉ thấy trước tấm bia đá có một người đang ngồi, trên tay lại có đèn
pin; hơn nữa cả đoàn chỉ còn thiếu mỗi Trương Khởi Linh, cho nên mới hấp tấp phán đoán. Chẳng lẽ sai lầm của cô chính là do ấn tượng chủ quan?
Nghĩ đoạn cô cũng ló đầu ra nhìn, vừa
thấy liền ngây người. Kẻ ngồi trước tấm bia kia dù cũng mặc đồ lặn giống họ, nhưng nhìn dáng người thì không phải ai khác, mà chính là chú Ba!
Vả lại chú Ba còn có điểm gì đó bất
thường, ban đầu Văn Cẩm không hiểu nổi chú đang làm gì, nhìn kỹ mới phát hiện ra chú đang soi vào tấm bia đá bóng loáng như gương kia mà chải
đầu. Nhưng chuyện làm người ta rợn tóc gáy hơn là động tác ưỡn ẹo này
của chú rõ
ràng chỉ có con gái mới làm.
Chú Ba chải chải một lúc, lại, chăm chú
ngắm nhìn hình bóng mình trong tấm gương đá, hệt như một thiếu nữ khuê
các trang điểm vừa xong, đang ngắm nghía thành quả của mình lần cuối. *ọe :-ss*
Gương mặt chú Ba in trên gương đá khẽ mỉm cười, thoáng nhìn chỉ thấy vô cùng quỷ dị. Hình ảnh này nếu là ngày
thường hẳn trông rất nực cười, nhưng ở vào tình thế này, Văn Cẩm chỉ
thấy tay chân lạnh ngắt, thở cũng không dám thở mạnh.
Những người bên dưới thấy trên con khỉ đá có hai người ôm nhau, không hề nhúc nhích, ai nấy đều cho là chú Ba giả thần giả quỷ dọa người, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hoắc Linh lo
lắng cho Trương Khởi Linh, đột ngột chạy lại sau lưng người ngồi trước
bia đá, vỗ vỗ vai hắn nói: “Tiểu Trương, anh ngây ra ở đây làm gì thế?”
Chuyện này đúng là vượt ngoài dự liệu,
Trương Khởi Linh thầm kêu một tiếng không ổn, muốn đứng ra ngăn cản cũng không kịp nữa. Chỉ thấy người ngồi trước bia đá đứng bật dậy, dọa cho
Hoắc Linh thét lên một tiếng chói tai; nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra người đứng trước mặt mình là chú Ba, từ sợ chuyển thành giận, quát lớn: “Ngô Tam Tỉnh, thì ra là anh! Anh không ngủ đi còn ngồi chỗ này ưỡn ẹo
làm cái gì?”
Chú Ba nhìn Hoắc Linh, đột nhiên lấy tay
che mặt, thét lên một tiếng quái dị, ra sức đẩy cô một cái khiến cô ngã
bệt xuống đất, sau đó cắm đầu bỏ chạy. Trương Khởi Linh thấy chuyện
không ổn, lập tức nhảy xuống khỏi con khỉ đá mà đuổi theo. Hắn chạy rất
nhanh, nhưng chạy qua Hoắc Linh hắn còn dừng lại một lát để xem cô có bị thương không. Nào ngờ hành động ấy lại phá hỏng đại sự, Hoắc Linh vừa
thấy Trương Khởi Linh chạy lại liền nghĩ hắn quan tâm đến mình, trong
lòng không khỏi cảm động, mới ôm chầm lấy hắn.
Trương Khởi Linh thở dài, trì hoãn vài
giây thế này cũng đủ khiến hắt mất hết tiên cơ. Hắn lăn một vòng thoát
ra khỏi cánh tay Hoắc Linh, nhưng vừa thấy chú Ba thì chú đã chạy vào
màn sương dày đặc, trông theo bóng dáng ẩn hiện thì hình như đã chạy đến vách ao.
Trương Khởi Linh hét lớn: “Coi chừng
thang đá! Đừng để hắn chạy lên!” Nói rồi lập tức đuổi theo. Đúng lúc này hắn mơ hồ thấy chú Ba chạy phía trước bỗng xoay người một cái, trong
nháy mắt gần như đi xuyên qua vách ao. Nhưng màn sương quá dày, toàn bộ
quá trình diễn ra như thế nào thì hắn không sao nhìn rõ.
Trương Khởi Linh đuổi đến vách ao thì đã
chẳng thấy người đâu nữa, đành phải dừng lại. Hắn không tin chú Ba có
thể đi xuyên tường, tuy hắn không phải dạng người cứng nhắc nói gì cũng
lôi chủ nghĩa duy vật vào, nhưng chuyện diễn ra quá mức khó tin, ắt bên
trong phải có điều gì bí ẩn.
Hắn ngây người trong chốc lát, lấy tay sờ lên vách tường đá. Nhưng rõ ràng bức tường đá này là thật, Trương Khởi
Linh không tin trên đời lại có thuật đi xuyên tường. Hắn đưa hai ngón
tay dài khác thường của mình chạm vào tường đá, trong nháy mắt hai ngón
tay cực kỳ mẫn cảm kia bỗng cảm nhận được bức tường đá này đang chuyển
động rất chậm.
Tâm trí hắn rối bời, thầm nghĩ thôi xong! Vừa rồi vậy mà lại không phát hiện ra, thực chất bản thân cái ao này
chính là một cơ quan khổng lồ!
Hắn đột nhiên cảm khái vô cùng, có thể
nói đây chính là một kỳ tích kiến trúc thời cổ. Lấy kinh nghiệm của mình mà đem so với chủ mộ thì chẳng khác nào một đứa trẻ ấu trĩ.
Nhưng rốt cuộc cơ quan này dùng làm gì cơ chứ! Cả đám xuống đáy ao cũng được vài phút rồi mà hình như đáy ao
không có gì biến đổi. Lão Uông Tàng Hải chết tiệt kia, lẽ nào lão làm
tất cả những chuyện này chỉ nhằm mục đích tạo ra một phòng ăn xoay tròn
trong mộ mình?
Nguyên lý hoạt động của cơ quan này,
Trương Khởi Linh cũng không lạ lẫm gì. Theo lời hắn nói thì hiểu biết
của hắn về cơ quan cạm bẫy trong cổ mộ Trung Quốc sâu sắc hơn bất cứ kẻ
nào (nguyên văn) những thứ đại loại như nguyên lý hoạt động, nguồn gốc,
khuyết điểm, thậm chí tên người sáng chế đều vô cùng thông thạo.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, cơ quan này chỉ sử dụng nguyên lý cực kỳ đơn giản để vận hành. Bởi lẽ hắn biết
thường thì những cơ quan như lò xo tinh xảo, cung gỗ nỏ ngầm, dù sử dụng chất liệu tốt đến chừng nào thì trải qua từ vài trăm năm đến hơn ngàn
ngăm, ngòi kích phát đều đã mục nát đến không thể hoạt động được. Cơ
quan dùng để ngăn kẻ trộm mộ, thông thường chỉ đơn giản là một tầng cát
bên ngoài tường mộ (kẻ trộm mộ khi đào đến tầng cát này, một lượng cát
lớn trên mặt sẽ sụt xuống, chôn sống kẻ liều lĩnh. Nhưng đây cũng là
cách làm cực kỳ bị động, bây giờ thậm chí kẻ trộm mộ còn căn cứ vào vết
cát trên xẻng Lạc Dương để xác định vị trí thực sự của cổ mộ, rồi trực
tiếp đục qua mười hai tầng gạch trên đỉnh mộ mà vào)
Nếu muốn có một cơ quan vận hành thông
suốt trong vài trăm đến vài ngàn năm, dĩ nhiên phải dùng vật liệu ngàn
năm không hư hỏng, ví như đá tảng hay dòng nước chảy mãi không cạn.
Những thứ này ở đây đều có cả, không những thế nước ở đây còn lên xuống
theo thủy triều, cung cấp động lực không nhỏ, nếu muốn lợi dụng thì càng thuận tiện hơn.
Nếu chủ nhân ngôi mộ này đúng là Uông
Tàng Hải, có thể nói sự say mê và năng lực vận dụng kì công xảo thuật
của ông ta đã đạt đến độ phi phàm, e rằng trên thế gian này chẳng ai có
thể vượt qua được.
Trương Khởi Linh vừa nghĩ vừa sờ thử
những đoạn tường đá khác, trong lòng đã có một liên tưởng mơ hồ. Trên
bức tường này chắc chắn phải có cửa vào, vừa rồi hắn chỉ lưỡng lự trong
giây lát mà cửa vào đã dời đi. Hắn vừa đi vừa mò mẫm, mới tiến lên được
vài bước, quả nhiên đã phát hiện ra một cánh cửa ngầm.
Làm gì có chuyện tìm được cửa vào dễ dàng như thế, hắc lắc lắc đầu, không dám đi vào, tiếp tục tiến lên phía
trước. Lần này hắn càng đi càng nghi hoặc, đi hết một vòng, một nơi chật hẹp thế này mà có tổng cộng những tám cửa ngầm. Hắn âm thầm tính toán,
hình như đã hiểu ra vấn đề. Chết tiệt, đây chẳng phải là kì môn độn giáp hay sao?