Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 49


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Chú có chiếc nhẫn ban chỉ này từ đâu?” Đàm Trình để ý trên ngón tay Túc Cảnh Mặc có một chiếc nhẫn ban chỉ, Túc Cảnh Mặc hẳn là thường xuyên cưỡi ngựa bắn tên, nên nhẫn ngọc của y bị mài mòn, nhưng cái nhẫn này thì lại bóng loáng không một vết xước…..

Ở thời cổ, ngọc ban chỉ dù tên có chữ ngọc, nguyên bản chỉ là vật để đeo vào ngón cái, bảo vệ tay không bị thương khi bắn cung. Thời nhà Thương nhẫn chỉ có công dụng bắn cung, hình dáng khá dài, có đường rãnh để tì dây cung vào. Thời xuân thu chiến quốc bắt đầu ngắn lại. Đến thời Hán nhẫn ban chỉ làm đa số bằng ngọc cùng loại với ngọc bội, có móc, vẫn có rãnh đặt dây cung nhưng do ngắn hơn nên không chịu được lực bắn mạnh nữa. Thời Tống nhẫn giống nhà Hán, nhưng dài ngắn khác nhau. Đến thời nhà Thanh, nhẫn chì có hình dạng ống tròn, có cạnh lõm ở một đầu và cạnh lồi ở đầu kia. Chất liệu ngọc mài nhẵn bóng nên không sử dụng để bắn tên nữa mà trở thành một loại trang sức thịnh hành ở tầng lớp quý tộc.

Thời nhà Thanh, vua Càn Long yêu nhẫn ngọc ban chỉ tha thiết, ai thích xem phim Tàu chắc sẽ biết, mà xã hội hiện đại đa số cũng chỉ biết hình dạng nhẫn ngọc ban chỉ ở thời kỳ đó.

Đàm Trình nhớ cách đây không lâu có trưng bày ba hộp nhẫn ban chỉ của vua Càn Long, một hộp chứa bảy cái nhẫn, giá bán hơn 40 triệu đô la Hồng Kông, có thể thấy nhẫn ban chỉ có giá trị lớn thế nào.

Nhẫn ban chỉ trên ngón tay Túc Cảnh Mặc khác với nhẫn thời nhà Thanh chỉ là biểu tượng quyến quý, ngoại trừ hoa văn tinh xảo, thì nó không tròn trịa như nhẫn vua Càn Long yêu thích, mà hai mặt dài ngắn khác nhau, có khe lõm thiết kế để dễ bắn cung. Cái nhẫn trên tay người bán kia gần như giống hoàn toàn với cái của Túc Cảnh Mặc, chỉ là không bị mòn, xem ra chủ nhân chiếc nhẫn này không giỏi cưỡi ngựa bắn cung …… (*)

Có thể có chiếc nhẫn giống Túc Cảnh Mặc, địa vị hẳn là giống nhau, Đàm Trình suy đoán, ít nhất chủ nhân chiếc nhẫn này cũng phải trong Hoàng tộc của Đại Tự.

Người bán hàng nghe Đàm Trình hỏi như thế, thấy hai mắt cậu tỏa sáng cũng biết đây là đồ quý rồi, cười cười cất lại vào hộp.

“Cái này cũng khó lắm mới có được, chất liệu ngọc bích loại tốt nhất, lúc đầu còn tưởng là hàng giả luôn đó, vì nhẫn ngọc ban chỉ hơn một ngàn năm đã khó tìm lắm rồi, huống chi là loại hoa văn tạo hình đẹp như thế này.”

Cái này Đàm Trình đồng ý, phải biết rằng một nhẫn ngọc ban chỉ thông thường thời Đường thôi đã có giá 4 trăm triệu, chỉ là, chắc là người bán này không biết nhẫn ở triều đại nào nên mới chưa dám bày hàng. 

“Chú biết đây là của triều đại nào không?” Đàm Trình ướm hỏi.

“Chắc là… triều Đường? Hoặc là Nam Bắc triều?”

Người trung niên bán hàng ấp úng. Ông ta thật sự cũng không biết rõ, vì người bán lại chiếc nhẫn này cũng không biết triều đại nào mới nhượng giá thấp cho ông ta……

Cẩn thận quan sát biểu cảm của người bán, Đàm Trình khẳng định ông ta cũng không biết vật này xuất xứ từ đâu. Cậu giả vờ bắt chước bộ dáng của mấy tay săn cổ vật trái phép, nói: “Chú lấy món này trong ‘miếng gỗ’ ở ‘dốc Thổ Nha’ phải không?” 

‘Dốc Thổ Nha’ và ‘miếng gỗ là từ lóng chỉ phần mộ và quan tài. Vừa nói xong ông trung niên kia vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, “Ui tôi nào dám làm thế, mua đi bán lại kiếm lời một chút là đủ rồi, chuyện lật mộ tổ tiên tôi không dám làm đâu.”

Ngô Hải nghe xong cũng đoán được chiếc nhẫn ngọc ban chỉ kia là của triều Đại Tự, cậu ta nói ngắn gọn: “Đây đông người khó nói chuyện, chúng ta tìm chỗ nào vắng vẻ trao đổi đi?”

Người trung niên dễ gì mà chịu, thấy hai cậu rất lạ, sợ là dân trộm mộ, chú ý chiếc nhẫn ban chỉ này. GIờ ông ta bắt đầu hối hận khi lấy nó ra. “Không không không, tôi còn phải ngồi đây bán hàng nữa, mấy cậu đưa 2500 tệ rồi cầm cây trâm đi nhanh nhanh đi.”

Ông ta không nói nhiều nữa, chắc sợ bọn cậu là dân trộm mộ…… Nhưng vất vả lắm mới tìm được manh mối, Đàm Trình sao có thể dễ dàng từ bỏ, nghĩ nghĩ, Đàm Trình không vòng vo, nói thẳng: “Chú chỉ cần nói với cháu những gì chú biết.”

Người bán hàng chỉ là người yêu thích sưu tập cổ vật, sau đó lại bán hàng giả cho du khách kiếm lời sống qua ngày thôi. Mấy người có gan đi đào mộ người chết thì còn ngán gì nữa, nên ông ta chỉ biết thở dài: (ổng vẫn đang nghĩ ĐT
là dân đạo mộ)
 “Tôi thật sự không biết gì hết. Mà người bán cái này cho tôi cũng không biết gì nhiều. Nhưng trong chợ Trương Lang đúng là có người làm ‘nghề’ giống cậu, cả nghe đồn…..trấn Trung Đô bên cạnh có nhiều đồ quý…… Nhưng mà cụ thể ra sao tôi cũng không biết.”

“Trấn Trung Đô?” Ngô Hải và Đàm Trình nghe xong bất giác quay sang đánh mắt với nhau một cái, xem ra Đàm Trình đoán đúng rồi, trấn Trung Đô có thứ gì đó…

“Aiz, mà tôi cũng không biết nữa nha, trấn đó tôi đi qua rồi cũng không thấy gì quý giá hết, chắc tin vịt thôi, Tôi cũng nói hết mấy cái tôi biết rồi đó, muốn hỏi thêm thì cậu đi hỏi người khác đi.”

Ông ta không hé răng gì thêm nữa, cũng đúng, mấy chuyện đạo mộ thế này là phạm pháp…… Đàm Trình lấy cây trâm, tính tiền rồi cùng Ngô Hải rời đi.

“Cậu muốn tìm Hoàng lăng theo cách dân trộm mộ à?”

“Không phải,” Đàm Trình cười lắc lắc đầu, “Tôi chỉ thử xem có khai thác được thông tin gì thêm thôi.”

Ngô Hải nhíu mày: “Không phải thì tốt, nếu như bị bắt được, thì không phải chuyện đùa…… Mà tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Nãy ông bán hàng bảo trấn Trung Đô có đồ quý, có cả trộm mộ, có nên qua đó xem thử không?”

“Không thể nói trước được gì khi chưa tìm thấy, nhưng mà ít nhất có thể khẳng định, ở BÌnh Dạo thật sự có những Hoàng lăng đó, và đã bị trộm mộ viếng thăm.”

Ngô Hải nhìn Đàm Trình, hỏi: “Có phải cái nhẫn ban chỉ đó giống cái trong đại mộ thôn Ninh Hóa phải không?”

“Đúng rồi, giống nhau như đúc.”

Bốn chữ giống nhau như đúng cũng mang rất nhiều nghĩa, đại mộ thôn Ninh Hóa là lăng mộ của đế vương, giống như đúc với đế vương thì chỉ có thể ngang hàng cùng là đế vương, lại còn có khả năng rất cao là được chế tác cùng một lúc.

“Chiếc nhẫn kia trông mới tinh, trông như chưa từng sử dụng qua.” Ngô Hải cười: Có thể làm đồ bồi táng thì trừ việc người đó yêu thích thì còn có ý nghĩa quan trọng nữa, cậu nghĩ nhẫn này tượng trưng cho gì?”

Đàm Trình cũng có đáp án trong đầu, “Chắc là biểu tượng của đế vương Đại Tự?”

Ngô Hải gật gật đầu, “Đúng rồi, mà ngọc ban chỉ này chắc là đặt cạnh cạnh chủ nhân ngôi mộ, cậu thấy chiếc nhẫn vậy chắc cậu đã mở nắp quan tài phải không? Vậy thi hài chủ nhân ngôi mộ còn đó không?”

Ngô Hải nói làm Đàm Trình ngẩn ra một lúc, rồi gượng gạo lắc đầu: “Đã mục rữa lâu rồi…… không còn gì nữa cả……”

Không chú ý đến biểu cảm kỳ lạ của Đàm Trình, Ngô Hải tiếp tục nói: “Đáng tiếc thật, nếu còn thi thể thì có thể phục dựng lại chân dung chủ nhân ngôi mộ bằng công nghệ hiện đại.”

Đàm Trình không trả lời, Ngô Hải thấy cậu không nói gì, đoán cảm xúc chắc cũng không được tốt lắm. Ngô Hải trầm ngâm một lúc lâu: “Đàm Trình, có phải cậu còn thấy gì khác trong ngôi mộ đó nữa phải không?”

Đàm Trình giấu rất nhiều chuyện, Ngô Hải vẫn nhận ra, nhưng Đàm Trình không nói, cậu ta cũng không tiện hỏi.

“Không có gì quan trọng đâu,” Nói đoạn Đàm Trình đổi đề tài: “Nếu ông bán hàng nhắc tới Trung Đô như chúng ta dự đoán, thì giờ mình cứ đến thẳng Trung Đô đi. Chắc là sẽ có thêm thông tin gì mới thôi.” Cậu nhìn thẳng vào mắt Ngô Hải, cười nói tiếp: “Có những chuyện không phải tôi không muốn nói, chỉ là không biết phải nói như thế nào, chờ…… Chờ đến khi mọi chuyện ngã ngũ, chắc lúc ấy tôi có thể nói với cậu.”



Mấy chương đầu chú thích nhẫn ngọc ban chỉ của pi sà, do ko biết nên lấy nhầm hình nhẫn thời Thanh đeo chưng cho đẹp =]]]] nên giờ chú thích lại =]]]

Này là nhẫn ban chỉ thời kì đầu tiên đeo chỉ để đi quýnh lộn,



Xuân thu, Hán ngắn và có móc, cái của pi sà chắc na ná thế này.



Ver cuối cùng, tiến hóa thành trang sức, chỉ đeo cho đẹp 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện