Lý Hỏa Vượng cuộn người lại, như một đứa trẻ chưa sinh, không nhúc nhích, tự co mình lại trong một góc ở liệu phòng.
Những dược dẫn (dược dẫn trong đoạn thời gian này là chỉ những người bị Đan Dương Tử bắt về để làm việc, chờ bị đem đi luyện đan - Độc Hành Giả) khác không dám cũng không muốn đến làm phiền cậu, đều im lặng làm việc của mình.
Màn đêm bất tri bất giác phủ xuống, những cây đèn dầu ở trên tường toàn bộ tắt hết, bóng tối như tấm chăn bông đắp lên người Lý Hỏa Vượng.
Cậu như một bộ thi thể nằm ở đó, không có bất kì phản ứng gì với những thay đổi ở xung quanh.
Sáng sớm canh ba, ánh sáng yếu ớt của đèn cầy từ cửa sáng lên, chiếu sáng giá để hàng bên cạnh, cũng xua tan đi bóng tối trên người Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu nhút nhát vòng qua một đống cỏ khô đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, cẩn thận lấy cỏ khô phủ lên người cậu.
Sau đó cô bé lại lấy một cái bánh man đầu trong ngực ra đặt bên miệng của cậu.
Trông thấy Lý Hỏa Vượng vẫn không nhúc nhích như cũ, cô bé mím môi lay nhẹ cậu.
"Sư huynh, ăn một chút đi, cả ngày hôm nay huynh không ăn một chút gì rồi." Mắt của Lý Hỏa Vượng vẫn đang mở to, cậu đã mấy tiếng đồng hồ không chớp mắt, cứ nhìn trân trân vào mặt đất lạnh như băng, hoàn toàn không nhìn qua Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu muốn đi, nhưng sau một lúc do dự, cuối cùng cô bé cũng lấy trong ngực ra một khối ngọc bội, đặt vào trong tay Lý Hỏa Vượng.
"Sư huynh, đây là đồ của huynh, huynh cầm lại đi." Lần này cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng có phản ứng, cậu nhìn vào đồ vật đó, phát hiện là khối ngọc bội hình tròn mà mình trộm được của Huyền Dương.
Lý Hỏa Vượng còn nhớ rõ là mình đã đem cái này cho Dương Na cầm đi đổi tiền rồi.
Nghĩ đến Dương Na, trái tim thủng lỗ chỗ của cậu lần nữa lại rướm máu, "Cái này....làm sao lại ở chỗ của cô?" "Là ...Lý sư huynh người đưa cho ta mà, ta nói không cần, nhưng huynh nhất định nhét cho ta." Lý Hỏa Vượng chầm chậm ngồi dậy, nhờ ánh sáng tù mù của đèn cầy, cẩn thận quan sát miếng ngọc bội hình tròn có hoa văn đám mây này.
Tại thời khắc này, cậu chưa từng cảm thấy tất cả mọi thứ đều chân thật đến thế.
Nhưng trong phần chân thật này chỉ có tuyệt vọng chân thật và thống khổ chân thật thôi.
Nếu có thể lựa chọn, cậu muốn luôn luôn bị vây trong ảo giác tốt đẹp hơn thế này.
Thấy Lý Hỏa Vượng có phản ứng trở lại, Bạch Linh Miểu mở miệng hỏi nhỏ: "Lý sư huynh, huynh bị sư phó bắt về từ nơi nào? Ta là người Lương quốc, huynh là người nước nào?" Sau một lúc sững sờ, Lý Hỏa Vượng lắc đầu một cách chán chường, "Không biết." Cậu thực sự không biết, đúng là cậu có kí ức về quá khứ, nhưng sau khi chuyện đã trải qua trăm ngày, bản thân Lý Hỏa Vượng cũng không cách nào phân biệt được những ký ức kia rốt cuộc có bao nhiêu là thực bao nhiêu là ảo.
Cho dù đến nơi này, bản thân cũng là một thằng điên, một thằng điên không phân biệt rõ đâu là hiện thực đâu là ảo giác.
Trong lúc lắc đầu, đột nhiên Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu mình có chút khác thường, cậu lấy tay sờ sờ, phát hiện đầu tóc mình bị dính chút máu đã đông lại, bản thân mình trước đây đã từng thụ thương.
Thấy Lý Hỏa Vượng sờ đầu, Bạch Linh Miểu mở miệng giải thích: "Đó là do Vương sư huynh làm." Lý Hỏa Vượng biết, Vương sư huynh này là tên mập mạp sứt môi trước đây muốn động thủ với Bạch Linh Miểu.
"Tên họ Vương đâu?" "Bị huynh....bị huynh....một cước đá chết rồi." Nghe câu này, trong đầu Lý Hỏa Vượng lướt qua hình ảnh lão Lưu đầu bị mình đá bay trong ảo giác, cậu gục đầu xuống cười không ra tiếng, mình đúng là quá điên mà.
Lý Hỏa Vượng thò tay vào ngực lấy ra cái vòng chân bằng vàng có quấn mấy vòng dây đỏ, đưa đến trước mặt Bạch Linh Miểu.
"Đây là đồ của cô, cô cầm lại đi." Bạch Linh Miểu nhìn cái vòng chân của mình, hai tay đẩy trở về, "Lý sư huynh, lúc trước huynh nói không sai, mấy thứ này ở đây cũng không có chỗ dùng, huynh cầm đi." Lý Hỏa Vượng hai mắt ngẩn ngơ nhìn vào cái vòng, nhưng bây giờ cái thứ này đối với cậu cũng không dùng được chỗ nào, tất cả những gì cậu để ý đều biến mất rồi.
"Cái đó, Lý sư huynh, ta có thể