Nhìn thấy trước mặt hai viên đan dược màu đỏ lớn bằng nắm tay sáng bóng như kim loại, hai viên đan giống như nắm thịt ngọ ngoạy như vật sống, còn có hai viên đan dược màu đen mùi như đồ bị thối nát cực kì chướng mắt.Lý Hỏa Vượng hài lòng gật gật đầu, cậu có thể tưởng tượng ra cái thứ mà tài liệu gì cũng bỏ vào thì tuyệt đối ăn sẽ chết người, không chừa lại một tí cơ hội sống sót nào.Bên cạnh có cắm một cây nhang, đại biểu thời gian còn thừa lại của năm nay, dựa theo công pháp bịa đặt của cậu, phải luyện vào thời khắc giao thừa mới hấp thu được linh khí mà thiên đạo rót xuống.Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng, trước tiên vào thời khắc chuẩn bị cầm lên viên đan dược màu đỏ to bằng nắm tay.
Lập tức sẽ chết, cậu phát hiện rằng bản thân bình tĩnh một cách không ngờ.Đúng vậy, cậu căn bản không có chuẩn bị hậu thủ gì.Lý Hỏa Vượng hiểu rằng, mấy viên đan dược mình chắc chắn phải ăn, nếu mình không ăn, Đan Dương Tử chắc chắn sẽ không ăn.Đừng thấy vừa mới ăn cơm tất niên, làm ra vẻ hòa ái, nhưng khi lão nói cả hai cùng thành tiên, thực chất là muốn mình đi thử thuốc.Nhưng Đan Dương Tử nghìn tính vạn tính cũng không sao tính được Lý Hỏa Vượng căn bản là không quan tâm đến tính mạng của mình.Lý Hỏa Vượng sớm đã coi nhẹ sinh tử, bản thân vốn đã không thuộc thế giới này.Mục đích sống duy nhất của bản thân mình bây giờ, chính là nhìn tên cặn bã khiến người ta ghét bỏ như Đan Dương Tử bị mình dẫn dụ tiến vào mộ địa.Đan Dương Tử lúc này đang ngồi đối diện cậu, đồng dạng cũng cầm lên một viên đan dược màu đỏ.Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cây nhang kia dần dần cháy hết.Lúc nhang cháy gần hết, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đem viên đan dược trong tay bỏ vào miệng, sau đó nuốt luôn nguyên viên đan dược.Mà Đan Dương Tử lúc này động tác chuẩn bị ăn đan dược lại dừng lại, hết sức chăm chú nhìn cử động của Lý Hỏa Vượng.Lúc này biểu tình của Lý Hỏa Vượng có chút phấn khởi, lại dường như không thấy chuyện đó, sau khi tiếp tục đem hai viên đan dược còn lại nuốt xuống, nhắm mắt, hai tay bấm quyết đặt trên hai đầu gối của mình.Mồ hôi trên mặt cậu chảy xuống, thân thể Lý Hỏa Vượng đang đả tọa bắt đầu run lên, nhưng trên mặt cậu lại lộ vẻ vui mừng như điên khó lòng khống chế."Ta thật là nhiều tiên thiên linh khí! Đây ....mấy thứ này là ...thì ra là như vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Ta sắp thành tiên rồi ~!"Đan Dương Tử nghe những lời này, trong ánh mắt lộ ra một chút sốt ruột, nhưng lão vẫn không lập tức ăn đan dược, cho đến sau khi lão thấy đỉnh đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu bốc lên từng sợi khói trắng, mới thồn ba viên đan dược vào họng mà nuốt.Đan Dương Tử hai chân xếp bằng, nhắm mắt lại, lúc lão bắt đầu vận hành Đại Tiểu Chu Thiên, Lý Hỏa Vượng chầm chậm mở to mắt, cậu nhìn tên sư phó trước mặt, vẻ mặt tươi cười còn nhiều hơn lúc nãy.Lúc thấy đầu Đan Dương Tử cũng bốc khói trắng giống như mình, sau khi mấy thứ gì đó màu đen theo mạch máu bò ra khắp người, cậu đang xếp bằng thì bắt đầu thả lỏng chân, Lý Hỏa Vượng ôm bụng nén lại cơn đau thấu trời mà điên cuồng cười ha hả."Ha ha ha, lão đầu ghẻ à lão đầu ghẻ! Ngươi tu không thành tiên đâu! Ngươi chỉ có thể thành quỷ thôi, chúng ta cùng kết bạn trên cầu Nại Hà nhé, ha ha ha!"Đan Dương Tử tựa hồ như đã nghe thấy, nhưng không có bất kỳ phải ứng nào, hai mắt đóng chặt, cắn chặt răng, ngồi yên một chỗ điên cuồng vận chuyển công pháp Nội Ngoại Đại Chu Thiên."Ngươi còn luyện sao? Đó đều là do ta bịa ra mà thôi! Đều là do ta sao chép từ tiểu thuyết tiên hiệp mà thôi, ha ha ha, ui da, bụng ta đau quá, ha ha ha."Lý Hỏa Vượng nằm rạp trên mặt đất, bò từ từ đến bên cạnh Đan Dương Tử, nhìn gương mặt ảm đạm của đối phương mà cười như điên, cậu run rẩy nâng tay phải lên, tát vào mặt của lão.
"Ê, ngươi điếc à? Đại gia đang nói chuyện với ngươi đó."Trở tay lại tát thêm một cái, Đan Dương Tử vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì.Lý Hỏa Vượng run rẩy móc ra một viên đan dược bỏ vào miệng mình, sau đó toàn thân cậu nổi gân xanh, cảm giác bản thân tràn đầy lực lượng."Ta nói đừng luyện nữa! Ngươi không nghe sao?" Một quyền của Lý Hỏa Vượng nện vào mặt của Đan Dương Tử, làm cho cái miệng móm và lỗ mũi của lão bị lõm vào.Đan Dương Tử miệng đầy máu tươi mở choàng mắt, hung tợn trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng, đạo bào vung một cái, liền hất bay Lý Hỏa Vượng