"Đâu có, đâu có, xin hỏi lão trượng, chúng ta nơi này có môn phái nào nổi danh không? Ví dụ giống như ta vậy nè." Lý Hỏa Vượng hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất."Có! Đương nhiên có, phía tây trong kinh thành có tòa hòa thượng miếu, nghe nói Phật gia trong đó cầu tự có linh nghiệm đó!"Miếu hòa thượng? Lý Hỏa Vượng nhớ lại lúc trước Đan Dương Tử đã từng đề cập đến, hắn đã từng bị hòa thượng truy sát, cũng không biết có phải là ngôi chùa này không.Trong lòng Lý Hỏa Vượng nhớ lấy điểm này, bất kể nói như thế nào, đối đầu với tên súc sinh ăn thịt người Đan Dương Tử, đó hẳn cũng là người tốt chứ nhỉ."Có điều, tiểu đạo gia à, ngươi là đạo sĩ, đi đến miếu hòa thượng có phải là không thích hợp cho lắm không?"Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhì xuống đạo bào trên người mình.
Lời này của đối phương thực là đã nhắc nhở mình, bộ quần áo này có phải nên thay rồi hay không, mình cũng không phải thực sự là đạo sĩ."Lão trượng dạo gần đây làm ăn thế nào? Có được không?"Cảm thấy Lý Hỏa Vượng muốn đổi đề tài, Lữ Trạng Nguyên lập tức tiếp lời."Haizzz, được cái gì, khu vực này của chúng ta hết đại hạn lại đến lũ lớn, năm nay lão bá tánh cũng không có tiền, càng ít người không tiếc tiền khen thưởng khi xem kịch, kẻ có tiền thì khi có tang lễ lại tiếc tiền mời mấy đoàn kịch nhỏ, đều là cho ăn một bữa tiệc coi như xong chuyện, phì! Thật là bất hiếu!""Nói chung cũng qua thôi, ráng chịu mấy năm này sẽ tốt thôi.""Đúng vậy, chịu thôi, cuộc sống luôn phải nghĩ cách để sống tiếp.""Ta chỉ muốn là, nếu mùa màng tốt thì ta lại dốc sức chạy nhiều hơn mấy trăm chuyến, đợi lão hán này góp đủ tiền, sẽ mua một tòa lầu để diễn kịch thuộc về Lữ gia ta ở phía tây kinh thành, chà, lúc đó cho dù chết cũng có thể nhắm mắt rồi.""Nếu có hí lầu, con trai của ta, cháu gái của ta cũng không cần phải đi ra ngoài chịu khổ giống ta nữa, bọn chúng có thể đường hoàng ở nhà đọc sách, nói không chừng qua vài năm, tổ tiên Lữ Gia ta phù hộ, có thể thực sự lòi ra một tên trạng nguyên! Đến lúc đó.
Chà chà chà." Lữ Trạng Nguyên cầm tẩu thuốc cười khúc khích.Lý Hỏa Vượng yên lặng nghe Lữ Trạng Nguyên mặc sức tưởng tượng về tương lai, thực ra cậu rất hâm mộ đối phương, sống được nhiều tuổi như vậy, còn có thể vì mục tiêu mà nỗ lực.Dưới sự dẫn dắt của Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên, bầu không khí giữa hai bên hòa hoãn rất nhiều.Chí ít Lữ Cử Nhân và Lữ Tú Tài không còn xem Cẩu Oa bọn họ là yêu quái nữa, bọn họ đã biết mấy người kia là người, chỉ là bị bệnh nặng thôi.Bệnh thì có cách nào chứ, ai mà không bệnh, họ đều là người cơ khổ cả.Lúc bọn họ đến được Ngũ Lý Cương, La Quyên Hoa quen thuộc đến mức để Bạch Linh Miểu ôm con gái của mình rồi.Đứng trên sân phơi lúa, Lữ Trạng Nguyên nhìn các thôn dân đang bưng bát ăn cơm tối ở dưới mái hiên.
"Được rồi, Ngũ Lý Cương có nhiều người, chúng ta ở đây biểu diễn lộ thiên ở ngoài chợ đi, đoàn kịch Lữ gia mở rương! Dựng sân khấu!Bọn họ muốn hát hí khúc, Lý Hỏa Vượng cũng không tính vội đi, đi một đoạn thời gian dài như vậy, mọi người đều mệt rồi.
Vừa đúng lúc có thể để người khác được nghỉ ngơi.Đối với phương thức giải trí cổ xưa như hát hí khúc như thế này, Lý Hỏa Vượng đúng là không khoái, nhưng rất hiển nhiên người khác lại vô cùng hiếu kì, nhau nhao chạy tới phụ một tay.Mấy cây sào trúc cao cao chống mấy miếng vải đỏ, toàn bộ hí đài đang dần dần có hình thức ban đầu.Lý Hỏa Vượng đang nằm trên đống rơm vàng óng chất trên ruộng để ngủ bù thì đột nhiên cảm thấy có người khều khều cái mũi của mình, cậu mở mắt ra thấy Bạch Linh Miểu đang cười khanh khách.Cô nàng đưa hai tay lên, một cái gì đó có màu vàng kim sáng chói xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, hưng phấn nói rằng: "Lý sư huynh, huynh xem! Cái gương đồng này thật sáng ha! Người soi trong đó rất rõ ràng! Bọn họ hát kịch chính là lấy thứ này để hóa trang nè!""Trời còn chưa tối mà, cô tháo đồ bịt mắt xuống như thế này, cũng không sợ ---"Lý Hỏa Vượng chợt dừng lại, cậu thấy bản thân mình trong gương đồng mà ngây ngẩn cả người, mình trong gương rất lạ mặt."Lý sư huynh, huynh làm sao vậy?" Bạch Linh Miểu phát hiện ra có gì đó bất thường."Bạch sư muội, lúc ta ở trong Thanh Phong Quan, thì đã có bộ dáng như vầy sao?" Lý Hỏa Vượng ngập ngừng dùng ta sờ lên gương mặt của mình."Đúng vậy, huynh luôn có