Trần Dương vội vàng đỡ nàng, hô lớn về phía tiền viện: "Chu thí chủ, Dương thí chủ!"Hai người vội vàng chạy tới, còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Nhan Thanh đang bất tỉnh."Xảy ra chuyện gì?""Tiểu Nhan, tiểu Nhan, ngươi mau tỉnh lại."Mặc cho hai người lắc thế nào, Nhan Thanh vẫn bất tỉnh."Sao sắc mặt nàng lại trắng như vậy? Hay là bị bệnh rồi?"Dương Đông Phú nói : "Để ta gọi điện thoại cho lão Trương.""Đạo trưởng, hay là trước tiên đỡ nàng vào nhà nằm đã?" Lão Chu đề nghị." Đúng, để nàng nằm nghỉ trước."Trần Dương cũng chưa từng gặp loại chuyện này, trong lúc nhất thời cũng hoảng hốt.Được hắn nhắc nhở, vội vàng đưa nàng vào phòng mình, đặt lên giường sau đó đắp chăn cho nàng.Lúc ra cửa, Dương Đông Phú đã nói điện thoại xong."Không có chuyện gì, chỉ là thiếu máu." Dương Đông Phú lắc đầu một cái, có chút dở khóc dở cười, nói: "Nhưng mà nàng bị như vậy, chỉ sợ rất khó xuống núi."Sau đó, hai người đồng loạt nhìn về phía Trần Dương.Trong lòng Trần Dương có một loại cảm giác không ổn.Dương Đông Phú cười nói: "Đạo trưởng, hay là để cho tiểu Nhan ngủ ở nơi này một đêm đi, ta nghe lão Trương nói bệnh thiếu máu của tiểu Nhan rất nghiêm trọng.
Nếu như xuống núi, có khi sẽ mệt chết mất.
Ngài để cho nàng nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai ta sẽ sai người đến đón nàng."Lão Chu gật đầu: "Ta cảm thấy nên làm như vậy.""Nơi này không có chỗ cho nàng ngủ qua đêm." Trần Dương lắc đầu.Hai người đồng thời nói: "Không phải là còn phòng chứa củi sao? Đạo trưởng, ngươi có thể nằm ở phòng chứa củi mà.""A !! ý ta không phải như vậy, ý ta là để cho tiểu Nhan ngủ ở phòng chứa củi, đứa nhỏ này làm phóng viên.
Trời sinh có thể chịu được cực khổ.
Đạo trưởng ngươi đừng ngượng ngùng, cứ để nàng ngủ ở phòng chứa củi, lát nữa nàng tỉnh ta sẽ để lão Trương nói với nàng."Trần Dương: ".
.
."Nhưng sao hắn lại cảm thấy, hai người này đang có ý muốn để hắn ngủ ở phòng chứa củi nhỉ?Còn tiểu cô nương này nếu giống như Quách Húc, đừng nói là phòng chứa củi, ổ chó cũng không để cho hắn ở.Mấu chốt là, mặc dù người ta không tin đạo môn nhưng cũng không nói gì khó nghe.Trong lúc phỏng vấn cũng rất lịch sự, nói chuyện đàng hoàng.Hơn nữa hiện tại cũng đã hôn mê, nếu như Trần Dương để cho nàng ngủ ở phòng chứa củi vậy thì thật không tốt.Nhưng hắn vẫn là nói: "Cô nam quả nữ.
.
."Hắn còn chưa kịp nói hết thì đã bị Dương Đông Phú cắt đứt: "Đạo trưởng có thể có được đạo hạnh như thế, chắc chắn là người có đức hạnh tốt.
Huống chi nơi này là đạo quan, thần tiên còn đang nhìn chằm chằm đấy."Trần Dương: ".
.
."Ngươi nói thật con mẹ nó quá có đạo lý, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta....Bọn họ thật sự tin tưởng đức hạnh của Trần Dương, hơn nữa đạo quan cũng có một cỗ cảm giác rất khó tả.Chỉ cần bước vào nơi này, toàn bộ suy nghĩ bậy bạ trong đầu đều sẽ biến mất không còn chút nào."Vậy chúng ta đi về trước, đạo trưởng ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi đi thôi."Hai người mang theo vợ con rời đi, chỉ để lại một mình Trần Dương nhìn cây ngân hạnh trước cửa đến ngẩn người.Mãi cho đến khi chạng vạng tối Nhan Thanh mới tỉnh lại, Trần Dương đang ngồi ở hậu viện nghịch điện thoại."Đây là đâu vậy?"Nhan Thanh xoa xoa con mắt, từ trên giường đứng lên.Nàng cầm điện thoại lên nhìn một chút, đã hơn năm giờ.Vừa đẩy cửa ra ngoài đã nhìn thấy Trần Dương ngồi ở bên cạnh bàn đá.Ánh chiều tà rơi ở trên người hắn, tư thế ngồi ngay ngắn, mặt trắng như ngọc, ở dưới ánh sáng chiều tà lại khiến cho nàng có một loại cảm giác như đang đối mặt với cao nhân đắc đạo.Nếu như điện thoại di động trong tay hắn đổi thành một quyển sách thì tốt hơn."Đạo trưởng, cảm ơn." Nhan Thanh đi tới, hỏi: "Đám người Chu thúc đâu rồi?"Trần Dương để điện thoại di động xuống, nói: "Bọn họ đã xuống núi rồi.""Xuống núi?" Nhan Thanh sững sờ, có chút luống cuống.Trần Dương nói: "Tối nay thí chủ ở lại đây đi, sáng mai bọn họ sẽ tới đón ngươi.""Vậy.
.
.
Cám ơn đạo trưởng."Nhan Thanh cũng rõ ràng, nếu bây giờ nàng xuống núi thì chưa kịp xuống tới chân núi trời cũng đã tối rồi.Đồi núi hoang vu, có rất nhiều thứ đáng sợ."Cô lỗ lỗ ~ "Từ trong bụng Nhan Thanh bỗng phát ra một tiếng kêu.Gò má nàng hơi đỏ lên, có chút lúng túng hỏi: "Đạo trưởng, ngài có gì ăn không?""Có." Trần Dương đứng lên, nói: "Thí chủ ngồi ở đây đợi một lúc, bần đạo đi nấu thức ăn.""Ta đi giúp ngươi.""Không cần không cần, thí chủ cứ chờ ở đây là được."Trần Dương cầm giỏ thức ăn, đi ra bên ngoài.Nhan Thanh