“Xin lỗi.
” Trần Dương lắc đầu.
Hắn biết khai đàn làm phép, hiểu biết một chút tướng thuật.
Nhưng mà loại chuyện nghiêm trọng như khởi tử hồi sinh này, vượt qua phạm vi năng lực của hắn.
Hơn nữa đạo môn xem trọng thuận theo tự nhiên, mặc dù cũng có đạo sĩ trâu bò hành sự nghịch thiên, nhưng chung quy lại đó không phải là việc mà đạo môn khuyến khích.
Hắn hơi suy nghĩ, nói: “Nhân sinh không hơn trăm năm, luôn có sinh lão bệnh tử.
Chỉ cần bản thân mình cảm thấy không sống uổng phí, đó chính là cả đời viên mãn.
”“Đạo lý này ta hiểu, thế nhưng là ta không đành lòng mất đi bà ngoại.
”Hai tay Thư Tử Ninh chống lên tay lái, nước mắt bị gió bên ngoài cửa sổ thổi vào khiến cho cả gương mặt đều nhem nhuốc.
Vốn là một tiểu tử đẹp trai ngời ngời, nhưng bộ dạng hiện giờ trở nên lôi thôi lếch thếch không kém gì một kẻ lang thang ngoài đường.
Trần Dương không tiếp tục lên tiếng an ủi, thật ra hắn cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào.
Thân tình là thứ khó dứt bỏ nhất, đối mặt với cái chết, không có mấy người có thể chân chính giữ được bình tĩnh.
Nhưng sinh tử là quy luật của tự nhiên, cho dù Trần Dương thực sự có thể giúp Thư Văn Khê kéo dài tính mạng, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Lùi một bước mà nói, để Thư Văn Khê sống lay lắt kéo dài hơi tàn như vậy, đó thực sự là điều mà bà ấy mong muốn hay sao ?Trần Dương cảm thấy, chưa hẳn là thế.
Dọc theo đường đi, Thư Tử Ninh không ngừng khóc sướt mướt, trong miệng vẫn luôn nhắc tới những điều tốt đẹp về bà ngoại.
Hai mươi phút sau, xe lái vào nội thành.
Cùng lúc đó, trong trạch viện của Thư gia.
Trên con đường phía ngoài trạch viện, có rất nhiều xe sang trọng đang dừng ở đó.
Trong đại viện rộng rãi, khắp nơi đều là người.
Con gái, con rể, cháu ngoại của Thư Văn Khê.
Hai người anh trai của bà, còn có con cháu của họ.
Từ đời của bà mà tính, phía dưới đã có đời thứ tư.
“Mọi người đừng khóc nữa.
”Anh cả của Thư Văn Khê, Thư Hạo Hải, tay chống thủ trượng cúi đầu trầm lặng, sau đó khẽ mở miệng lên tiếng.
Mọi người thu lại tiếng khóc, lấy tay che miệng, tận lực không để bản thân phát ra âm thanh.
Gia phong Thư gia cực nghiêm, loại công tử ca giống như Quách Húc, ở Thư gia cơ bản là không tồn tại.
Cho dù là Thư Tử Ninh, trông thấy chuyện không hợp ý, tối đa cũng chỉ nói vài câu trong lòng, tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
Thứ này, được gọi là giáo dưỡng.
“Tiểu muội, bác sĩ nói ngươi sẽ không sao.
”Thư Hạo Hải ngồi trên ghế mây ở bên cạnh, cầm chặt tay của bà.
“Đại ca, nhị ca, thật xin lỗi.
”Thư Văn Khê nói chuyện vẫn rất rõ ràng.
Hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, Thư Văn Khê đột nhiên ngất đi, sau khi bác sĩ kiểm tra cho bà, phát hiện các chỉ số thể chất của bà đang nhanh chóng hạ xuống.
Theo lời bác sĩ, thời gian còn lại của bà, nhiều lắm cũng chỉ hết buổi tối hôm nay.
Mọi người muốn đưa bà vào bệnh viện, nhưng bà lại không đồng ý, chỉ muốn ở nhà, không muốn đi bất kỳ chỗ nào.
“Trước kia là ta quá buông thả.
”“Quá khứ đều đã qua rồi, qua cả rồi.
”Thư Hạo Hải, cùng anh hai Thư Chính Đường, lắc đầu.
Thế mà Thư Văn Khê lại bất chợt khóc lên, nắm chặt tay của đại ca, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm điều gì đó.
Hai vị huynh trưởng ghé sát lại, nghe rõ lời bà nói.
“Trước đây Huân ca đã nói, sẽ trở về tìm ta, cùng ta kết hôn, cùng ta sinh con, hắn đến giờ vẫn chưa trở về, không hề có một chút tin tức nào.
”“Cha ngã bệnh, ta cũng không giúp được gì, mẹ đi rồi vẫn còn lo lắng cho ta, ca, ta có lỗi với bọn họ, thật xin lỗi! ! ”“Đều đã qua rồi, Văn Khê, cha mẹ không trách ngươi, lúc cha đi, dặn dò bọn ta phải chăm sóc cho ngươi, nếu ngươi đã không muốn kết hôn, vậy thì không kết hôn, cha chưa từng trách móc gì ngươi.
”Thư Hạo Hải nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của bà.
“Thanh Phong ở bên ta nhiều năm như vậy, ta lại không thể cho huynh ấy cái gì, ta cho là ta vẫn còn yêu Huân ca, cho đến lúc Thanh Phong đi, ta mới phát hiện, người ta yêu lại là Thanh Phong, trong lòng ta chỉ có huynh ấy, ta muốn cho huynh ấy biết, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, không còn kịp rồi! ! ”Nước mắt Thư Văn Khê không ngừng tuôn ra, hai vị huynh trưởng ngồi yên bên cạnh lẳng lặng nghe.
Vị đạo sĩ tựa như làn gió mát kia là một người tốt.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng không biết phải lên tiếng an ủi như thế nào.
Trong nhân sinh, ai mà chưa từng có tiếc nuối?Con ngươi của Thư Văn Khê, chậm rãi có chút tan rã, bà đã nghe không rõ người bên ngoài nói gì, chỉ là thanh âm đứt quãng, nói ra một ít lời người khác nghe không hiểu.
Hai anh em Thư Hạo Hải, nhìn thấy tiểu muội như vậy, biết bà đã sắp không qua được.
Hai lão nhân gia tuổi đã qua bát tuần, hai đôi mắt, giờ phút này cũng trở nên đỏ bừng.
“Mộc Trâm, Mộc Trâm! ! ”Thư Văn Khê nhẹ giọng