Chương 169: Cho mẹ con bọn hắn một con đường sống
Edit : Luna Huang
Có nhiều thứ khó mà tránh khỏi, chính thất qua đời để lại một đứa con trai và một đứa con gái, phòng thiếp hiện tại sinh hạ hai đứa con trai, tự nhiên là thiên vị cho con trai của mình, trong lúc bất tri bất giác liền nảy sinh ra một vài đối lập.
Đều là con cái của hắn, hắn làm sao thiên vị cho ai được? Có một số việc trong lòng biết rõ, nhưng hắn cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Nhưng mà tâm tính đứa con trưởng này hắn hiểu, ‘hiểu con không ai khác ngoài cha’, hắn còn tại thế thì còn có thể ép lại được, nếu hắn mất, mẹ con ba người bên kia sẽ có cái kết cục gì, hắn thật sự không dám tưởng tượng. Hắn biết rõ, ba mẹ con bên kia căn bản không phải đổi thủ của đứa con trai này của hắn, nhưng lại không chịu an phận, vì cái gì cũng có thể lý giải.
Cho nên hắn hối hận, nếu năm đó không cưới thiếp, nhà chỉ có một trai một gái này mà thôi, thì rất nhiều chuyện đều đã dễ làm.
Thiệu Bình Ba leo lên lầu các, đi tới đứng sau lưng Thiệu Đăng Vân, đối mặt với bóng lưng hùng tráng của phụ thân, chắp tay lại hành lễ, “Phụ thân!”
Thiệu Đăng Vân vẫn quay lưng về phía hắn, nói: “Lần này đi kinh thành ăn xin, đã làm khó con rồi.”
Thiệu Bình Ba: “Kinh thành bên kia thèm muốn đất đai Bắc Châu, có người nhảy ra làm khó cũng không có gì lạ, may mắn thay, nhi tử không làm nhục mệnh’, trong mấy ngày nữa, vật tư hẳn là sẽ được mang sang sông, việc làm sao phân phát nhi tử cũng đã sắp xếp xong xuôi.”
Thiệu Đăng Vân than thở: “Mấy năm nay thiên tai liên tiếp, không biết có phải là do lão thiên trừng phạt ta hay không đây.”
Thiệu Bình Ba: “Phụ thân nói quá lời, thiên tai vô thường, không phải con người có thể chi phối, chỉ cần nỗ lực hết sức xử lý sau thiên tai là được, cố gắng giảm bớt tổn thất. Trước mắt khu vực bị ngập, nước cũng đã dần dần rút đi, một vài chuyện nên cần nhanh chóng thực hiện, nhi tử đề nghị lấy công việc để thay cho cứu tế, lấy lương thực cứu tế để triệu tập nạn dân tới làm công, mau chóng khơi thông tổn hại, xây cầu đắp đường, như vậy đã có thể đảm bảo cho nạn dân có cơm ăn, cũng có thể đảm bảo là nửa năm cuối này có thể trồng trọt, có thể làm cho Bắc Châu mau chóng khôi phục lại nguyên khí.”
Thiệu Đăng Vân: “Rất tốt, chuẩn!”
Thiệu Bình Ba chắp tay, tiếp tục nói: “Trận lũ lần này cũng cho thấy công trình thủy lợi của Bắc Châu không đủ tốt, nhi tử đề nghị mau chóng phái người khảo sát bốn phía, đưa ra một cái quy hoạch chỉnh thể, sau đó tập trung lực lượng rầm rộ kiến thiết chấn hưng thủy lợi Bắc Châu, xây hồ chứa nước cùng với đường nước tưới tiêu chính, lúc hạn hán có thể dẫn nước sông vào, lúc ngập lụt có thể kịp thời tháo nước ra, tối thiểu gặp lại thiên tại như lúc này còn có thể nhanh chóng khôi phục, không đến mức giống như bây giờ, có địa phương bị lụt hóa thành đầm lầy, mãi không thể trồng trọt, còn có thể giảm bớt thật nhiều ảnh hưởng của thiên tai. Chỉ cần công trình này hoàn thành, chưa tới vài năm, Bắc Châu sẽ có một bộ mặt khác ngay!”
Thiệu Đăng Vân: “Nói thì dễ, công trình lớn như thế, cần rất nhiều tài lực và vật lực, chúng ta lấy ở đâu ra nhiều nhân công như vậy để làm?”
Thiệu Bình Ba: “Làm đồng loạt toàn bộ trên diện rộng thì không có khả năng, chúng ta cũng gánh không nổi, nhưng phân chia trình tự để làm, trước đảm bảo khu vực trồng trọt lương thực chính. Cổ vũ phú hộ xuất tiền xuất lương, triệu tập nạn dân làm nhân công, ai làm xong khu vực nào, tất cả ruộng tốt của khu vực đó sẽ thuộc về người đó, nhất định có thể cổ vũ được lượng lớn phú hộ tham gia, kể từ đó, chúng ta cũng không cần phải bỏ ra quá nhiều tài lực. Thậm chí có thể cho phép phú hộ bên ngoài cùng tham dự, chỉ cần bọn hắn có thể dựa theo tiêu chuẩn của chúng ta hoàn thành, bất kể có phải là người Bắc Châu hay không, ruộng tốt đưa cho bọn hắn miễn phí thì như thế nào? Đồng ruộng ở tại địa bàn Bắc Châu thì chạy đi đâu được, lương thực cũng sản xuất tại Bắc Châu, tự nhiên là phải ưu tiên cung cấp cho Bắc Châu rồi.”
Thiệu Đăng Vân chống tay trên lan can cửa sổ, vẫn đưa lưng về phía này nói: “Ngươi có nghĩ tới hay không? Ngươi làm như vậy, bách tính phổ thông đều không phải là đối thủ của những phú hộ kia, đến lúc đó, chỉ sợ có không biết bao nhiêu đồng ruộng của bách tính sẽ biến tướng rồi bị xâm chiếm.”
Thiệu Bình Ba: “Muốn đạt được phải thừa nhận nổi đau này, khi cần hi sinh nhất định phải đối mặt, những hộ bách tính phổ thông kia chỉ lo cho nhà mình, dựa vào bọn họ tự giác xuất công ra làm là rất không có khả năng, chỉ lo cho bản thân, năm bè bảy mảng là không có cách nào hoàn thành công trình lớn như vậy, nhất định phải có người tổ chức. Không có chỗ tốt, những phú hộ kia ai muốn xuất tiền xuất lương đi làm chuyện này? Chỉ cần cho chỗ tốt để mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nhất định sẽ hấp dẫn phú hộ bên ngoài Bắc Châu đến đây, chỉ cần tụ tập lại đến đây, thì đầy đủ lương thực cho chúng ta no bụng, những châu phủ khác bên ngoài Bắc Châu có không biết bao nhiêu là dân đói, chắc chắn nghe tiếng sẽ lại tới đây làm công, có thể mượn sức và tài lực người bên ngoài châu, trợ giúp chúng ta nhanh chóng hoàn thành khu vực sản xuất lương thực chủ đạo, cùng kiến thiết thuỷ lợi nữa.”
“Công trình tưới tiêu càng hoàn thiện, càng có thể bảo trì lương thực cung ứng, người từ bốn phương tám hướng sẽ càng tụ tập tới nhiều hơn. Tại loạn thế này, dân chúng bên ngoài tới Bắc Châu lại có cơm ăn, liền sẽ định cư sinh sống, tự nhiên liền thành người Bắc Châu, mà chỉ cần nhân khẩu phồn thịnh sung túc, nguồn mộ lính cho Bắc Châu liền sung túc, nhân khẩu phồn vinh, giao thương tự nhiên cũng phồn vinh, tài phú tự nhiên sẽ tụ tập về hướng này, mấy năm sau, Bắc Châu chính là một khu vực giàu có, đây cũng là nền mống cho Thiệu gia chúng ta đặt chân lâu dài!”
“Đương nhiên, năm nay hạt giống để gieo trồng sau thiên tai chúng ta sẽ cung cấp trước, trước sống qua khốn cảnh này đã, nếu không sẽ xảy ra nhiễu loạn.”
Thiệu Đăng Vân: “Việc này, trước tiên các ngươi làm ra một bản chương trình thật kỹ càng rồi mang tới đây.”
“Vâng!” Thiệu Bình Ba dạ, lại lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, hai tay cung kính dâng lên: “Phụ thân!”
Thiệu Đăng Vân quay đầu lại nhìn, từ từ quay người, cầm lấy tờ giấy, cụp mắt xuống nhìn một chút, miệng đọc lẩm nhẩm, “Bắc Châu Vương, Bắc Châu Vương, một viên đường. . . Cái này ta xem qua rồi, có biết là ai làm hay không?”
“Ngưu Hữu Đạo! Lúc nhi tử từ kinh thành trở về thì gặp hắn . . .” Thiệu Bình Ba đem tình huống kể lại đại khái.
Thiệu Đăng Vân rủ rủ tờ giấy trong tay, “Rắp tâm độc ác, đây là muốn ly gián phụ tử chúng ta.”
Thiệu Bình Ba: “Phụ thân minh giám.”
“Nếu như con tiếp chưởng Bắc Châu, con chuẩn bị xử trí ba mẹ con bọn hắn như thế nào?”
Thiệu Đăng Vân đột ngột nói ra một câu như vậy.
Thiệu Bình Ba ngây ra, nhìn hắn sững sờ, cho dù rất nhanh đã đoán ra được là có ý gì, nhưng không dám lỗ mãng tiếp lời.
Có thể từ một tiểu tốt leo lên đến vị trí đại tướng, tay nắm đại quyền binh mã, phụ thân hắn nhìn như lão hán quê mùa, nhưng lại là người bên ngoài