Chương 171: Băng tuyết ngập trời
Edit : Luna Huang
Ngược lại hắn rất có lòng tin đối với Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, chuyện này là do Ngưu Hữu Đạo làm sao?
Lam Nhược Đình vội hỏi: “Đại sư, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
“Ừ… ờ!” Viên Phương lắc lắc đầu, lại không nói ra.
Thương Thục Thanh có chút chịu hết nổi hắn, không biết yêu tinh này học đâu ra cái tật nói một nửa này, hoặc là ngươi dứt khoát đừng nói, ngươi không nghẹn, nhưng người nghe nghẹn khó chịu a!
Lam Nhược Đình cũng chịu không nổi điểm này của Viên Phương, sau khi Viên Phương trở về, đương nhiên hắn muốn hỏi thăm tình huống của Ngưu Hữu Đạo, kết quả phát hiện miệng yêu quái này ‘tiện’ vô cùng, đã muốn khoe khoang một hồi, lại còn dè dè dặt dặt. Tóm lại tên này sau khi lăn lộn cùng với Ngưu Hữu Đạo một thời gian ngắn, luôn làm ra vẻ ta đây ‘giấu kín như bưng’ ý, thật đúng là đem mình làm như ngon lành lắm, hoàn toàn quên đi lúc mình ở Nam Sơn tự là cái cốc khô gì, quên mất bộ dạng mỗi ngày bị Viên Cương đánh cho mặt mũi bầm dập là như thế nào, cự nhiên sinh ra một loại cảm giác nhìn xuống người bên này.
Thế nhưng bên này thật đúng là không thể làm gì được hắn, dù sao cũng là người của Ngưu Hữu Đạo, bên này có thể có được hôm nay, Ngưu Hữu Đạo có công rất lớn, động vào người của Ngưu Hữu Đạo có chút khó nói nỗi.
Nói đến điểm này, Lam Nhược Đình cũng thật bội phục Ngưu Hữu Đạo, tình huống xuất thân ban đầu của yêu quái này, bên này điều biết rõ ràng, cũng chưa được thời gian bao lâu, thế mà có thể nhất quyết một lòng với Ngưu Hữu Đạo, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đích xác rất có kinh nghiệm mua chuộc lòng người.
Thủ đoạn của người trẻ tuổi kia thực sự để hắn thổn thức, tuổi tác cùng cách làm của Ngưu Hữu Đạo khiến cho hắn có loại cảm giác không ăn khớp.
Bị sưng mặt sưng mũi Thương Triều Tông quay sang nhìn Viên Phương một chút, cũng lười đi nói cái gì.
Lại có thân vệ từ ngoài cửa tiến vào, dâng lên một tờ mật tín, báo, “Kinh thành số 6 mật báo.”
Viên Phương nghe không hiểu có ý tứ gì, Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình thì lại nghiêm mặt lại, bởi vì số 6 mật báo là nhân thủ thiết lập riêng cho Ngưu Hữu Đạo, cũng là do Ngưu Hữu Đạo bảo bên này thiết lập.
Lam Nhược Đình tính đưa tay ra lấy, thì Thương Thục Thanh đã trước một bước cầm lấy mật báo xem rồi.
Tay Lam Nhược Đình vừa đưa lên được nửa liền cứng đờ, từ từ quay qua nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc xem mật báo của Thương Thục Thanh, ánh mắt lấp lóe.
Thương Thục Thanh xem xong mật báo thì vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Đạo gia gặp nguy hiểm.” rồi đưa mật báo cho Lam Nhược Đình.
Lam Nhược Đình xem xong thần sắc cũng ngưng trọng, lại đưa cho Thương Triều Tông xem.
Thương Triều Tông vừa xem xong, nghe nói Đạo gia gặp nguy hiểm, Viên Phương nhịn không được cũng đưa tay ra đòi, “Vương gia, cho ta xem một chút.”
Cầm lấy xem xét, không khó đọc, xem chút liền hiểu, tin gửi về là mật ngữ, lúc trình báo đã được phiên dịch tốt rồi.
Nội dung đại khái là, phía Bắc Châu bên kia gửi tin tức cho Tống gia kinh thành, nói Ngưu Hữu Đạo đang ở Hàn quốc, muốn đi Băng Tuyết các ở Đại Tuyết sơn, cầu Xích Dương Chu Quả để chữa bệnh cho nhỉ tử của Hải Như Nguyệt, Tống Cửu Minh muốn nhân cơ hội lần này ‘lấy công chuộc tội’ tái xuất, đã liên hệ người Lưu Tiên tông chạy tới Băng Tuyết các truy sát!
“Làm sao đây? Làm sao đây?” Sau khi xem xong Viên Phương lắc lắc mật báo vội vàng hỏi.
Thương Thục Thanh hỏi: “Nếu nói như thế, Đạo gia thật sự là muốn đi Băng Tuyết các để cầu Xích Dương Chu Quả ư ?”
Viên Phương vội la lên: “Đạo gia đã đáp ứng với Hải Như Nguyệt a!”
Lam Nhược Đình thở dài: “Lời hứa ngàn vàng, thật là người có tín nghĩa!”
Bên này thông qua Phương Triết biết được tất cả quá trình đàm phán giữa Ngưu Hữu Đạo với Hải Như Nguyệt tại Kim Châu, sự tình đã nói tới tình trạng đó, kỳ thật Xích Dương Chu Quả đã không còn trọng yếu, Hải Như Nguyệt là bị danh tiếng đánh đâu thắng đó của Anh Dương Võ Liệt vệ Ninh Vương ảnh hưởng, nên sáng tạo điều kiện cho bên này, hi vọng Thương Triều Tông lại tái hiện một chi Anh Dương Võ Liệt vệ danh chấn thiên hạ sau đó quay lại ủng hộ nàng.
Chi tiết đám phán mọi người đều biết rõ, kỳ thật bản thân Hải Như Nguyệt cũng không trông cậy gì nhiều vào Xích Dương Chu Quả cả, trải qua nhiều năm như vậy, Kim Châu đã vận dụng tất cả những lực lượng có thể vận dụng, nhưng cũng không lấy được Xích Dương Chu Quả, đoán chừng cũng không tin tưởng Ngưu Hữu Đạo có thể lấy được, ủng hộ Thương Triều Tông kỳ thật chính là vì chuẩn bị hậu sự cho nhi tử Tiêu Thiên Chấn, cũng đang chuẩn bi cho tương lai của chính nàng.
Cho nên, kỳ thật Ngưu Hữu Đạo cũng không cần thiết phải đi làm chuyện viển vông này, không cần thiết phải đi cầu Xích Dương Chu Quả làm gì!
Viên Phương: “Tín nghĩa cái gì? Đương nhiên, Đạo gia nói chuyện tự nhiên là chắc chắn! Thế nhưng Đạo gia cũng là vì tốt cho các ngươi a! Lúc cùng Hải Như Nguyệt đàm phán, ta ở ngay bên cạnh, ta biết rõ ràng, kỳ thật Đạo gia đã không cần thiết phải tự tìm cái phiền toái này, ta cũng đã khuyên Đạo gia là không cần phải phiền toái như vậy, các ngươi có biết Đạo gia nói thế nào hay không?”
Lam Nhược Đình hỏi: “Nói gì?”
Viên Phương: “Đạo gia nói, Anh Dương Võ Liệt vệ còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể lấy ra, bệnh tình của Tiêu Thiên Chấn là hắn tự mình chẩn qua, không ổn, không kiên trì được quá lâu, nói không chừng ngày nào đột nhiên chết mất, đến lúc đó tình cảnh của Hải Như Nguyệt liền khó xử, nếu như Kim Châu bên kia đổi chủ, mối quan hệ liên hợp với Vương gia bên này không biết có xảy ra biến cố gì không . . . Cho nên Đạo gia mới kiên trì đi cầu cái thứ Xích Dương Chu Quả gì đó kia, các ngươi có biết, dọc theo đoạn đường này là nguy hiểm cỡ nào không? Các ngươi có biết, có bao nhiêu người muốn đưa Đạo gia vào chỗ chết không? Các ngươi không biết, các ngươi không thấy được Đạo gia cùng với một đám người truy sát chém giết nhau đẫm máu là như thế nào, Đạo gia đây là đang liều mạng vì các ngươi a! Đạo gia đây là đang vì Thương gia các ngươi mà dốc hết tâm huyết, các ngươi không thể thấy chết không cứu, các ngươi không thể không quản a!”
Mặc dù có hơi khuếch đại, nhưng phần lớn chính là sự thật, cũng đích thật là gấp, bởi vì hắn vô năng vô lực a!
Hắn sốt ruột cũng vì có một cái nguyên nhân khác, bất tri bất giác lợi ích của hắn đã cột ở trên người Ngưu Hữu Đạo, hắn biết rõ, một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện gì, hắn ở chỗ này ngay cả cái rắm cũng không bằng, rời đi bên này cũng chưa chắc có thể kiếm được bao nhiêu, yêu tinh này cũng không ngốc!
Đã không còn muốn trở về cái chỗ hoang dã trong Tiểu Nam sơn nữa, đi ra ngoài kiến thức qua, không muốn trở về Tiểu Nam sơn làm chút ‘tiểu đả tiểu nháo’ kia, tâm lớn rồi!
Vừa nghe được những lời này, chớp mắt hốc mắt Thương Thục Thanh đỏ lên, răng ngà cắn chặt môi!
Đang bị sưng mặt sưng mũi Thương Triều Tông cũng động dung, thần sắc ngưng trọng, quên mất đau đớn, đứng lên đối mặt với hắn nói: “Trụ trì . . .”
Lại nhanh thay đổi xưng hô tôn kính hơn, “Đại sư, ngươi không nên gấp, chúng ta tất nhiên sẽ không ngồi yên! Ta chỉ là không rõ, Bắc Châu làm sao lại biết hành tung và kế hoạch của Đạo