Chương 177: Tình huống có biến
Edit : Luna Huang
“Ồ, thân xác con người thì khó tránh khỏi phàm tục, ta ngược lại cũng muốn thử một chút xem sao.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu tỏ ý sẽ thử, nhìn chung quanh, nhân lúc đang băng qua hẻm núi không có người nào nhìn rõ, bèn hỏi: “Chưởng quỹ hậu đãi như vậy, tại hạ thật sự ‘thụ sủng nhược kinh’, không biết đến tột cùng là vì sao như vậy?”
Sở An Lâu cười nói: “Đại tổng quản dặn, phải chiêu đãi tiên sinh cho tốt, có chuyện gì đợi tiên sinh nghỉ ngơi tốt rồi lại nói.”
“Đại tổng quản?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, hỏi: “Vì sao?
Sở An Lâu: “Cụ thể ra sao ta cũng không biết, bất quá Đại tổng quản nói một là một, nói hai là hai, nói chiêu đãi cho tốt vậy liền phải chắc chắn chiêu đãi cho thật tốt, tuyệt đối không có ác ý gì!”
Ngưu Hữu Đạo không nói gì nữa.
Hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra ư? Chỉ sợ không ai hiểu rõ chuyện này hơn hắn.
Tại thành Trích Tinh vẽ tranh cho Hắc Mẫu Đơn không phải là mục đích, mục đích là Toa Huyễn Lệ, vẽ tranh cho Toa Huyễn Lệ cũng không phải là mục đích thực sự, mục đích thực sự là tại Băng Tuyết các!
Từ khi được biết Toa Huyễn Lệ là hảo hữu của các chủ Băng Tuyết các Tuyết Lạc Nhi, ý nghĩ của hắn đã bay xa hơn, liền bắt đầu làm chuẩn bị!
Đạo lý rất đơn giản, nữ nhân thu được thứ gì đó xinh đẹp, há có thể nhịn được không chia sẻ cho hảo hữu biết sao?
Đi tới đây, không hề chỉ bởi vì Xích Dương Chu Quả, mà là hắn thực sự vô lực đối kháng lực lượng của triều đình Yến quốc, sau khi giết Tống Long, là hắn biết mình đã chọc tới phiền phức lớn.
Nhưng mà có việc nên làm, có việc không nên làm, Tống Long là hắn tất phải giết, dù biết là sẽ chọc đến phiền phức lớn đi nữa, bởi vì có một số việc, là không có cách nào làm ra nhượng bộ, hắn có lui lại thế nào đi nữa, cũng không có cách gì đổi lấy được thỏa hiệp của đối phương, chỉ có thể là ngươi chết ta sống, nếu ngay cả dũng khí ‘đập nồi dìm thuyền’ mà cũng không có, hắn cũng không thành được Đạo gia!
Chuyện đã làm, thì phải dám làm dám chịu, phải đối mặt với hậu quả, dù là biết triều đình Yến quốc ra tay, dù là biết trên đường có nguy hiểm, cũng kiên trì một đường chạy đến đây, tới đây chính là vì muốn nhất cử*chặt đứt cái phiền phức lớn này (*một lần hành động duy nhất), và cũng là vì muốn tạo cái bậc thang cho triều đình Yến quốc xuống nước!
Rất nhiều hỗn loạn dồn dập như có như không, hắn muốn nhân cơ hội này cùng lúc chấn nhiếp hết thảy!
Cho nên không phải là hắn không biết rõ, mà là hắn biết quá rõ, cho nên mới có một màn Sở An Lâu bồi hắn đi dạo này.
Không vội vàng, không nóng nảy, từ từ chưởng khống tình thế tiến độ trong tay!
Ngô Không, chưởng quỹ cửa hàng Thiên Ngọc môn, đang đứng ở cửa ra vào cửa hàng, cũng đồng dạng đang chú ý nhóm người Sở An Lâu.
Một tên đệ tử chạy đi tìm hiểu tin tức vội vàng chạy về, tới gần thấp giọng bẩm báo: “Sư thúc, người đoán thử xem, tên đi bên cạnh Sở An Lâu là ai?”
Ngô Không lườm hắn một chút, “Đoán cái gì mà đoán? Ta chưa bao giờ thấy qua hắn, thế nào biết hắn là ai?”
Đệ tử nói: “Sư thúc, chính là người mà sư môn truyền tin tức bảo chúng ta đi tìm, Ngưu Hữu Đạo a!”
“A!” Ngô Không giật mình kinh ngạc, hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Đệ tử nói: “Con nghe ngóng được, bốn người đi theo đằng sau gọi là Hắc Mẫu Đơn, Lôi Tông Khang, Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, không phải đó liền là bốn người có khả năng đi theo hắn, mà trong tin tức sư môn truyền đến có nói đó a, ngoại hình người trẻ tuổi đi phía trước, cũng trùng khớp với miêu tả trong tin của sư môn, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo ra, còn có thể là ai?”
Người Thiên Ngọc môn bên này căn bản chưa thấy qua Ngưu Hữu Đạo, lúc Thương Triều Tông bên kia đến cầu Thiên Ngọc môn hỗ trợ, tự nhiên là phải báo ra một chút đặc điểm nhận dạng mục tiêu, Viên Phương nào còn dám che dấu cái gì nữa, tự nhiên cũng phải nói rõ tên họ, ngoại hình mấy người đi theo một cách chi tiết.
Mà người Thiên Ngọc môn nhận biết Ngưu Hữu Đạo thì còn đang ở Nam Châu Yến quốc, muốn chạy đến cũng không kịp.
Huống chi sau khi ‘cao tầng(người lãnh đạo cấp cao) Thiên Ngọc môn thương nghị xong, cũng không có ý định toàn lực trợ giúp Ngưu Hữu Đạo, căn bản chưa hề có ý phái người đến khẩn cấp chi viện, Ngưu Hữu Đạo đối với bọn hắn mà nói, không có ý nghĩa gì, chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo không đáng cho Thiên Ngọc môn phải ‘hưng sư động chúng’ (huy động nhân lực).
Nói cái gì mà cầu Xích Dương Chu Quả, đối với Thiên Ngọc môn mà nói có trọng yếu không? Hải Như Nguyệt chết sống, nhi tử Hải Như Nguyệt chết sống, đối với cao tầng Thiên Ngọc môn mà nói, căn bản không trọng yếu, trọng điểm của vấn đề là Thiên Ngọc môn đã ngầm đàm phán với Vạn Động Thiên Phủ xong rồi.
Đối với Thiên Ngọc môn mà nói, Vạn Động Thiên Phủ đổi người nào lên chấp chưởng Kim Châu cũng đều là như nhau, chỉ cần Thương Triều Tông, người có thể luyện được ‘Anh Dương Võ Liệt’ vệ ở trong tay bọn hắn là được.
Những vấn đề Hải Như Nguyệt và Thương Triều Tông lo lắng, sợ mục đích của chính bọn hắn gặp rắc rối, những vấn đề mà người phía dưới lo lắng, đối với cao tầng Thiên Ngọc môn mà nói, căn bản liền không tồn tại.
Thiên Ngọc môn cũng không muốn Thương Triều Tông và Hải Như Nguyệt quá khăng khít với nhau, như thế sẽ làm suy yếu sự không chế của bọn hắn đối với Thương Triều Tông.
Cũng bởi vậy, Ngưu Hữu Đạo tự tiện chạy đi cầu Xích Dương Chu Quả, khiến cao tầng Thiên Ngọc môn không quá cao hứng, mạo muội trêu chọc Băng Tuyết các rất thú vị sao? Chọc ra sự tình gì đến, ai cũng không thu được tràng cuộc, lại thêm thân phận tội phạm giết Yến sứ của Ngưu Hữu Đạo, Thiên Ngọc môn căn bản không muốn tham gia, đâu còn muốn phái người đi gấp rút tiếp viện làm gì!
Đương nhiên, mặt mũi Thương Triều Tông là vẫn phải cấp, cho nên cũng truyền tin tức cho bên này, nhưng cũng chỉ là để bọn hắn đi mật báo cho Ngưu Hữu Đạo biết, chỉ thế mà thôi.
“. . . . . .” Ngô Không đưa tay vuốt râu trầm ngâm, tình huống gì thế này? Việc này xa xa vượt ra khỏi sự tình sư môn phân phó!
Nhìn Ngưu Hữu Đạo đã đi xa, đừng nói hắn không dám lấy thân phận Thiên Ngọc môn công khai tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo, hiện tại không hiểu rõ tình huống, lại có Sở An Lâu ở đó, hắn cũng không dám tiến lên chào hỏi.
Nghĩ lui nghĩ tới, cấp tốc quay vào trong, chuẩn bị tường thuật lại trong tin tức, khẩn cấp báo cáo!
Cửa hàng Vạn Động Thiên Phủ, trong một căn phòng nằm sâu trong cửa hàng, có một nữ nhân ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên thạch tháp( đài bằng đá), chính là chưởng quỹ Cao Mộc Lan.
Có tiếng gõ cửa, Cao Mộc Lan chậm rãi thu công, mở mắt ra, lên tiếng, “Vào đi!”
Một tên đệ tử đẩy cửa đi vào, đứng trước thạch tháp chắp tay bẩm báo: “Sư thúc, Ngưu Hữu Đạo xuất hiện!”
Cao Mộc Lan nhướng mày, “Bảo hắn lập tức tới gặp ta!”
Đối với bên Thương Triều Tông mà nói, lúc đó tình huống khẩn cấp, để cho ổn thoả, đồng thời cũng phát tin tức cho Hải Như Nguyệt bên kia, để Hải Như Nguyệt đi mời Vạn Động Thiên Phủ xuất thủ tương trợ.
Nhưng mà Vạn Động Thiên Phủ cũng khá phản cảm đối với chuyện này, kỳ thật cao tầng Vạn Động Thiên Phủ vẫn luôn có hai trường phái bất đồng đối với việc Hải Như Nguyệt chấp chưởng Kim Châu, có người thì ra sức bảo vệ, cũng có người chủ trương muốn bỏ cũ thay mới, bây giờ có một tên cả gan dám giết sứ thần Yến quốc tại Kim Châu, cự nhiên cũng dám chạy đến cho bên này chọc vào