Chương 180: Đại nghịch bất đạo
Edit : Luna Huang
Đương nhiên, cũng có nữ nhân xinh đẹp ‘yêu thích’ Hầu Tử, chỉ là ‘yêu thích’ này có chút gượng ép, phần lớn là bởi vì biết nội tình của Hầu Tử, có mục đích khác mới đi ‘yêu thích’, dù sao cũng là không thuần túy.
Cũng không phải là Hầu Tử không thích mỹ nữ, đồ vật đẹp mắt ai cũng thích, nhìn thôi cũng sướng con mắt rồi đúng không.
Đặt ở kiếp trước, bằng năng lực và tiền tài của Hầu Tử, sẽ thiếu mỹ nữ sao? Cũng có qua lại tiếp xúc với mỹ nữ nhiều, chỉ là cái tính cách của Hầu Tử, trong mắt sẽ không cho phép có chút bụi bẩn nào, sẽ không bởi vì nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp liền hợp ý.
Kinh lịch qua nhiều lần, tự nhiên sẽ thành như vậy, đối với người gọi là ‘mỹ nữ’ kia chủ động ôm ấp yêu thương, Hầu Tử tự nhiên là rất phản cảm. Trình độ nào đó mà nói, Hầu Tử là người đơn thuần, sẽ không giống Đạo gia hắn, tùy thời đều có thể gặp dịp thì chơi.
‘Thế gian phồn hoa’ không phải Hầu Tử chưa được chứng kiến, cũng không phải chưa từng hưởng qua tư vị trong đó, nhưng cuối cùng tính cách của Hầu Tử vẫn là trở về như ban đầu, nữ nhân hắn ưa thích không phải là không có, chỉ là đối tượng hắn ưa thích, thường thường khiến Đạo gia hắn phải đau đầu.
Hầu Tử thích nữ nhân đơn giản thuần phác, nhân phẩm mới là chủ yếu.
Điều này cũng là tốt.
Mấu chốt Hầu Tử có khuynh hướng nông thôn, chỉ cần giỏi giang, có thể cầm cuốc làm ruộng, về đến nhà thì có thể làm cơm, có thể chịu thương chịu khó, ngoại hình có xinh đẹp hay không không trọng yếu, chỉ cần không giống như Thương Thục Thanh khó coi đến dọa người kia là được.
Theo lời Hầu Tử nói, ‘làm cái nghề này của chúng ta, không chừng một ngày nào đó liền có chuyện, thậm chí là mất sạch tất cả, tìm ai đó mà thực sự có thể sống được dưới tình huống đó, thì còn mạnh hơn bất cứ điều gì’.
Được rồi! Ngưu Hữu Đạo thừa nhận hắn nói cũng có đạo lý, chỉ là cảm giác cái yêu cầu này của hắn có hơi cao quá rồi, có chút không quá thực tế.
Theo Ngưu Hữu Đạo, loại nữ nhân đó còn khan hiếm hơn so với ‘tuyệt thế mỹ nữ’ nữa là.
Mà cũng không thể nói là khan hiếm, có thể có rất nhiều thứ chỉ là tương đối, từ xưa đến nay, trong số ‘tăng nhân khổ hạnh’ có mấy người là nữ nhân đâu? Thiên tính của nữ nhân là cần một cảm giác an toàn, nữ nhân nào mà không truy cầu cuộc sống tốt hơn? Kiểu nữ nhân này đi tìm một hán tử đơn giản thì còn có khả năng tiếp tục được như ban đầu, như gặp phải loại người như Hầu Tử ngươi, không ít không nhiều có mấy thứ tự nhiên cũng sẽ thay đổi, tự nhiên là sẽ theo đuổi sự hưởng thụ tinh thần cao hơn, trừ phi ngươi cô lập khỏi thế giới bên ngoài thì còn nói được.
‘Mỹ nữ’, như người người đều nói rằng nàng ta xấu, thì nàng ta cũng phải hạ xuống mà làm cái người bình thường. ‘Xấu nữ’ như được người người ton hót truy cầu, cũng phải lâng lâng mà tự cho nó là đúng.
Nhưng mà hắn giảng đạo lý gì cũng vô ích, Hầu Tử có nguyên tắc của chính mình, vẫn luôn muốn tìm nữ nhân giống y như mẹ của hắn, một nữ nhân chịu thương chịu khó, biết chăm lo công việc gia đình, làm tốt bổn phận của nữ nhân.
Được biết loại đại tiểu thư ‘giàu- đẹp- ngốc’ như Hạo Thanh Thanh lại đi thổ lộ với Hầu Tử, Ngưu Hữu Đạo sao có thể không vui cho được?
Bọn Hắc Mẫu Đơn đi vào, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trên ghế cười ngây ngô, Hắc Mẫu Đơn không khỏi thử hỏi một câu, “Đạo gia, Viên Cương này là bằng hữu của ngươi sao?”
“Huynh đệ!” Ngưu Hữu Đạo đáp.
Trở lại trong phòng Ngụy Đa, hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Viên Cương.
Đang lục xoát phòng kiểm tra xem, Viên Cương vừa quay đầu lại, tạm dừng tay, nhìn thấy hắn như vậy, hiểu hắn đang lo lắng cái gì, lo lắng Đạo gia không chịu tiếp nhận hắn, lo bị đuổi đi.
Không thể không nói, Đạo gia đối xử với Ngụy Đa này đích xác có chút ‘tâm ngoan’!
Thế nhưng là Viên Cương minh bạch, Đạo gia là người rất lý trí, đến mức ở một vài thời điểm tỏ ra rất lãnh huyết vô tình, Đạo gia không muốn có liên quan gì với Thượng Thanh tông, hắn tự tiện làm chủ lưu lại Ngụy Đa, ở mức độ nào đó mà nói, là đang lưu lại phiền phức cho Đạo gia.
Đây cũng chính là do hắn mở miệng, đổi lại người khác mà nói, Đạo gia không có khả năng đáp ứng.
Viên Cương an ủi: “Yên tâm, Đạo gia sẽ không lại đuổi ngươi đi.”
Ngụy Đa hưng phấn gật đầu: “Cảm. . . cảm ơn!”
Viên Cương: “Quên nói cho ngươi, Thượng Thanh tông đã đứng vững ở tại Bắc Châu, ngươi có muốn về lai Thượng Thanh tông hay không?”
Ngụy Đa lắc đầu: “Chưởng môn ở. . . ở đâu. . . Thượng Thanh. . . Tông liền. . . liền ở đó. . . Ta chỉ đi theo. . . chưởng. . . chưởng môn. . . Không đi đâu hết!”
Trong mắt Viên Cương lóe lên vui mừng, kỳ thật hắn rất thưởng thức Ngụy Đa, người có thể làm cho hắn vừa mắt không nhiều, Ngụy Đa tính là một người.”Tốt! Bất quá có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi trước, ngươi coi hắn là chưởng môn là một chuyện, hắn có nguyện ý tiếp nhận hay không là một chuyện khác, có phải là ‘chưởng môn’ hay không, hãy để ở trong lòng, không cần phải luôn miệng nói ra, hắn rất phản cảm cái danh xưng này, về sau ngươi liền gọi hắn là ‘Đạo gia’ đi.”
“Được. . .” Ngụy Đa gật đầu thật mạnh, “Được!”
“Không sao.” Viên Cương vỗ vỗ bả vai hắn, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Ngụy Đa thở phào ra một hơi, như trút được gánh nặng. . . . . .
Trong một gian phòng khác, sau khi nghe Sài Phi kể lại xong, khuôn mặt Bùi nương tử đen lại, nhìn chằm chằm Hạo Thanh Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thư, ngươi thật không thể tưởng tượng nổi, ngươi là cái ‘hoàng hoa đại khuê nữ(gái chưa chồng), sao có thể không biết xấu hổ, không biết thẹn mà đi nói ra câu đó với một nam nhân như vậy chứ?”
Hạo Thanh Thanh bĩu môi nói: “Ta ghét ai, ta thích ai thì sao? Ghét với thích thôi thì cần gì phải che đậy? Đụng phải người ta ghét ta liền mắng, đụng phải người ta thích ta liền nói ngay, làm sao lại thành không biết xấu hổ, không biết thẹn rồi? Ta đúng là nhìn hắn thấy thuận mắt, đúng là thích hắn thì thế nào?”
Bùi nương tử tức giận nói: “Vừa mới thấy mặt người ta, ngay cả người ta là ai ngươi cũng không biết, ngươi cũng dám nói thích, ở đâu ra cái kiểu thích bậy thích bạ lỗ mãng như vậy?”
Hạo Thanh Thanh: “Cái này có liên quan gì đến chuyện vừa gặp hay không gặp đâu? Trong nhà ở bên kia thường xuyên đề cử cho ta nhưng tên ta vừa nhìn là thấy ngứa mắt, còn tên Viên Cương này, ta vừa nhìn qua liền thấy thuận mắt rồi, ta cũng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng ta cũng không biết phải làm sao? Lại nói, mấy tên bụng đầy xấu xa ở trong cung ta đã thấy nhiều rồi, Viên Cương này nhìn cũng không tồi, một thân đầy khí phách nam tử, một thân đầy chính khí, không thể giả bộ ra được, không phải là người xấu!”
Bùi nương tử: “Ngươi không biết tí ti gì về hắn, cũng dám nói như vậy, vạn nhất người ta có thê thất rồi thì sao?”
Hạo Thanh Thanh hất đầu một cái: “Vậy thì sao, ưa thích liền đoạt, cần gì phải ủy khuất chính mình, chung thân đại sự tuyệt đối không nhường!”
Khuôn mặt Sài Phi và Lưu Phong Hải đen lại như đít nồi, nam nhân nói như vậy bọn hắn còn có thể tiếp nhận, nữ nhân hiên ngang nói như vậy, quả thực là ‘đại nghịch bất đạo’, gặp qua