Chương 182: Đạo gia cho mời
Edit : Luna Huang
“Ý gì?” Đang dâng bút lên Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ ngạc nhiên, “Cao chưởng quỹ, vừa rồi trong lời nói của ngươi, không phải là hi vọng cầu được Xích Dương Chu Quả để chữa hết bệnh cho thứ sử sao? Chẳng lẽ đó không phải là ý của Vạn Động Thiên Phủ?”
Cao Mộc Lan gật đầu: “Vạn Động Thiên Phủ tự nhiên là hi vọng sớm thấy thứ sử lành bệnh, thế nhưng ý của Ngưu hiền đệ đây là?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là hi vọng cầu được Xích Dương Chu Quả, không ngại đem thành ý viết ra, để làm bằng chứng!”
Mặt Cao Mộc Lan hơi co giật, nhìn xem cây bút trên tay hắn, không có ý định đưa tay ra nhận, từ từ đứng dậy, “Thành ý để ở trong lòng là được, cần gì phải viết ra chứ?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, “Cao chưởng quỹ có chỗ không biết, thứ tại hạ nghe được hơi khác với lời Cao chưởng quỹ vừa nói, tại hạ nghe nói, Vạn Động Thiên Phủ sợ tại hạ đi cầu Xích Dương Chu Quả, sẽ rước lấy phiền phức cho Vạn Động Thiên Phủ, nên phái Cao chưởng quỹ tới đây giết ta!”
Cao Mộc Lan trong lòng lộp bộp, là ai tiết lộ bí mật?
Như đặt ở lúc trước, nàng thích nói với Ngưu Hữu Đạo như thế nào cũng được, nhưng hôm nay, đối phương và Băng Tuyết các có quan hệ không rõ, quả thực để cho nàng phải kiêng kị.
Nàng liên tục khoát tay, nghiêm nghị nói: “Tuyệt đối không có chuyện này, là ai bịa đặt gây sự vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là bịa đặt gây sự, vì sao Cao chưởng quỹ lại không dám lưu lại bút tích để chứng minh chứ?”
Cao Mộc Lan không biết rõ đối phương muốn làm gì, sao có thể tuỳ tiện viết thứ này để người ta nắm thóp, nói ” Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, không cần vẽ vời chi cho thêm chuyện.”(* người ngay thẳng không cần giải thích chứng minh)
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đặt bút xuống, “Nói cũng đúng, vậy không bằng hành động thực tế đi, nếu Vạn Động Thiên Phủ cũng hi vọng cầu được Xích Dương Chu Quả, vậy lần này đi cầu Xích Dương Chu Quả, liền làm phiền Cao chưởng quỹ mở miệng nói với Băng Tuyết các đi.”
Cao Mộc Lan ngưng nghẹn, lập tức nói: “Không phải ta không nguyện ý, cũng không phải Vạn Động Thiên Phủ chưa từng đi cầu qua Băng Tuyết các, nhưng mà đối phương căn bản không đồng ý, ta mở miệng đi cầu cũng vô ích.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lần này có lẽ không giống trước, ta sẽ tiếp dẫn cho Cao chưởng quỹ, sẽ nói giúp cho Cao chưởng quỹ.”
Cao Mộc Lan: “Việc này ta không thể làm chủ, còn cần phải báo cáo cho sư môn định đoạt, cáo từ!” Chắp tay, xoay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đập tay xuống bàn “Bộp bộp” hai tiếng, “Thả ngươi đi để quay đầu ngươi lại giết ta sao?”
Trái tim Cao Mộc Lan căng thẳng, dừng lại, quay người, “Ta đã nói qua, tuyệt đối không có chuyện đó, nhất định là có người bịa đặt gây sự!”
Ngưu Hữu Đạo quay sang Ngô Không, “Ngô chưởng quỹ, có người muốn giết ta, ngươi có đồng ý hay không?”
Một mực đứng ngoài quan sát Ngô Không sững sờ, bây giờ Thiên Ngọc môn liên minh với Vạn Động Thiên Phủ, cái này thật không dám nói loạn, cười khan: “Ngưu huynh đệ, việc này có thể có cái gì hiểu lầm, nếu Cao chưởng quỹ muốn giết ngươi, cũng không có khả năng chạy đến khách sạn Thải Hồng này tìm ngươi, có đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ý của ngươi là nói, ta rời khỏi khách sạn này rồi, nàng sẽ động thủ đúng không?”
“Không, không, không.” Ngô Không vội vàng khoát tay phủ nhận, phát hiện vị này có chút càn quấy rắc rối, “Ý của ta là, nếu Cao chưởng quỹ thật sự có ý đồ đó, cũng không cần phải chạy đến đây tìm ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi giải thích một chút, nàng vì sao trái cũng không, phải cũng không chịu chứng minh?”
Ngô Không muốn nói nói, thế nhưng nghĩ lại, chính mình cũng không cần thiết đi cãi cái này, thở dài: “Ngưu huynh đệ, cái này ngươi hỏi ta, ta cũng không rõ a, ta biết phải trả lời thế nào?”
Cao Mộc Lan: “Ngưu huynh đệ, ta nói rồi, đợi ta báo cáo cho sư môn, đằng sau khẳng định sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”
Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ liếc xéo: “Nếu ngươi không sợ chết, đại khái có thể rời đi thử xem, xem coi khách sạn này có thể bỏ mặc người muốn giết ta rời đi hay không!”
Cao Mộc Lan nổi giận, “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Ngưu Hữu Đạo, ta thật tâm tới nhắc nhở ngươi cẩn thận, ngươi lại vô lễ như thế, đừng khinh người quá đáng!”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Có phải là muốn gán tội cho người khác hay không, trong lòng người biết rõ hơn ai khác, lưu lại bút tích hay là ta dẫn ngươi đi Băng Tuyết các cầu Xích Dương Chu Quả, ngươi tự mình chọn. Đương nhiên, ngươi cũng có thể thử một chút, có thể hay không giết ra Thải Hồng khách sạn!” Đưa tay cầm bút lông trên bàn, đưa về phía nàng, chờ đợi.
Một bên, Hắc Mẫu Đơn âm thầm líu lưỡi, làm vậy không sợ đắc tội Vạn Động Thiên Phủ hay sao?
Ngô Không ngồi ở bên thì ‘bình chân như vại’, tình huống không rõ, tạm thời hắn làm như cái gì cũng không thấy, thân là đại biểu Thiên Ngọc môn ở đây, lấy lợi ích của Thiên Ngọc môn làm trọng, không cần thiết tạo phiền toái cho Thiên Ngọc môn.
Bộ ngực Cao Mộc Lan tức giận trập trùng lên xuống, nàng thật hận không thể xông lên trực tiếp bắt đối phương lại, nhưng mà nàng không dám, thật muốn làm như vậy, đừng nói nàng có thể còn sống rời khỏi Băng Tuyết các hay không, mà còn có khả năng mang đến tai hoạ ngập đầu cho Vạn Động Thiên Phủ, đừng nhìn Vạn Động Thiên Phủ tại Triệu Quốc uy chấn một phương, Băng Tuyết các nếu muốn diệt Vạn Động Thiên Phủ, cũng chỉ là chuyện một câu nói!
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo không cho nàng nhiều lựa chọn, liền ba con đường, nhất định phải chọn một cái!
Trực tiếp rời đi là nàng không dám, lưu lại bút tích là chuyện ngu xuẩn, nàng cũng sẽ không làm, liên tục đắn đo, cảm thấy mình coi như cùng hắn đi cầu một chuyến cũng không có gì, cùng lắm thì mở miệng ra cầu một chút, nếu Băng Tuyết các không đáp ứng, nàng cũng không thể miễn cưỡng.”Tốt! Vì Tiêu thứ sử, ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến, có thể tùy thời đến cửa hàng tìm ta, cáo từ!”
“Hồi sau lại đi cũng không muộn!” Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng lên tiếng, đi đến chỗ giá đỡ đặt bảo kiếm, cầm bảo kiếm lên.
Cao Mộc Lan chắp tay đang muốn xoay người rời đi thì người cứng đờ, cả giận nói: “Tối thiểu ta phải trở về dặn dò một tiếng đã chứ?”
Bảo kiếm ‘Reng’ một tiếng rút ra một nửa, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phản xạ lên trên mặt hắn, “Lưu tại ở đây cũng giống vậy, ta sẽ an bài người của cửa hàng ngươi tới đây, có chuyện gì ngươi cứ phân phó người khác đi làm là được.”
“Ngươi. . .” Cao Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Không chắp tay, “Ngưu huynh đệ, ta đã truyền lời xong, trong cửa hàng ta còn có việc, cáo từ trước.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không vội, cùng ở lại luôn đi, có người bồi bạn cũng giúp cho Cao chưởng quỹ đỡ tịch mịch.”
Ngô Không trầm mặt xuống, “Ngưu huynh đệ, ngươi đây là ý gì, muốn giam lỏng ta sao?”
Cạch! tra bảo kiếm vào bao lại, Ngưu Hữu Đạo tiện tay ném ra, đang khoanh tay Viên Cương đưa tay ra bắt lấy, Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Ngô chưởng quỹ suy nghĩ nhiều rồi, ta với Thiên Ngọc môn cũng coi là người quen cũ, lưu ngươi lại là vì làm nhân chứng cho ta và Cao chưởng quỹ thôi mà cũng không chịu