Chương 184: Nhục nhã
Edit : Luna Huang
Viên Cương đứng một bên im lặng, lặng lẽ quan sát phản ứng của Sở An Lâu, trò giả ngây giả dại này của Đạo gia là hắn không làm được, dù biết làm hắn cũng sẽ không làm.
“. . . . . .” Sở An Lâu ngưng nghẹn á khẩu, Đại tổng quản dặn hắn phải hảo hảo chiêu đãi, nói là có việc để cho người này đi làm, hắn lại để cho người ta chạy mất thì tính là thứ gì?
Sau khi lấy lại tinh thần, hỏi lại: “Ý của ngươi là ta đã hại ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo vội vàng khoát tay, “Không có, không có.”
Sở An Lâu: “Hiện tại ngươi không thể đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta thả bọn hắn rồi, ta cũng không được rời đi sao?”
Sở An Lâu không biết giải thích với hắn như thế nào, bèn nhấn mạnh lần nữa: “Ta nói lại lần nữa, khách sạn Thải Hồng sẽ không cuốn vào ân oán của các ngươi, ngươi muốn lợi dụng khách sạn giúp ngươi giải quyết phiền toái là tự tìm phiền phức, dám lợi dụng đến trên đầu Băng Tuyết các, hậu quả ngươi không gánh nổi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nào dám lợi dụng Băng Tuyết các, ta chỉ là muốn nhân cơ hội này đàm phán với các phái, đàm tốt, bọn hắn nguyện ý buông tha ta thì xong, đàm không tốt, ta cũng không dám yêu cầu Băng Tuyết các làm gì cho ta cả.”
Sở An Lâu rất muốn hỏi hắn một câu, ngươi đây không phải là lợi dụng thì là cái gì?
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, người ta không lợi dụng muốn chạy cũng không được, bên này sẽ không để cho hắn đi.
Sở An Lâu không nói tiếng nào, quay người rời đi.
“Sở chưởng quỹ. . .” Ngưu Hữu Đạo hô lên vài tiếng cũng không thể gọi đối phương lại.
Viên Cương tới cửa, xác nhận Sở An Lâu đã rời đi, bước nhanh vào lại, nhỏ giọng nói: “Đi rồi.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Việc này hắn cũng không làm chủ được, hẳn là đi xin chỉ thị.”
Rất nhanh, có mấy tên tiểu nhị phía dưới đi lên, canh giữ nơi này thật chặt, không để cho bất luận kẻ nào ra vào, trông chừng không để cho bọn hắn chạy mất.
Sở An Lâu đi ra từ cửa sau khách sạn.
Cả tòa khách sạn giống như vách đá, mà đằng sau khách sạn thì chân chính là vách đá, một thác nước chảy ầm ầm từ trên vách đá đổ xuống, hai bên vách đá có bậc thang bằng đá khúc khuỷu dẫn đi lên.
Sở An Lâu không có đi đường bậc thang đá, mà bay thẳng lên, bay tới một chỗ có cây cối xanh tươi duy nhất trong thế giới băng tuyết ngập trời này, trong vườn cây xanh biếc thấp thoáng bóng dáng đình vàng điện ngọc.
Trong một tòa điện ngọc, có một đám nữ tử áo trắng, người thì đứng, người thì ngồi, người thì cầm bút viết viết, hoặc là đi tới đi lui truyền giấy tờ, bên ngoài điện ngọc thỉnh thoảng có Kim Sí bay vào bay ra, không ngừng mang tin tức ra ra vào vào chỗ này.
Nơi đây chính là khu vực trung tâm tạo ra ‘Đan Bảng’.
Trong một sảnh đường không nhiễm tí bụi trần, có một phụ nhân áo xám, tóc mai hoa râm, chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở trong một đám nữ tử, thỉnh thoảng dừng bước, nhìn xem những thứ nữ tử kia viết, chính là Đại tổng quản Băng Tuyết các Hàn Băng.
Có người tiến lên thông báo gì đó, Hàn Băng liền rời đi toà sảnh đường rộng rãi này.
Đứng bên ngoài sảnh đường chờ đợi Sở An Lâu nhìn thấy vội vàng khom mình hành lễ, “Đại tổng quản.”
Hàn Băng nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Sở An Lâu vừa đi theo sau lưng nàng bước xuống bậc thang bằng ngọc thạch vừa nói, “Hồi Đại tổng quản, Hiên Viên Đạo kia có chút vấn đề.”
Hàn Băng vừa đi vừa hỏi: “Vấn đề gì?”
Sở An Lâu: “Thân phận thật sự của Hiên Viên Đạo kia, kỳ thật chính là tên Ngưu Hữu Đạo ám sát sứ thần Yến quốc.”
“Còn cần ngươi đi tra rõ thân phận của hắn sao?” Hàn Băng lạnh nhạt nói: “Ta đã sớm biết hắn là Ngưu Hữu Đạo, vậy thì thế nào, bảo hắn đến vẽ bức tranh mà thôi, có vấn đề gì sao?”
“Vẽ tranh?” Sở An Lâu ngạc nhiên, còn sớm biết đối phương là Ngưu Hữu Đạo rồi? Hắn bây giờ cũng mới biết là muốn làm gì.
Hàn Băng: “Hắn vẽ qua cho Toa Huyễn Lệ một bức tranh, Toa Huyễn Lệ mời tiểu thư cùng đến thưởng thức, tiểu thư nhìn liền thích nó, chỉ đơn giản như vậy. Chúng ta chỉ muốn tìm Hiên Viên Đạo để vẽ tranh, không cần thiết vạch trần thân phận của hắn tham gia vào mấy thứ kia, hiểu ý của ta không?”
Sở An Lâu đổ mồ hôi hột, “Đại tổng quản, không phải ta muốn vạch trần, mà là thân phận của hắn đã bị người khác khám phá . . .” Hắn đem tình huống kể lại đại khái.
Hàn Băng nghe xong liên tục hừ lạnh, “Thật đúng là thằng nhóc không biết sống chết, ngay cả Băng Tuyết các cũng dám lợi dụng.”
Sở An Lâu: “Ta nghĩ biện pháp tìm họa sĩ khác tốt nhất đến cho tiểu thư.”
Hàn Băng dạo bước lắc đầu: “Tốt nhất cũng vô dụng, tiểu thư nói tranh của hắn vẽ rất đặc biệt, là thiên hạ độc nhất vô nhị!”
“. . . . . .” Sở An Lâu im lặng, có ghê gớm như vậy sao?”
Hàn Băng: “Tin tức cũng đã truyền cho tiểu thư, qua chút thời gian nữa hẳn là tiểu thư sẽ từ hải ngoại trở về, để hắn chờ tiểu thư trở về đi.”
Sở An Lâu: “Ý của ngài là?”
. . . . . .
Khách sạn, tầng cao nhất, lần nữa tới gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, Sở An Lâu liền cho một câu, “Lập tức thả người!”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu với Hắc Mẫu Đơn một cái, “Theo lời Sở chưởng quỹ nói làm đi.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn có chút thấp tha thấp thỏm bước nhanh rời đi.
Sở An Lâu cũng quay người rời đi.
Viên Cương kề tai Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng hỏi: “Sẽ có biến gì hay không?”
Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng đáp, “Hẳn là không có, bằng không hắn trực tiếp đi thả người là xong, không cần phải ‘chào hỏi khách khí’ với chúng ta như vậy.”
Sau đó hai người cũng ra khỏi phòng, chỉ thấy Sở An Lâu đang đứng chắp tay sau lưng trong sảnh tròn.
Hắc Mẫu Đơn đi tới từng gian phòng mở cửa ra gọi, chỉ chốc lát sau, đám người Thiên Ngọc môn Ngô Không, Vạn Động Thiên Phủ Cao Mộc Lan, Đại Thiền sơn Mai Thạch Khai, Lưu Tiên tông Ô Thiếu Hoan, Phù Vân tông Tào Hoành, Linh Tú sơn Lý Hỏa Vân lần lượt đi ra.
Bên ngoài liên tiếp có động tĩnh, khiến cho đám Bùi nương tử cũng mở cửa ra xem xét động tĩnh.
Sở An Lâu quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ có chừng này sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Sở An Lâu lúc này mới quay sang đám người chắp tay, nói: “Chư vị, có lỗi quá, là do ta sơ xuất giám sát, để chư vị bị ủy khuất, khách sạn Thải Hồng sẽ không cuốn vào thị phi bên ngoài, sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi, Sở mỗ tại đây nói tiếng xin lỗi, chư vị có thể ra về.”
Cứ như vậy thả người đi sao? Viên Cương nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, không phù hợp sự mong đợi của Đạo gia với việc Băng Tuyết các có chuyện cần nhờ vả hắn.
Gương mặt Ngưu Hữu Đạo cau có một chút, không nghĩ tới Băng Tuyết các ác như vậy, ‘đã muốn con ngựa chạy, còn không cho ăn cỏ!’
Hắn quyết đoán lên tiếng, nói: “Chư vị, chuyện ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến khách sạn Thải Hồng, tất cả đều là ý của cá nhân ta, làm phiền chư vị thông tri chưởng môn các phái một tiếng, nhanh chóng chạy tới Băng Tuyết các càng sớm càng tốt!”
Sở An Lâu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Ngưu Hữu Đạo mặt không biểu cảm gì đứng đó.
Sở An Lâu lần nữa quay