Chương 188: Tuyết Lạc Nhi
Edit : Luna Huang
Không mang theo những người khác, vẫn chỉ mang theo Viên Cương.
Đến chỗ đình vàng điện ngọc, vẫn là nơi hôm qua gặp Hàn Băng, Hàn Băng tạm thời chưa tới, Sở An Lâu tìm Tiểu Dung đến.
Tiểu Dung gọi người đem giá vẽ và các loại dụng cụ tới, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tiên sinh, ngài nhìn xem mấy dụng cụ này có thể dùng được chưa?”
Chưa từng làm qua mấy thứ này, nhìn ra, tâm lý Tiểu Dung cũng không chắc chắn lắm, trên thực tế, nàng chính là người liên hệ Sở An Lâu, bảo hắn tới sớm một chút, nàng sợ ở trước mặt Hàn Băng biểu hiện nàng không có chuẩn bị tốt.
Ngưu Hữu Đạo thử tay một chút, có chút không thuận lắm, bèn bảo điều chỉnh lại.
Đều là mấy thứ đơn giản, chỉnh sửa cũng dễ, nhưng Tiểu Dung cũng không dám khinh thị, vội vàng phân phó người nhanh chóng chỉnh sửa tại chỗ.
Mấy loại bút than các thứ, Ngưu Hữu Đạo lại để cho Viên Cương chỉnh sửa, trợ lý nha, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để cho Viên Cương làm, để cho người ta nhìn thấy giống như là cái trợ lý chút.
Ngay tại trước mặt Ngưu Hữu Đạo điều chỉnh tất cả dụng cụ, khi Ngưu Hữu Đạo xác nhận không có vấn đề, Tiểu Dung mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết hôm nay trông cũng được, bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời vừa lên, Hàn Băng cũng tới.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Hàn Băng đi tới hỏi, sau lưng có mấy nha hoàn đi theo.
Tiểu Dung cúi thấp người bẩm: “Hồi Đại tổng quản, đều đã chuẩn bị xong.”
Hàn Băng gật đầu, lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Hàn Băng: “Chọn lựa bối cảnh xong chưa? Nếu như chọn xong rồi, các ngươi đi tới chỗ bối cảnh đã chọn đứng chờ chút.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh sáng mặt trời chiếu tới, bảo Viên Cương cầm sổ ghi chép tới, thấp giọng thương nghị với Viên Cương, về việc ánh sáng chiếu lên trên bối cảnh sinh ra bóng râm, sẽ tạo ra ảnh hưởng gì khi vẽ.
Mấy người ở bên cạnh lắng nghe, Hàn Băng nghe được khẽ gật gật đầu, nghe ra rất chuyên nghiệp, càng nghe càng yên tâm.
Sở An Lâu nhìn thấy dụng cụ vẽ đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, giờ lại được nghe đàm luận, cảm giác lật đổ mọi ấn tượng của hắn với việc vẽ tranh, không nghĩ tới vẽ vẽ vậy thôi mà còn cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy.
Trước đó, nghe Hàn Băng nói tranh của vị này vẽ là độc nhất vô nhị, hiện tại, hắn trái lại cũng có chút mong đợi.
Về phương diện thời gian, Viên Cương còn nắm chắc hơn cả Ngưu Hữu Đạo, sau khi kết hợp bối cảnh đã chọn, hướng chiếu sáng, ước chừng thời gian vẽ mỗi bức tranh, hắn cân nhắc đưa ra thứ tự vẽ của mười cái bối cảnh, “Trước đi tới chỗ này, rồi lại tới chỗ này, lại đến chỗ kia . . . Theo thứ tự vẽ xuống hẳn là có hiệu quả tốt nhất.”
Đám Hàn Băng tựa hồ minh bạch vì sao Ngưu Hữu Đạo muốn mang theo Viên Cương đến đây, mang theo người phụ tá như thế rất là cần thiết.
“Tốt! Cứ như vậy đi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, trả lại bản ghi cho Viên Cương, chắp tay với Hàn Băng nói: “Đại tổng quản, mặt trời vừa mới lên, trước tiên đi tới bờ hồ ven sông đi.”
Hàn Băng lập tức quay sang nói với cả đám theo sau: “Theo hắn nói mà làm, đi tới bên kia đuổi mấy người không liên quan đi, đừng để có người quấy rầy.”
“Vâng!” Lập tức có nha hoàn dạ, bước nhanh rời đi, đồng thời cũng mang giá vẽ đi theo.
Hàn Băng thì tự mình đi mời Tuyết Lạc Nhi tới.
Sở An Lâu đi theo sau đuôi Ngưu Hữu Đạo đề nghị, “Có cái gì cần ta làm không?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, từ trong ánh mắt hắn thấy được chút mong đợi, muốn biểu hiện trước mặt Các chủ và Đại tổng quản đây mà.
Cũng chưa nghĩ ra chuyện gì thích hợp để hắn làm, nhưng mà thấy người ta chờ mong, đành phải ráng nghĩ cách tìm việc cho hắn làm mới được, đằng sau còn phải trông cậy vào người ta hỗ trợ nha, liền thử hỏi, “Lúc vẽ ánh sáng chiếu hơi chướng mắt, sẽ ảnh hưởng tới việc vẽ tranh, bung dù che không biết có ủy khuất Sở chưởng quỹ hay không?”
“Không ủy khuất, không ủy khuất, việc này giao cho ta.” Sở An Lâu liên tục khoát tay, nhìn chung quanh một chút, ở đâu kiếm ra dù? Liền vội vàng rời đi, nói: “Ta đi tìm dù!”
Chỉ thấy hắn bay lượn đi xa, Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo liếc nhìn theo, nếu không phải không tiện đắc tội, hôm nay nhất định phải thừa cơ để hắn không ‘xuống đài’ được rồi.
Mấy người đi tới bờ hồ ven sông đợi một chút, không lâu sau, Tuyết Lạc Nhi mặc một bộ váy dài trắng được Hàn Băng dẫn tới.
Tuyết Lạc Nhi nhìn gần càng lãnh diễm* hơn, là loại lạnh lùng kia, chẳng những là trên mặt không lộ ra vẻ gì, trong ánh mắt sáng cũng không chút gợn sóng.(*lạnh lùng nhưng xinh đẹp)
“Gặp qua các chủ!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.
“Ngươi chính là người vẽ tranh cho Toa Huyễn Lệ?” Thanh âm của Tuyết Lạc Nhi mềm mại rõ ràng, ngữ khí lạnh lùng hỏi một câu.
“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo khách khí đáp.
Tuyết Lạc Nhi chú ý tới Viên Cương đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo thờ ơ không hành lễ, đôi mắt sáng chăm chú, vô thức nhìn nhiều một chút.
Có lẽ chính Ngưu Hữu Đạo lẫn Viên Cương đều không có chú ý tới, xét hình tượng hiện tại của Viên Cương, trên thực tế, rất có lực xung kích thị giác của nữ nhân, đối với phần lớn nữ nhân mà nói, Viên Cương liền vững vàng đại biểu cho hai chữ, nam nhân*!(*manly)
Chỉ cần hai người bọn hắn đúng chung một chỗ, dưới tình huống bình thường, đoán chừng Ngưu Hữu Đạo sẽ bị nữ nhân không thèm đếm xỉa đến, lực chú ý đều sẽ tập trung ở trên người Viên Cương.
Kỳ thật bộ dạng của Ngưu Hữu Đạo nhìn cũng không tệ, nhưng là luận hình tượng, khí chất cùng hình thể, hai người đứng chung một chỗ liền tương phản, như hiện tại, lập tức bị Viên Cương làm cho lu mờ, đối với phụ nữ mà nói, Viên Cương càng có thể đại biểu cho hai từ ‘đàn ông’ mãnh mẽ hơn.
Tuyết Lạc Nhi dời mắt khỏi người Viên Cương.
Hàn Băng quan sát bốn phía, không thấy bối cảnh này có cái gì đẹp, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngay tại chỗ này vẽ sao?”
“Ngồi bờ sông.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ một cái vị trí, “Gần có sóng vỗ lăn tăn, phía trước có hồ nước xanh biếc, nơi xa có sơn cảnh.”
Hàn Băng thuận theo tay hắn chỉ nhìn nhìn, ờ, dường như là có chuyện như vậy, vung tay lên, “Ghế dựa.”
Rất nhanh có người đem cái ghế đi qua, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Hàn Băng: “Không phải ngồi bờ sông sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn để cảnh tự nhiên nguyên thủy, bỏ cái ghế đầy tính nhân tạo vào là thứ gì? Chỗ ngồi đã chọn tốt rồi, kìa, ngay tại bờ sông tảng đá lớn kia.”
Hàn Băng trầm mặt xuống, “Ngươi dám để các chủ ngồi bệt trên tảng đá hử?”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo câm nín, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được thôi, ngồi ghế thì ngồi ghế vậy.”
Trái lại, Tuyết Lạc Nhi ở một bên lên tiếng, “Chuyển cái ghế đi, làm theo lời hoạ sư nói đi.” Nói xong đi tới chỗ tảng đá kia.
Dọn cái ghế đi rồi, bất quá trên tảng đá cuối cùng vẫn bỏ xuống