Chương 190: Đại Thiền sơn Hoàng Liệt
Edit : Luna Huang
Viên Cương sững sờ quay đầu lại, đây chẳng phải là thơ Đạo gia viết cho Tống Diễn Thanh, sau lại vì nó mà bắt được tên Lục Thánh Trung kia sao?
Hắn lại từ từ quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hắn biết rõ, đây là một trong những bài thơ Đạo gia thích nhất, không vì gì khác, chính là vì trong đó có thứ Đạo gia mang trong lòng.
Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt, lập tức có phản ứng lại, Toa Huyễn Lệ đã nhìn qua bức tranh hắn vẽ cho Hắc Mẫu Đơn, lúc vẽ có ghi thêm bài thơ này, hẳn là Toa Huyễn Lệ nói cho nữ nhân này đi.
Lúc ấy hắn vẽ cho Hắc Mẫu Đơn bức tranh kia, cố gắng ghi thêm bài thơ, chính là vì nhằm vào Toa Huyễn Lệ, không biết nàng ta thích tranh hay là thích thơ hơn, làm cả hai loại luôn, hy vọng có một loại có thể đả động trúng, chỉ thế thôi, cũng không có ý gì khác.
Chỉ là, không biết nữ nhân này đột nhiên đọc lên ở đây là có ý gì?
Mấy người Hàn Băng cũng quay đầu lại nhìn, không biết Tuyết Lạc Nhi đột nhiên ngâm thơ là có ý gì.
Tuyết Lạc Nhi nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đây là thơ ngươi viết?”
Đám người lại đồng loạt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
“Không phải!” Ngưu Hữu Đạo phủ nhận lập tức luôn, đưa ngón tay chỉ Viên Cương, “Hắn viết, ta chỉ là mượn dùng một chút thôi.”
Đám người lại đồng loạt nhìn về phía Viên Cương.
Viên Cương mặt ngoài tỏ ra bình thường, nội tâm ngược lại là chấn kinh, từ từ quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, lần trước ở trước mặt huynh muội Thương thị đã chơi một vố, lần này ngươi lại tiếp?
Hắn nghĩ mãi cũng không thông nổi, ngươi ‘con trâu đực’ này ưa thích học đòi văn vẻ là chuyện của ngươi, làm gì cứ hay kéo ta vào chung, ta là người như vậy sao? Chính ngươi tập cho đến toàn năng còn ‘thẹn thùng’ cái gì chứ?
Kỳ thật hắn nhiều ít cũng hiểu một chút về Ngưu Hữu Đạo, không thể làm quá mức, mọi thứ nên chừa lại đường lui, tình huống không rõ là gì thì càng nên chừa lại đường lui, vạn nhất có việc gì cũng dễ cứu vãn, chỉ là cái tật xấu đẩy người khác vào trong hố lửa thế này thật không tốt!
Nếu không phải trường hợp này có cố kỵ, sợ gây ra phiền phức, hắn có thể lập tức đẩy cho Ngưu Hữu Đạo xuống đài không được, để cho một tên quê mùa như ta làm thơ, chơi nhau à!
Tuyết Lạc Nhi cũng nhìn Viên Cương một chút, tựa hồ không nghĩ tới, nam nhân khí tức dương cương sung mãn như thế này lại có thể làm thơ.
Bất quá nàng không quản thơ này là ai làm, lạnh nhạt nói: “Nghe nói ngươi vẽ tranh cho người khác còn ghi thơ từ lên, ta một lần mua của ngươi mười bức, nhưng không thấy ghi bài nào hết, giờ yêu cầu một bài không tính quá đáng chứ?”
Nàng nói kiểu này, Hàn Băng lập tức nghiêm mặt lại nói tiếp, “Hai vị, yêu cầu này của các chủ cũng không tính là quá phận.”
Sở An Lâu cũng phụ họa một câu, “Mua mười bức tranh, tặng một bài thơ đích xác là không tính quá phận.”
Ngưu Hữu Đạo thầm thóa mạ, tiền vẽ mười bức tranh bị ngươi cầm hơn phân nửa, ngươi cũng không cảm thấy ngại khi mở mồm nói câu này?
Bất quá mọi thứ đã rõ ràng, đều đang tạo áp lực, biết bên này không dám cự tuyệt nên ăn hiếp mà.
Ngưu Hữu Đạo nắm tay lại đưa lên miệng tằng hắng một tiếng, nói với Viên Cương: “Thịnh tình không thể từ chối, ngươi liền làm một bài đi.”
Viên Cương cứng cổ đứng đó nhìn thẳng, lạnh như băng nói: “Không biết!”
Thái độ này không được tốt, nháy mắt sắc mặt Hàn Băng và Sở An Lâu biến đổi.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, vội vàng ho ‘khụ khụ’ nhắc nhở: “Thu chút tính khí đó của ngươi lại, đừng náo nữa, chỉ là chuyện một bài thơ, đối với ngươi mà nói, cũng không phải là việc gì khó, tùy tiện nhớ lại.”
Viên Cương từ từ quay qua nhìn hắn, đã hiểu ý hắn, biết là nói hắn tùy tiện đạo một bài thơ là được.
Cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, trước tiên qua cửa ải trước mắt này lại nói sau, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp làm chủ giúp Viên Cương, hướng về phía Tuyết Lạc Nhi chắp tay nói: “Không biết các chủ muốn đề thơ ở trên bức tranh nào?”
Tuyết Lạc Nhi hất cằm về phía Viên Cương, nói, “Mở hết tranh ra, để tự hắn chọn đi.”
Hàn Băng phất phất tay, bọn nha hoàn lập tức đem ba bức tranh cuối cùng vẽ cho Tuyết Lạc Nhi còn chưa đem cất mở ra.
Viên Cương đi tới trước ba bức tranh nhìn một lượt, hắn vốn cũng không ưa thích đồ vật phức tạp, nhìn thấy tấm Tuyết Lạc Nhi cầm bông hoa cúi đầu khẽ ngửi kia đơn giản, hắn chỉ ngay, “Liền tấm này đi.”
Hàn Băng lập tức nói: “Bày bút mực ra!”
Bút mực được bưng tới, Viên Cương quay đầu nhìn sang Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bị hắn nhìn chột dạ, nhớ lại chuyện hắn từng làm lúc ở trước mặt huynh muội Thương thị, lo lắng lại bị hắn hố, vội vàng nói với mọi người: “Vị trợ thủ này của ta tính tình không tốt lắm, tránh cho mạo phạm Các chủ, ta khuyên nhủ trước chút.”
Dứt lời kéo Viên Cương sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải là huynh muội Thương thị cùng đường mạt lộ lúc trước, ngươi chớ làm loạn.”
Viên Cương: “Ta biết.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi chuẩn bị dùng bài thơ nào?”
Viên Cương: “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương. . .*”(Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương . . .)
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại, “Ngươi thực tại một chút có được hay không?”
Viên Cương: “Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy . . .” (Chỉ trong tay mẹ hiền, trên áo con đi xa, Lúc lên đường khâu kỹ, sợ con lâu về nhà . . .)
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo trợn mắt há hốc mồm, phối loại thơ này cho bức vẽ Tuyết Lạc Nhi? Bất quá, nói đi thì nói lại, loại thơ này mới là loại người cương nghị như Hầu Tử này ưa thích, ngay cả tìm bạn gái đều muốn như là ‘mẹ hiền’ mà, bởi vậy có thể tưởng tượng ra được.”Ta nói này, có phải ngươi chuẩn bị để cho chúng ta ‘đi vào thẳng đứng đi ra nằm ngang’ hay không hả?”
Viên Cương: “Ngươi cũng không phải không biết, bình thường ta xưa nay không đụng vào thứ này, ta nào biết được cần phối cái gì mới tốt? Cũng đừng lôi thôi nữa, muốn dùng cái nào ngươi tự nói ra đi, ta không làm được.”
Hai người thì thầm một trận về sau, cùng trở lại.
Ngưu Hữu Đạo không nói tiếng nào cầm bút lên chấm mực, tính bắt đầu viết.
Thấy là hắn viết, Hàn Băng lên tiếng hỏi, “Đến tột cùng là ai viết?”
Viên Cương cứng rắn nói: “Chữ của ta không được tốt, thơ ta đã nói cho hắn biết, để hắn viết thay.”
Hàn Băng nhìn sang Tuyết Lạc Nhi, thấy tiểu thư không có ý kiến gì, bèn không nói gì nữa.
Cầm bút đứng trước bức tranh Viên Cương chọn kia, Ngưu Hữu Đạo hơi cân nhắc chút, dù sao bên này cũng không phải là tên Tống Diễn Thanh ngu xuẩn kia, làm bậy là không xí gạt được, liền đem câu từ của bài thơ thay đổi chút, đặt bút viết xuống một chỗ trống trên bức tranh.
Mấy hàng bút mực nổi bật trên trang giấy:
Lạc hoa nhân độc lập ( Hoa rơi người lẻ bóng)
Vi vũ yến song phi ( Mưa phùn yến song phi)
Đương thì minh nguyệt tại (Đương khi trăng còn sáng)
Tằng chiếu thải vân quy. (Lại chiếu ráng chiều về)
Viết xong để bút xuống, Ngưu Hữu Đạo thối lui đứng sang một bên.
Tuyết Lạc Nhi đến gần nhìn xem, bài thơ này đối chiếu với người trong bức họa, thật sự làm cho lòng nàng nổi lên đủ các loại cảm giác, nàng nhìn một lúc lâu sau, miệng lại lẩm bẩm: “Nhân độc lập . . . yến song phi. . . Minh nguyệt tại. . . thải vân quy. . .”
Thật lâu sau, chậm rãi quay người lại, nhìn sang Viên Cương, hỏi: “Đây là thơ ngươi viết?”
Hỏi câu này, đối với Viên Cương mà nói, giống như miệng ngậm cục đá lại muốn nuốt vào trong bụng, rất khó nuốt, bộ mặt bành bành ra.
Bộ dạng này của hắn, còn có cái tính cách kia của hắn, làm Ngưu Hữu Đạo rất