Chương 202: Có chút không dám đem đi cho
Edit : Luna Huang
Hậu lễ? Hắc Mẫu Đơn không biết gì về chuyện này, nghe xong cũng chỉ hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng đám Thương Triều Tông thì có chút sững sờ, nhớ ra rồi, lúc trước, trước khi Đạo gia bế quan đích xác có nói câu này, hiện tại lại liên tưởng, cả đám giật mình sợ hết hồn.
Lam Nhược Đình kinh nghi bất định nói: “Đạo gia, chẳng lẽ việc chưởng môn vài phái đích thân tới đây chính là ‘hậu lễ’ mà Đạo gia nói tới lúc trước?”
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Chẳng lẽ vài phái đến đây trợ giúp Vương gia cướp đoạt Nam Châu. . . Lam tiên sinh còn ngại lễ vật nhẹ quá sao?”
“Không không không! Hậu lễ, tuyệt đối là hậu lễ!” Lam Nhược Đình vội vàng khua tay, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào, bèn giải thích: “Ta chỉ là cho rằng. . . Lẽ nào, lúc trước Đạo gia đã lên kế hoạch tốt cho bước này rồi?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tình huống có biến, lúc trước ta nói cũng không phải là chỉ cái lễ vật này, thuận thế mà làm thôi, tóm lại không kém so với dự tính lúc trước.”
Lam Nhược Đình thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng ngay từ đầu hắn đã dự tính có ngày hôm nay, nếu thật như thế, vậy mưu lược của vị này cũng không khỏi quá mức khủng bố, quá dọa người đi.
Huynh muội Thương thị cũng khẽ thở phào, vừa rồi đồng dạng cũng bị hù dọa.
Mặc dù thở phào nhẹ nhõm, trong lòng y nguyên vẫn cảm khái không cách nào hình dung.
Lừa cưới Phượng Nhược Nam, mượn binh quận Quảng Nghĩa, đặt chân huyện Thương Lư, thuyết phục Hải Như Nguyệt, công chiếm quận Thanh Sơn, bây giờ lại dẫn vài phái tới trợ lực giành lấy Nam Châu, hàng loạt các kế sách liên tiếp, chân chính là để người nhìn mà than thở.
Mấy người không thể không thừa nhận, có thể nói, chỉ một mình Ngưu Hữu Đạo đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của bọn hắn, nhớ ngày đó, hai huynh muội thế nhưng dự tính dùng mật đạo đào vong ra hải ngoại a, lúc rời khỏi kinh thành như ‘chó nhà có tang’, ai mà có thể nghĩ tới được như ngày hôm nay?
Mà lúc trước bọn hắn phải đi mượn binh của Phượng Lăng Ba, bây giờ đổi lại, đến phiên Phượng Lăng Ba phải đem tất cả tâm huyết nhiều năm ra dâng cho bọn hắn, để mấy người làm sao có thể không cảm khái cho được?
Mấy người đoán chừng Thiên Ngọc môn bên kia cũng không vội đem chuyện này nói cho Phượng Lăng Ba, bằng không, sau khi Phượng Lăng Ba biết được chuyện này, thật sự không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì nữa?
Thương Thục Thanh nhịn không được nhìn Viên Cương đang đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo thêm nhiều lần, y nguyên vẫn còn nhớ rõ từng lời Viên Cương nói với nàng tại Nam Sơn tự, từng câu từng chữ còn văng vẳng bên tai: ‘Ta biết huynh muội các ngươi nghĩ cái gì, các ngươi cảm thấy tu vi Đạo gia không cao, đó là do các ngươi có mắt mà không biết vàng nạm ngọc, đối với tình cảnh các ngươi bây giờ mà nói, bản thân Đạo gia hắn còn trọng yếu hơn so với tu vi của hắn nhiều, các ngươi đã chọn sai đối tượng muốn giữ lại rồi!
Bây giờ hồi tưởng lại, chân chính là minh bạch, từng lời nói tưởng chừng không nhiều kia của Viên Cương, là trân quý cỡ nào!
Bây giờ hết thảy tất cả, đều minh chứng cho lời Viên Cương nói lúc trước, có thể thấy được, người thực sự hiểu rõ Đạo gia chính là Viên Cương, có thể thấy được, lúc trước Viên Cương chính là hoàn toàn thật tâm chỉ cho bọn hắn con đường sáng!
Hiện tại hồi tưởng lại, Thương Thục Thanh vẫn còn sợ hãi, cũng may mắn không thôi, lúc trước nếu như bỏ lỡ, thì hai huynh muội làm sao có thể được ngày hôm nay? Chí ít, vô luận là có làm gì, cũng không có khả năng quật khởi nhanh như vậy được, từ lúc rời khỏi kinh thành đến nay, mới được chừng nửa năm thôi a!
Sau khi để chuyện hậu lễ qua một bên, Thương Triều Tông muốn hỏi ý kiến: “Đạo gia, phía Hải Như Nguyệt bên kia đã thúc giục bên này mấy lần rồi.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Thúc giục cái gì?”
Thương Triều Tông: “Nàng nóng lòng nhìn thấy hiệu quả của Anh Dương Võ Liệt vệ, tâm tình của nàng ta có thể lý giải, nàng lo lắng một khi nhi tử xảy ra chuyện, không còn nhân tình của Tiêu gia, không biết Vạn Động Thiên Phủ lúc nào sẽ làm ra chuyện gì đó có hại với nàng, bởi vậy vội vàng muốn nhìn thấy bên này thể hiện ra thực lực có thể làm chỗ dựa cho nàng. Tâm tình là bản vương có thể hiểu được, nhưng mà việc này dù có hối thế nào, cũng không thể nhanh được, luyện binh không phải là chuyện một sớm một chiều, còn có rất nhiều điều kiện hạn chế nữa, nếu là kỵ binh, số lượng lớn chiến mã là không thể thiếu được, vẻn vẹn chỉ cái vấn đề này thôi, trong thời gian ngắn đã khó mà hoàn thành rồi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi suy tư một chút rồi nói, “Điều kiện trước mắt của chúng ta có hạn, Vương gia không cần để ý đến nàng ta, theo điều kiện mình có mà khống chế tiết tấu tiến hành sao cho chắc là được.”
Lam Nhược Đình xen vào một câu, “Ý của Đạo gia là từ bỏ Hải Như Nguyệt bên kia sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu, “Trước mắt xem ra, ai chấp chưởng Kim Châu cũng không có lợi cho Vương gia bằng Hải Như Nguyệt, tóm lại việc này Vương gia không cần bận tâm, Vương gia cứ chuyên tâm làm chuyện của mình, Hải Như Nguyệt để ta tới đối phó, ta tự có biện pháp trấn an nàng.”
Nghe hắn nói kiểu này, mấy người không hiểu sao cảm thấy, cái vấn đề phiền toái này đã không còn là vấn đề phiền toái nữa rồi.
Sau đó lại trò chuyện thêm một hồi, chủ yếu là thương lượng các hạng mục cho bước kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo căn dặn Thương Triều Tông nhiều thứ, Thương Triều Tông thỉnh thoảng gật đầu, đem lời Ngưu Hữu Đạo căn dặn nhớ thật kỹ.
Biết Ngưu Hữu Đạo bôn ba đường dài vất vả, mấy người cũng không có quấy rầy quá lâu, nói chuyện thêm một lúc liền cáo từ!
Ngưu Hữu Đạo đích thân đưa tiễn ra ngoài, mặc dù mấy người Thương Triều Tông liên tục biểu thị không cần đưa tiễn, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn là tuân thủ nghiêm ngặt một vài quy củ, một mực đưa tiễn mấy người Thương Triều Tông ra khỏi cửa lớn, không muốn để cho Thương Triều Tông cho hắn là ỷ có công mà ngạo mạn.
Hắn bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, bốc lên phong hiểm to lớn như vậy đến phù trợ Thương Triều Tông, không muốn phù trợ ra một cái ‘trở mặt vô tình’ đến, bước thêm nhiều mấy bước tỏ ra khách khí một chút, cũng không phí bao nhiêu sức lực.
Đưa mắt nhìn theo mấy người rời khỏi rồi, Ngưu Hữu Đạo mới quay người trở vào, vừa đi vừa nhỏ giọng căn dặn hai bên, “Chuyện ở Đại Tuyết sơn đều nuốt hết vào trong bụng cho ta, không cho phép nói cho bất luận kẻ nào.”
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, “Vâng!”
Viên Phương kỳ quái, Đại Tuyết sơn có chuyện gì vậy?
Viên Cương trầm mặc, hắn hiểu được, xem ra chuyện này Đạo gia cũng không muốn để cho huynh muội Thương thị biết, phù trợ là về phần phù trợ, Đạo gia cuối cùng vẫn chừa lại một tay!
Hắc Mẫu Đơn lại thử đề nghị, “Đạo gia, nếu không còn chuyện gì khác, đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đợi cho Hắc Mẫu Đơn rời đi chuẩn bị, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi Viên Phương, “Lão Hùng, tên Lục Thánh Trung kia hiện tại thế nào rồi?”
Viên Phương ‘hắc hắc’ cười gian nói: “Vẫn sống rất tốt, một mực giam giữ thật cẩn thận.”
Thấy hắn cười cổ quái, Ngưu Hữu Đạo bảo: “Mang ta đi xem coi.”
Viên Phương liền dẫn hắn thẳng đến tiểu viện của chúng tăng Nam Sơn tự.
Bước đi dưới mái hiên, lần lượt băng qua mấy gian phòng đang mở cửa sổ, mỗi lần đi qua một gian, Ngưu Hữu Đạo đều ngó vào bên trong một phát, nhìn thấy các tăng nhân đầu trọc vẫn không có gì thay đổi, vẫn cứ chông đèn sao chép kinh thư hết sức chăm chú.
Nhìn thấy từng cảnh tượng đó, Ngưu Hữu Đạo thầm lắc đầu, không cần phải nói, nhiều hòa thượng như vậy, mà không tên nào bị thế giới bên ngoài dụ hoặc, khẳng định là tránh không khỏi có liên quan đến ‘phương pháp giáo dục’ của vị trụ trì Viên Phương này chắc luôn.
Rất hiển nhiên, Viên Phương vẫn còn nhớ nhung đến việc chấn hưng Nam Sơn tự, mặc kệ đã trải qua bao nhiêu chuyện, mặc kệ đã chứng kiến qua bao nhiêu sóng gió với phồn hoa, tấm lòng ban đầu của Viên Phương y nguyên không thay đổi!
Đối với vấn đề này, Ngưu Hữu Đạo không biết là có nên bội phục hắn, hay là nên đạp cho hắn hai cước, đi theo