Chương 204: Tay chân vụng về
Edit : Luna Huang
Coi như hắn không hỏi, Thương Thục Thanh cũng chuẩn bị giải thích rõ ràng, nếu đã hỏi tới, ngược lại giảm bớt phải quanh co lòng vòng, gật đầu nói: “Túng thiếu hay không cần phải xem coi thế nào, nhưng những chồ cần dùng tiền gấp đích xác có rất nhiều, an quân chăm dân, củng cố tuyển mộ trai tráng, khắp nơi đều cần dùng tiền.”
Ngưu Hữu Đạo trêu chọc nói: “Chẳng lẽ không có làm giống như đợt ở huyện Thương Lư bên kia, ‘cướp phú tế bần’ thêm lần nữa? Cả cái quận Thanh Sơn thế nhưng to hơn huyện Thương Lư rất nhiều a.”
Hắn nhắc tới chuyện lúc mới tới đặt chân huyện Thương Lư, Thương Triều Tông lập tức đi tịch thu gần hết nhà phú hộ trong huyện, cấp tốc thu gom được một khoản tiền tài.
Thương Thục Thanh lắc đầu: “Cũng không phải là không có ý đó, nhưng mà trước khác nay khác, lúc trước có thể đắc thủ, là bởi vì những phú hộ ở huyện Thương Lư bên kia không có bất kỳ phòng bị gì, không biết ca ca đột nhiên xuất thủ. Khác với tình huống lúc đại chiến ở quận Thanh Sơn, phú hộ nơi đây có dư thời gian chuẩn bị, đã sớm bỏ chạy, cái gì có thể mang đi đều đã mang đi hết, chỉ còn một chút tài sản không thể mang đi, thí dụ như cái trạch viện Đạo gia đang ở này, cho nên nếu có làm cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền tài cả!”
“Về phần bách tính bên này, ca ca đã hạ lệnh thu thuế một lần, đã thỏa mãn nhu cầu cần dùng, nếu không có lần trưng thu kia, chỉ sợ ngay cả 1 vạn kim tệ này cũng không xuất ra nổi. Ca ca mới cai quản quận Thanh Sơn, bách tính đang còn bất an, đang còn ngờ vực xem xét, vừa mới thu thuế qua không lâu, nếu giờ lại thu một lần nữa, sợ là sẽ mất hết lòng dân, một khi bách tính sợ hãi thoát đi, hoặc là cùng nhân mã triều đình ‘nội ứng ngoại hợp’ mà nói, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, có thể hiểu được, Thiên Ngọc môn nâng đỡ bên này chính là vì muốn chiếm lấy lợi ích, đã bỏ công sức ra chiếm địa bàn cho ngươi, ngươi còn bắt Thiên Ngọc môn chu cấp thêm số tiền lớn nữa là không thể nào, người ta để cho ngươi cai quản một phương, là muốn có tiền thu vào, không phải móc tiền túi đưa ra ngoài.
Thiên Ngọc môn biết bên này khó khăn, tạm thời không đòi tiền ngươi đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn móc tiền túi của người ta nữa sao?
Vẫn chưa tới thời điểm chi tiêu không nổi, ngươi lại không nghĩ cách, Thiên Ngọc môn cần ngươi cai quản một phương để làm gì?
Mà Phượng Lăng Ba bên kia cũng không đạt được lợi ích gì từ quận Thanh Sơn, ngược lại còn phải ‘cúng’ thêm một số lượng lớn nhân mã và vật tư vào đó, đã không cao hứng rồi, Phượng Lăng Ba đâu còn muốn chu cấp thêm cho bên này nữa.
Đây cũng là sơ sót của mình! Ngưu Hữu Đạo yên lặng một chút, đưa tay nhấn lên tờ kim phiếu trên bàn trà, từ từ đẩy trả lại cho Thương Thục Thanh.
Đây rõ ràng là có ý không nhận, Thương Thục Thanh cẩn thận hỏi, “Đạo gia chê hơi ít sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nếu cái này là để cung phụng cho ta mà nói, vậy chút tiền này đích thật là hơi ít chút, ta cũng không biết làm sao chia cho mọi người.” Vừa nói vừa nghiêng mặt qua đám Viên Cương.
Bị người ta chê thẳng mặt, đích xác là không xuống đài được.
Nháy mắt vẻ mặt xấu xí của Thương Thục Thanh tràn đầy xấu hổ, tư vị trong túi rỗng tuếch đúng là không dễ chịu, giọng nói mang theo chút cầu khẩn: “Đạo gia có đại ân với huynh muội chúng ta, không có Đạo gia liền không có huynh muội chúng ta ngày nay, chúng ta cũng biết chút tiền ấy là không đáng. Nhưng mà trước mắt, bên này thật sự rất khốn khó, chờ quận Thanh Sơn chậm rãi khôi phục nguyên khí, sẽ cung phụng thêm cho Đạo gia đầy đủ, trước mắt. . .”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang: “Quận chúa hiểu lầm, ý của ta là, quận chúa không khỏi coi thường Ngưu mỗ, ta không thiếu chút tiền tiêu ấy.”
Nói xong quay đầu qua vẫy Viên Cương,”Lấy 20 vạn cấp cho Vương gia tạm dùng trước đi.”
Viên Cương tỉnh bơ rút một xấp kim phiếu ra, đếm 20 tấm, dưới vẻ mặt đơ ra như phỗng của Thương Thục Thanh, đặt 20 tấm kim phiếu trị giá 1 vạn ở trước mặt nàng, sau đó lui về lại.
Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn xấp kim phiếu kia, lại ngẩng đầu lên nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu nói: “20 vạn kim tệ, quận chúa cầm lấy đi, thay ta chuyển giao cho Vương gia dùng tạm.”
Với hắn mà nói, hắn không có khả năng để cho thế lực khác một mực chủ đạo Thương Triều Tông bên này, như vậy không có lợi cho sự an toàn của hắn. Hắn hao hết tâm tư đi trợ giúp, nâng đỡ Thương Triều Tông, không chỉ vì huynh muội Thương thị, cũng là vì sự an toàn ở hiện tại, sau này với tương lai, muốn cho những người đi theo hắn kia, cho những người bán mạng cho hắn một cái công đạo.
Cho nên, sớm muộn gì hắn cũng phải tranh đoạt quyền chủ đạo Thương Triều Tông bên này với Thiên Ngọc môn, chỉ bất quá hiện tại vẫn là chưa tới thời điểm mà thôi, nếu Thiên Ngọc môn bên kia không chịu xuất thủ tiếp tế, vậy hắn liền không khách khí.
Thương Thục Thanh chớp mắt có loại cảm giác bị người nhục nhã ngay tại trước mặt mọi người, lấy 1 vạn kim tệ cho người ta, người ta không cần, ngược lại rút 20 vạn ra tạm ứng cho bên này.
Cái kết này là nàng thật không ngờ tới, để nàng làm sao chịu nổi!
Khuôn mặt đã đỏ ửng lên, đã xấu lại càng thêm xấu, đứng dậy, răng ngà cắn cắn môi.
Không đợi nàng nói cái gì, Ngưu Hữu Đạo có vẻ như đã biết được tâm tư của nàng, khoát tay nói: “Quận chúa không nên hiểu lầm, tiền này chỉ là tạm cấp cho Vương gia, không phải cho không, về sau có điều kiện thì trả lại ta.”
Tình hình tài chính quận Thanh Sơn rất thiếu thốn, đi mượn cũng không mượn được, bây giờ có người nguyện ý cho vay không có kèm theo bất kỳ điều kiện gì, tỏ vẻ ta đây không cần sao?
Mặc dù Thương Thục Thanh rất là không muốn, thế nhưng đối mặt hiện thực, khó mà cự tuyệt.
Cuối cùng đầy ngượng ngùng xấu hổ nhận lấy.
Lúc nàng trở lại trước cửa thủ phủ quận thành, lập tức có người dẫn nàng tới thư phòng của Vương gia, Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đang ngồi trong thư phòng đợi nàng.
Vừa thấy mặt, thấy sắc mặt Thương Thục Thanh không đúng lắm, Thương Triều Tông lập tức hỏi: “Thanh nhi, thế nào rồi?”
Thương Thục Thanh lấy tờ kim phiếu 1 vạn trong tay áo ra, đặt ở trên bàn sách.
Lam Nhược Đình với Thương Triều Tông quay mặt nhìn nhau, Thương Triều Tông thử hỏi: “Hắn chê ít không thu?”
Thương Thục Thanh lại lấy từ trong tay áo ra một xấp kim phiếu, để lên bàn.
Lam Nhược Đình với Thương Triều Tông sửng sốt, Lam Nhược Đình cầm kim phiếu lên đếm, ngạc nhiên nói: “20 vạn? Quận chúa, cái này là sao?”
“Đạo gia được biết bên này tài chính eo hẹp, tạm cho chúng ta mượn 20 vạn kim phiếu. . . . . .”
Thương Thục Thanh đem tình huống đại khái kể lại xong, trong thư phòng lâm vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Thương Triều Tông thì thầm, “Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lam Nhược Đình: “Trước đó Thiên Ngọc môn có