Chương 231: Đệ muội ngoan hiền (em gái ngoan hiền)
Edit : Luna Huynh
Thấy vậy, Tô Chiếu tất nhiên lập tức thi pháp ngay, giúp khí huyết của hắn thông thuận, để hắn giảm bớt ho khan.
Trước đó, có nghe Thiệu Tam Tỉnh nói tới chuyện hắn bị tức giận đến thổ huyết, nên lúc này tiện thể kiểm tra luôn, sau khi kiểm tra xong bèn thở dài, “Ngươi tức giận quá, nên tim phổi đã bị tổn thương rồi, xem ra ngươi thực sự bị Ngưu Hữu Đạo kia chọc cho tức giận không nhẹ. Đừng có dễ tức giận như thế nữa, tim phổi ngươi đã bị tổn thương, tức giận một lần là thổ huyết một lần, cũng tương đương như lại bị thương thêm một lần, ngươi cứ như vậy hoài, dù có linh đan diệu dược đi nữa, cũng không chữa nổi vết thương cứ liên tục tái diễn của ngươi.”
“Ta không sao.” Thiệu Bình Ba lắc đầu, “Liễu Nhi bị bọn hắn dụ đi, chỉ có hai cái kết quả, một là chết trên tay bọn hắn, hai là rơi trên tay Ngưu Hữu Đạo, trở thành nhược điểm của ta. Lão Thiệu, lập tức báo cho phụ thân ta, hạ lệnh cho nhân mã các nơi tỏa ra tìm kiếm, nếu nha đầu kia muốn chết, ta tình nguyện để cho nó chết, cũng không thể để nó rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo được. Nói cho phụ thân ta, mục tiêu của đối phương rõ ràng là chạy thẳng về Yến quốc, có khả năng lớn là sẽ đi đường vòng qua Triệu quốc với Tống quốc, hoặc cũng có khả năng không nhỏ sẽ đi đường thủy qua Tống quốc ra biển, lại vòng đường biển đi tới quận Thanh Sơn, nói phụ thân hạ lệnh, sai thuỷ quân ở Bình Lan bên kia, phong tỏa đường sông Bình Lan, không cho bất cứ thuyền bè gì được phép qua lại!”
Tô Chiếu sốt ruột nói: “Ngươi an tâm nghỉ ngơi được hay không? Đừng lại lao tâm lao lực nữa, ngươi không thể hao tổn tinh thần như thế này nữa, nếu không, tâm mạch bị tổn thương của ngươi khó mà lành nhanh được. Thừa dịp đang bị giam ở chỗ này, vứt hết mấy cái công vụ vụn vặt kia đi, cũng không cần nghĩ cái gì nữa hết, bình tâm tĩnh khí hảo hảo tĩnh dưỡng.”
Lại quay đầu lại hỏi Thiệu Tam Tỉnh, “Lão Thiệu, Liễu Nhi chạy được bao lâu rồi?”
Thiệu Tam Tỉnh suy nghĩ một chút, đáp: “Theo lời thủ vệ kể lại, cũng chưa tới ba canh giờ.”
“Vậy liền không thành vấn đề.” Tô Chiếu gật đầu, lại quay sang Thiệu Bình Ba nói: “Việc này ngươi giao cho ta, ta cam đoan Liễu Nhi không ra khỏi được Bắc Châu.”
Thiệu Bình Ba lập tức quay đầu lại hỏi: “Tỷ chắc chắn không?”
Hắn rất lo lắng vấn đề này, nguyên nhân đây là muội muội của hắn chỉ là một phương diện, bên này bị Ngưu Hữu Đạo làm cho biến thành dạng này, lại tiếp tục để cho Ngưu Hữu Đạo bắt được muội muội của hắn nữa, để hắn làm sao chịu nổi!
Tô Chiếu: “Nghe được tình huống của ngươi bên này rất khẩn cấp, ta lập tức mang theo vài cá nhân hữu dụng từ trong tổ chức tới để đề phòng rủi ro, trong đó có cao thủ am hiểu truy tung, ngươi yên tâm, nếu mới đi khoảng ba canh giờ, chắc chắn sẽ không chạy thoát được!”
Lại quay sang Thiệu Tam Tỉnh bảo: “Ngươi lập tức đi tới chỗ Liễu Nhi ở, tìm một vài đồ vật có mùi của Liễu Nhi, có y phục Liễu Nhi đã mặc qua nhưng còn chưa giặt là tốt nhất, mau đi!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh dạ.
Hắn vừa mới quay đi, Thiệu Bình Ba liền quát lớn theo: “Nói phụ thân ta điều tra phủ thứ sử cho thật kỹ vào, xem coi nha đầu kia lấy được độc dược từ đâu? Dù có nội ứng ngoại hợp, thì cũng phải có người truyền tin, tìm tên đó bắt tới đây cho ta!”
Vừa nghĩ tới trong phủ thứ sử có khả năng bị người Ngưu Hữu Đạo thẩm thấu vào, hắn liền ‘không rét mà run’, nếu mà không bắt được tên đó, hắn sợ là ăn ngủ cũng không yên.
“Vâng!” Thần sắc Thiệu Tam Tỉnh nghiêm túc lên, dạ, hắn cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Tô Chiếu phất phất tay, để Thiệu Tam Tỉnh đi nhanh đi, lại tiếp tục trấn an Thiệu Bình Ba, “Biết ngươi quan tâm đến cô muội muội kia của ngươi, ngươi cứ an tâm ở đây tĩnh dưỡng đi, ta nhất định sẽ mang Liễu Nhi an toàn về cho ngươi.”
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Ta đi nữa, cùng đi đi!”
Hắn cũng muốn xem xem là đứa nào chạy tới gây chuyện, hắn có chút hoài nghi là đích thân Ngưu Hữu Đạo chạy đến.
Tô Chiếu chỉ chỉ hoàn cảnh chung quanh đại lao, “Bên ngoài có người Đại Thiền sơn trấn thủ, ngươi làm sao ra ngoài được? Tạm thời người Đại Thiền sơn cũng sẽ không thả cho ngươi rời đi nơi này.”
Thiệu Bình Ba: “Từ lúc tiến vào Bắc Châu này ở, ta đã sai người đào đường hầm bí mật dưới phủ thứ sử thông ra ngoài thành, trong địa lao này cũng có lối vào, chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoài thành!”
Tô Chiếu im lặng, quả nhiên vị này không phải là cái ‘đèn dầu đã cạn’. . . . . .
Sau khi rời khỏi phủ thứ sử, Tô Chiếu dẫn theo mấy tên tùy tùng, đi thẳng tới Lăng Ba phủ.
Trong một sảnh đường ở Lăng Ba phủ, hai bên có hai người ngồi, có 4 người cả thảy, cũng mặc đấu bồng đen như Tô Chiếu, không nhìn rõ mặt, ngồi im như pho tượng.
Tô Chiếu tiến vào trong sảnh, đưa hai tay xốc cái nón lên, lộ ra chân dung, bốn người đứng dậy cung kính chào, “Hương chủ*!” (hội chủ)
Tô Chiếu khẽ gật đầu, bước nhanh đến trước mặt một người ở bên trái, móc một cái yếm từ trong tay áo ra, “Truy tìm người này!”
Cái yếm là của Thiệu Liễu Nhi mới thay ra, ban đầu mỗi sáng là hạ nhân đều phải đem đi giặt giúp Thiệu Liễu Nhi rồi, nhưng mà ngay lúc đó lại bị Thiệu Liễu Nhi gọi đi ăn cái gì, kết quả trúng độc ngã ngửa hết.
Dưới vành nón, người này có một mái tóc khá dài, đã hoa râm, che cả 2 con mắt.
Đưa tay tiếp lấy đồ Tô Chiếu đưa tới, đặt ở trước mũi ngửi một hồi, lại ngẩng đầu lên, mũi hít hít ngửi ngửi, tựa hồ như đang tìm kiếm mùi trong không khí vậy.
Tại sau khi hắn ngẩng đầu lên, mới có thể phát hiện, ở dưới mái tóc dài là hai hốc mắt hãm sâu vào, khiến cho người ta thấy kinh dị, cư nhiên lại không có tròng mắt. . . . . .
Xe ngựa vẫn còn đang xóc nảy, Thiệu Liễu Nhi dựa sát vào trong ngực Đàm Diệu Hiển không nói lời nào.
Trước kia, mọi thứ đều có phụ thân với huynh trưởng bảo bọc, không cần nàng bận tâm cái gì, lần này rời khỏi phụ thân với đại ca, còn mang theo một thư sinh yếu đuối như thế, không thể không bận tâm lo lắng đối phó.
Đối với việc Đàm Diệu Hiển tín nhiệm vị ‘Lý huynh’ kia, nàng thật là lo lắng, đang tính chuẩn bị bịa ra một cái lí do để bảo Đàm Diệu Hiển đổi đường đi khác.
Nhưng lúc thử hỏi xem mã phu đánh xe là ai an bài, vừa nghe cũng là do vị ‘Lý huynh’ kia an bài, nàng lập tức không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Chút quyền cước ít ỏi nàng biết, có thể tự vệ được hay không còn là cái vấn đề, nàng lo lắng nhất chính là vị thư sinh yếu đuối Đàm Diệu Hiển này, nàng tự vệ đều đã là quá sức, thì làm sao mà bảo vệ Đàm Diệu Hiển được.
Liên tục cân nhắc, không dám cầm an nguy của Đàm Diệu Hiển ra mạo hiểm, chỉ có thể là tùy cơ mà hành sự vậy.
Bất quá, trên đường đi nàng thỉnh thoảng hé mở màn cửa sổ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Đợi đến khi phát hiện xe ngựa đã gần đến bờ sông, có thể nhìn thấy nước sông chảy ngang chân trời, Thiệu Liễu Nhi buông màn xe xuống, ghé sát tai Đàm Diệu Hiển nhỏ giọng hỏi, “Đàm lang, chàng biết bơi không?”
“Hở. . . . . .” Đàm Diệu Hiển ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Không biết, sao lại hỏi cái này?”
Lòng Thiệu Liễu Nhi bắt đầu nặng nề, lại mỉm cười nói: “Thiếp cũng không biết bơi, sợ ngồi thuyền, lỡ như rơi xuống nước thì phải làm sao, chàng lại không thể cứu thiếp.”
Đàm Diệu Hiển làm vẻ mặt dịu dàng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, “Thuyền không dễ lật vậy đâu, yên tâm, không có việc gì.”
“Cũng đúng!” Thiệu Liễu Nhi cười cười không nói nữa, hưởng thụ ấm áp từ vòng tay ôm ấp của hắn.
Xe ngựa đã tới bờ sông, rốt cục ngừng lại.
Hai người chui ra khỏi xe ngựa bước đến bến sông, nhìn thấy Lục Thánh Trung không biết từ lúc nào đã đứng ở trên bến, đang chắp tay sau lưng mỉm cười nhìn bọn hắn.
Nhìn thấy thuận lợi lừa gạt Thiệu Liễu Nhi đến chỗ này, trong lòng Lục Thánh Trung mừng như điên, có nghĩa là nếu không có gì ngoài ý muốn nữa, thì sự tình cũng đã thành công hơn một nửa rồi.
Có thể đem muội muội Thiệu Bình Ba hiến cho Ngưu Hữu Đạo, chắc hẳn Ngưu Hữu Đạo cũng không có thể nói gì nữa.
Chức chưởng môn Ngũ Lương sơn, hắn rất là chờ mong a!
Đàm Diệu Hiển dắt tay Thiệu Liễu Nhi đi tới.
Nhìn thấy Lục Thánh Trung, Đàm Diệu Hiển cũng cười, buông tay Thiệu Liễu Nhi ra, chắp tay chào: “Lý huynh.”
Lục Thánh Trung chắp tay đáp lễ, “Rốt cuộc Đàm huynh cũng đã đến, ta đã chờ rất lâu rồi.” Ánh mắt nhìn sang Thiệu Liễu Nhi, hỏi: “vị này chắc hẳn chính là người Đàm huynh nhớ mãi không quên, Thiệu cô