Chương 236: Trong núi
Edit : Luna Huang
Càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ta tự bất diệt!
Thực ra Càn Khôn Na Di là tâm pháp cao nhất trong « Càn Khôn Quyết », mà đoạn khẩu quyết này lại là đoạn miêu tả cảnh giới tâm pháp tối cao nhất được viết ở cuối cùng khẩu quyết, cũng là đoạn kết thúc của cả bản « Càn Khôn Quyết », cũng có thể gọi nó là nội dung hạch tâm quan trọng của toàn bộ « Càn Khôn Quyết ».
Lúc ban đầu, Ngưu Hữu Đạo cũng không hiểu những lời này là có ý gì, hiện tại, theo những tiến bộ trong tu luyện công pháp, rốt cục cũng đã có đôi chút minh ngộ.
Ý tứ đại khái là: Bất kể thiên địa càn khôn vận chuyển ra sao đi nữa, người có thể chân chính đứng ở giữa, mới có thể không chịu sự khởi đầu và kết thúc quấy nhiễu, mặc kệ tất cả mọi thứ chung quanh có cường đại cỡ nào, hoặc nhỏ yếu cỡ nào, ta ở ngay tại đây!
Sau khi Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ rồi, phát hiện rất có ý tứ, phát hiện nội dung hạch tâm quan trọng của « Càn Khôn Quyết » lại là đạo về sự cân bằng, cao nhất tâm pháp không phải công, mà là thủ!
Tóm lại, bất kể nói thế nào, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, hắn cách cái cảnh giới ‘càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ta tự bất diệt’ còn xa lắm.
Thấy bộ dáng hồ nghi Hắc Mẫu Đơn, Ngưu Hữu Đạo cười cười, khua tay nói: “Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta cần an tĩnh một lúc.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ, bước từng bước cẩn thận rời đi.
Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ, lẳng lặng ngẫm nghĩ suy tư về quá trình vừa rồi.
Đang trong lúc cảm ngộ, Viên Phương nhún nhảy bay tới, hô gọi: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo hồi thần, nghiêng đầu liếc nhìn hắn, biết nếu không có việc gì hắn sẽ không tới quấy rầy, bèn chờ hắn nói tiếp.
Viên Phương cũng không nói cái gì “tin tức Bắc Châu”. Chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa ra một tờ mật tín đã được dịch sẵn.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm lấy xem xét, chân mày hơi nhíu lại, “Lục Thánh Trung bị bắt rồi?”
Viên Phương tức giận bất bình nói: “Còn làm phản luôn rồi, ta đã sớm cảm thấy tên đó không đáng tin rồi.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tên yêu quái ngươi, rộng lượng chút, việc này không cần phải tính toán chi li. Hắn làm phản, ta không có chút nào ngoài ý muốn, hắn chưa đặt được chỗ tốt gì từ ta, người ta cũng không có lý do gì đi chết vì ta, sâu kiến còn ham sống, tự vệ cũng có thể lý giải. Ta chỉ kỳ quái là, chính bởi vì tên này rất tiếc mạng, cho nên hắn sẽ rất cẩn thận tự vệ, làm sao lại thành ‘không cẩn thận’ bị bắt nhỉ? Đã mang Thiệu Liễu Nhi cùng Đàm Diệu Hiển đi rồi, để hai cái phàm phu tục tử trốn thoát không nói, thế mà còn khuyến mãi thêm chính hắn, bị người ta tùy tiện đưa tay liền bắt, chắc chắn trong đó đã xuất hiện biến cố gì đó khiến hắn bị bất ngờ.”
Viên Phương: “May mắn Ngụy Đa kịp thời biết được manh mối, cắt đứt tin tức liên hệ, không thôi Ngụy Đa liền bị phiền toái.”
Ngưu Hữu Đạo lại tự lẩm bẩm một mình, “Chuyện này bởi vì Đường Nghi mà xảy ra, không biết chuyện đã náo ra thành như vậy, Đại Thiền sơn có còn cho Thượng Thanh tông tiếp tục ở lại Bắc Châu nữa hay không … …”
Con ngươi Viên Phương đảo một vòng, cười ‘hề hề’ hèn mọn thử hỏi, “Nghe nói Thiệu Bình Ba đang theo đuổi người kia. . . Đạo gia, có phải ngài chủ tâm muốn làm cho Đại Thiền sơn đuổi Thượng Thanh tông ra khỏi Bắc Châu đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo quay sang, lườm lạnh lùng, “Tự vả miệng!”
Bẹt! Viên Phương lập tức tự vả nhè nhẹ một cái, cười ‘hắc hắc’ bỉ ổi nói: “Là ta nói bậy, là ta nói bậy.”
“Suốt ngày lấm la lấm lét, có cái tâm tư này thì dùng nhiều tinh lực vào việc tu hành đi, tăng tu vi của mình lên. Hiện tại có điều kiện tu luyện tốt như vậy, người khác cầu cũng không được, cả ngày ngươi đi bận rộn thứ gì hả?”
“Biết rồi biết rồi, ta đang chịu khó tu luyện đây này, gần nhất tu vi tiến bộ không ít đâu, đoán chừng cách thời điểm đột phá Trúc Cơ kỳ cũng không còn xa.”
Biết hiện tại tiến độ tu hành của hắn tăng nhanh, đối với điểm này, Ngưu Hữu Đạo cũng có chút ngoài ý muốn, phát hiện yêu tinh này nhiều năm nghe phật pháp ở Nam Sơn tự thế mà tự ngộ ra được công pháp tu hành rất không đơn giản, trước kia là chưa bao giờ sử dụng qua tài nguyên tu luyện nên nhìn không ra, bây giờ có tài nguyên tu luyện rồi, đột nhiên tiến độ lại tăng nhanh.
Hắn thử hỏi qua tình huống, bản thân tên yêu tinh này cũng không rõ vì sao, nghĩ tới nghĩ lui, cho ra một cái thuyết pháp chính hắn hết lòng tin theo, ‘Phật Tổ phù hộ’.
Lại khiến cho Ngưu Hữu Đạo không phản bác được, mạng của yêu tinh kia là do đệ tử Phật môn nhặt về, lại được nghe phật pháp mà bước vào con đường tu hành, ai có thể nói đó không phải là do Phật Tổ phù hộ?
Mặc dù như thế, Ngưu Hữu Đạo sợ hắn kiêu ngạo, vẫn phải đả kích hắn, “Ngươi ít làm bộ ta đây, ngươi cho rằng ta không biết, thời gian ngươi cùng đám hòa thượng kia tụng kinh niệm phật còn nhiều hơn so với thời gian ngươi tu luyện nữa.”
Viên Phương cúi đầu, dùng chân khuấy động hòn đá nhỏ trên đất, “Niệm kinh tụng phật mới tu luyện nhanh được mà!”
Đối với tín ngưỡng của hắn, Ngưu Hữu Đạo cũng không có biện pháp chỉ trích nhiều cái gì, tách riêng ra là không rõ ràng, bèn đổi chủ đề, “Thông tri người ba phái, gọi người đi Tống quốc tiếp ứng quay trở về đi.”
Trước khi động thủ ở Bắc Châu, trước đó Lục Thánh Trung đã truyền tin tức về, nhờ bên này tới tiếp ứng, bên này lập tức bảo ba phái phái nhân thủ đi qua.
Bây giờ hiển nhiên là không cần đi tiếp ứng nữa, chỉ có thể bảo người đang trên đường đi trở về.
“Vâng!” Viên Phương đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy, rời khỏi sơn cốc, lúc đi qua một chỗ trên sườn núi thì dừng chân, nhìn xuống vùng đất bằng bên dưới núi, có hơn 200 tên thiếu niên trên người cùng mặc một y phục vải màu xám, đứng xếp hàng thẳng tắp, chịu đựng ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Viên Cương chắp tay sau lưng, đứng ở phía trước đội ngũ trông chừng, bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn thì ở trong đám thiếu niên, uốn nắn tư thế cho bọn hắn.
Trong lúc vô tình, Viên Phong nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đứng giữa sườn núi, bèn chạy đến trước mặt Viên Cương, chỉ chỉ ra phía sau hắn, không biết nói thứ gì, Viên Cương nhìn lại, thấy là Ngưu Hữu Đạo, lập tức quay người đi tới.
“Đạo gia!” Viên Cương tới gần lên tiếng chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói ngươi đã trở về được một thời gian rồi?”
Viên Cương: “Nghe được ngươi đang tu luyện, nên ta không có đi qua quấy rầy.”
Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía dưới núi, “Đây chính là người ngươi đưa tới sao?”
Viên Cương gật đầu, “Vốn định phân phối cho đám Đại Bổng bọn hắn, mỗi người quản lý 100 người, nhưng đi khắp nơi tìm kiếm, có thể là bởi vì thiếu dinh dưỡng, rất khó tìm hạt giống thích hợp, thà thiếu nhưng không ẩu, nên mỗi người chỉ nắm 80 người.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha trêu: “Viên Phương rất có ý kiến đối với ngươi a, đã lải nhải với ta nhiều lần, ‘tố’ ngươi đang dạy những tiểu tử này tay nghề nấu nướng.”
Viên Cương: “Huấn luyện cường độ cao, dinh dưỡng không đủ là không được, những hòa thượng ở dưới