Chương 238: Đệ tử Quỷ Y
Edit : Luna Huang
Nói là ‘chúng ta’ không phải để bắt quàng với ba phái, mà việc này cũng có liên quan đến lợi ích của chính hắn.
Đầu tiên không nói ba phái bây giờ là trợ lực của hắn, hiện tại mỗi năm phải cấp cho Ngũ Lương sơn tối thiểu 50 vạn kim tệ, không phải cấp một lần, mà là mỗi năm đều phải cấp. Năm nay đã cấp rồi, tiền trong tay còn lại cũng chỉ đủ cho sang năm, hắn cũng cần một con đường kiếm tiền ổn định.
Lợi nhuận từ rượu phần lớn đều cho Thiên Ngọc môn cũng đành chịu, do hắn không có thực lực đi kinh doanh, không dựa vào cường quyền che chở, lập tức sẽ bị ăn đến ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa.
Gây ra nhiều chuyện như vậy, còn có thể an toàn ở lại đây, trình độ nào đó, kỳ thật Thiên Ngọc môn chính là ô dù, lợi ích từ rượu kỳ thật chính là phí bảo hộ. . . . . .
Trong địa lao, Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu cho thủ vệ nhanh tay lên.
Cửa nhà lao mở ra, Thiệu Tam Tỉnh đi vào, chắp tay cười nói: “Đại công tử, đã không sao rồi, thứ sử đại nhân đã hạ lệnh, ngài có thể đi ra.”
Vẫn như mọi ngày, Thiệu Bình Ba đang ngồi trước thư án xử lý văn thư bèn khẽ giật mình, “Ta dự tính phải bị nhốt mấy tháng, làm sao nhanh như vậy đã thả ta ra ngoài rồi? Có phải là đã có chuyện gì hay không?”
Thiệu Tam Tỉnh nói: “Đại Thiền sơn không còn kiên trì nữa, tự nhiên Đại công tử có thể đi ra.”
Thiệu Bình Ba: “Không đúng, nhất định là đã có chuyện gì, bằng không Đại Thiền sơn sẽ không cho ta ra ngoài nhanh như thế.”
Thiệu Tam Tỉnh do dự một chút, phất tay ra hiệu thủ vệ phía ngoài lui ra, sau đó mới nói: “Vô luận là Băng Tuyết các, hay là Ngưu Hữu Đạo bên kia, đều không có động tĩnh gì, Đại công tử phán đoán hiển nhiên là chính xác, cho nên Đại Thiền sơn không có đạo lý nào giam giữ Đại công tử mãi không thả được.”
Gác bút xuống, Thiệu Bình Ba đứng dậy đi tới, “Đại Thiền sơn khẳng định muốn quan sát lâu một chút mới dám yên tâm, nói đi, đến tột cùng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Bộ dạng Thiệu Tam Tỉnh có chút lưỡng lự, không biết có nên nói hay không.
Thiệu Bình Ba nhìn thấy phản ứng của hắn, hơi nghĩ nghĩ, chợt cười nói: “Xem ra không phải là chuyện gì tốt, mà lại là nhằm vào ta, không phải bên ngoài xuất hiện lời đồn, nói ta sát hại Nguyễn thị chứ?”
Thiệu Tam Tỉnh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Đại công tử làm sao biết được?”
Thiệu Bình Ba híp mắt, “Còn phải nói nữa sao? Ngưu Hữu Đạo biết rất rõ việc này, sao lại bỏ qua cơ hội hắt nước bẩn lên người ta được? Lời đồn xuất hiện, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên muốn tìm hiểu hư thực, như ta bị nhốt ở chỗ này không lộ diện, không khác gì chứng minh tính chân thực của lời đồn, thực đúng như vậy thì sẽ có hậu quả gì? Như vậy, tướng lĩnh trên dưới tất nhiên sẽ muốn cân nhắc một chuyện, ta xảy ra chuyện, phụ thân ta sẽ đứng trước cục diện không người kế tục, tương lai, ai tiếp chưởng vị trí thứ sử Bắc Châu đây? Đến lúc đó lòng người dị động, một trận sóng ngầm tranh quyền đoạt lợi tất nhiên sẽ nổ ra, hiện tại Bắc Châu mà xuất hiện nhiễu loạn, để cho người ta thừa cơ hội, đây tuyệt không phải là thứ Đại Thiền sơn hi vọng nhìn thấy, không khéo, phía dưới đã có người rục rịch muốn lấy lòng Đại Thiền sơn đây, hy vọng có thể thay thế phụ thân ta, đã khiến Đại Thiền sơn cảm nhận được áp lực. Đại Thiền sơn biết rõ, hiện tại Bắc Châu này, còn chưa có ai có đủ uy tín để có thể thay thế phụ thân ta, đổi người khác lên chấp chưởng Bắc Châu, ai có thể phục ai? Bắc Châu tất loạn, chỉ sợ cái này mới là nguyên nhân cho ta ra ngoài sớm a?”
Vẻ mặt Thiệu Tam Tỉnh bội phục, chắp tay nói: “Đại công tử minh giám, lời đồn vừa xuất hiện, tướng lĩnh các nơi Bắc Châu nhao nhao chạy đến phủ thành, muốn gặp thứ sử đại nhân, hiển nhiên là muốn tìm hiểu hư thực. Hiện tại, chư tướng đều đang ở bên trong nghị sự đường, thứ sử đại nhân bảo ngài đi ra, cùng lộ diện với ông ấy.”
Thiệu Bình Ba gật đầu, biểu thị đã biết.
Bất quá Thiệu Tam Tỉnh lại do dự, bồi thêm một câu, “Đại công tử, theo báo cáo, lời đồn nhằm vào Đại công tử đều đang lan truyền khắp chư quốc.”
Gương mặt Thiệu Bình Ba căng ra, nắm tay lại che miệng ho khan “khụ khụ” hai phát, ngoài cười nhưng lòng không cười nói: “Ta hẳn là phải cao hứng mới đúng.”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên: “Cao hứng?”
Thiệu Bình Ba: “Nói rõ ta cũng có tạo ra được áp lực cho Ngưu Hữu Đạo, đây là sự công nhận của Ngưu Hữu Đạo đối với ta, hắn cảm thấy ta có năng lực phát triển an toàn, cho nên muốn bóp chết và ngăn cản, xem ra Chiếu tỷ nói không sai.” Dứt lời chui ra khỏi lồng giam.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu tán thành, cũng bước nhanh đuổi theo, tiếp tục bẩm báo: “Đại công tử, Đại Thiền sơn ra lệnh, buộc Thượng Thanh tông dời ra khỏi Bắc Châu.”
Đang bước đi trong lối đi nhỏ của địa lao, Thiệu Bình Ba dừng bước, quay đầu lại hỏi nói: “Vì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại Thiền sơn cho rằng, Đường chưởng môn là nguyên nhân gây ra ân oán giữa ngài với Ngưu Hữu Đạo, cho rằng chỉ cần Đường Nghi còn ở đây, ngài với Ngưu Hữu Đạo sẽ còn tiếp tục giày vò nữa, sợ sẽ gây bất lợi cho Bắc Châu, cho nên bức Thượng Thanh tông dời ra khỏi Bắc Châu.
Thiệu Bình Ba nhíu mày: “Hồ nháo! Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Phụ thân của Đường Nghi cùng một sư phụ với Triệu Hùng Ca, giao tình không ít, từ chuyện Thượng Thanh tông gặp nạn, đã kinh động đến Triệu Hùng Ca ra mặt, liền có thể thấy lốm đốm, Thượng Thanh tông còn có tác dụng lớn với ta, không thể đuổi đi!”
Thiệu Tam Tỉnh thở dài: “Đại Thiền sơn nhất định phải làm như thế, lão còn có thể làm gì được nữa?”
Thiệu Bình Ba hơi lặng yên, chợt tiếp tục bước đi nhanh tới trước, “Không phải do bọn hắn, việc này ta sẽ tự xử lý.”
Hai người tuần tự chui ra khỏi địa lao, đi thẳng đến nội trạch, bái kiến Thiệu Đăng Vân.
Hai cha con lần nữa gặp mặt nhau, thần sắc Thiệu Bình Ba vẫn bình tĩnh.
Sắc mặt Thiệu Đăng Vân thì ảm đạm, thấy nhi tử bình tĩnh, khiến ánh mắt hắn phức tạp dị thường.
Đứng dậy rời chỗ ngồi, không nói một câu, bước thẳng ra nghị sự đường bên ngoài, Thiệu Bình Ba cấp tốc né ra nhường đường, hơi khom người tỏ ra kính ý, sau đó bước nhanh đi theo sau lưng phụ thân.
Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt cùng sắc mặt của Thiệu Đăng Vân nháy mắt khôi phục tỉnh táo, ‘long hành hổ bộ’*. ( bước đi mạnh mẽ như rồng đi hổ chạy)
Thiệu Bình Ba đi theo phía sau thì khí vũ hiên ngang, bộ dáng vẫn như cũ là Đại công tử ngọc thụ lâm phong.
Nghị sự đường, hai cha con trước sau cùng bước vào, tướng lĩnh hai bên đồng loạt chào, đồng thời đều đang quan sát dò xét.
Thiệu Đăng Vân leo lên vị trí cao nhất ngồi xuống, Thiệu Bình Ba thì đứng ở một bên.
Quân chính sự vụ Bắc Châu đều triển khai thảo luận như vậy, Thiệu Bình Ba hoàn toàn như trước đây, liên tục nói chen vào, thăm hỏi hoặc đề nghị, nhìn không ra vẻ gì là đã bị giam qua cả.
Sau khi nghị sự hoàn tất, thời khắc sắp giải tán, Thiệu Đăng Vân nói lời kết thúc, ánh mắt hùng hổ quan sát đám người, cộng thêm thanh âm vang to, “Gần đây nhất, bên ngoài nhao nhao xuất hiện lời đồn đãi, rõ ràng là có người đang quấy rối, làm Bắc Châu rối loạn ai là kẻ có lợi nhất, liền chính kẻ đó là người tung lời bịa