Chương 240: Đơn thuốc điều dưỡng
Edit : Luna Huang
Hải Như Nguyệt hơi yên tâm lại, “Nó sao lại như thế này. . .”
Lê Vô Hoa chỉ chỉ chậu than trong phòng, ” Không cần dùng những thứ này nữa, cất hết đi. Mở cửa sổ ra cho thoáng khí, cũng không cần thiết mặc y phục dày như vậy nữa, nóng quá thì thân thể của nó chịu đựng không nổi.”
Theo phân phó của hắn, đám hạ nhân cấp tốc làm theo, cất chậu than đi, mở cửa sổ ra, cởi hết một lớp lại một lớp y phục trên người Tiêu Thiên Chấn ra.
Cởi đến khi chỉ còn lại một kiện áo mỏng, Tiêu Thiên Chấn vẫn còn nằm đó la hét hô nóng.
“Không có sao chứ?” Hải Như Nguyệt không khỏi lo lắng hỏi.
Lê Vô Hoa lần nữa thi pháp bắt mạch cho Tiêu Thiên Chấn, cẩn thận nghiêm túc quan sát hồi lâu, phát hiện lỗ chân lông quanh năm đóng chặt trên người Tiêu Thiên Chấn đã mở ra, tản ra nhiệt khí.
Buông tay ra rồi nói, “Sẽ không có chuyện gì, hiện tại chính là lúc dược hiệu trong bụng nó phát huy tác dụng cao nhất, nhìn tình huống, cố gắng chịu qua đêm nay hẳn sẽ thoải mái lại thôi.”
Hải Như Nguyệt không yên lòng, lại sai người đi mời vị Minh tiên sinh kia tới, vị Minh tiên sinh kia kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn xong, lời nói cũng không khác gì Lê Vô Hoa, bảo người cách một đoạn thời gian thì cho Tiêu Thiên Chấn uống nước một lần, mặt khác cũng không có gì nữa hết.
Hai người đều nói không có việc gì, để Hải Như Nguyệt yên tâm lại không ít.
Đợi đến khi Minh tiên sinh rời khỏi đây, Hải Như Nguyệt lại hỏi Lê Vô Hoa, “Nói như thế, thuốc hắn bốc đích xác có hiệu quả rồi?”
Lê Vô Hoa không dám xác nhận, “Hiện tại còn không dám chắc, nhìn tình huống sau đó lại nói. Ngươi còn có công vụ phải xử lý, không cần cứ chăm chú vào chỗ này, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, nơi này ta sẽ phái đệ tử trong môn tiếp tục duy trì chú ý tình trạng cơ thể của nó cho.”
Lúc nửa đêm, Lê Vô Hoa lại tới, kiểm tra Tiêu Thiên Chấn thêm lần nữa, kinh ngạc phát hiện ‘cái khí tức âm lãnh không biết từ chỗ nào xuất hiện’ ở trong kinh mạch Tiêu Thiên Chấn tựa hồ đã biến mất, kinh mạch nhỏ bé yếu ớt kia mơ hồ có dấu hiệu khôi phục sinh cơ.
“Vị Minh tiên sinh kia có tới kiểm tra nữa không?” Buông tay Tiêu Thiên Chấn ra, Lê Vô Hoa đứng dậy lên tiếng hỏi.
Một đệ tử luôn thủ hộ ở đây đáp: “Dạ không.”
Lê Vô Hoa thầm nói trong lòng, tâm vị này thật đúng là đủ lớn, cho thuốc xong liền bỏ mặc, đây là có lòng tin với thuốc của mình, hay là có lòng tin với y thuật của mình hay sao?
Giống như hắn đã sở liệu, sáng sớm hôm sau, nhiệt độ cơ thể Tiêu Thiên Chấn rốt cục khôi phục như bình thường, Tiêu Thiên Chấn bị giày vò đã vô cùng suy yếu, rốt cục cũng đã ngủ mê man.
Khoảng giữa buổi sáng, Minh tiên sinh lại tới một chuyến, sau khi kiểm tra lại cho Tiêu Thiên Chấn xong, Hải Như Nguyệt hầu ở một bên hỏi: “Minh tiên sinh, thế nào rồi ạ?”
Minh tiên sinh đáp: “Thân thể của hắn quá mệt mỏi, để hắn ngủ đi, đợi hắn tỉnh lại thì gọi ta đến, ta lại cho hắn uống thêm một lần thuốc nữa.”
“Vâng ạ.” Hải Như Nguyệt gật đầu liên tục.
Đợi Minh tiên sinh vừa đi khỏi, Lê Vô Hoa lại tiếp tục kiểm tra cho Tiêu Thiên Chấn, sau khi kiểm tra xong, trầm mặc bước ra cửa.
Hải Như Nguyệt đi theo ra ngoài, “Trưởng lão, như thế nào?”
Lê Vô Hoa chắp tay sau lưng, đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn trời, trầm ngâm nói: “Y thuật người này quả nhiên bất phàm, tìm danh y khắp thiên hạ trị bệnh đều ‘thúc thủ vô sách’, hắn lại trị dễ như trở bàn tay, ‘diệu thủ hồi xuân’ như thế, không khéo thật có khả năng là đệ tử của Quỷ Y.”
“Thật sao?” Hai mắt Hải Như Nguyệt tỏa sáng.
Lê Vô Hoa khẽ gật đầu. . . . . .
Lại đến lúc nửa đêm, Tiêu Thiên Chấn ngủ một giấc quên trời quên đất rốt cục cũng tỉnh lại, bên này lập tức đi mời Minh tiên sinh tới.
Mở giỏ mây ra, lại lấy mớ bình bình lọ lọ ra, lại phối chế một bát chất lỏng đen sì.
Tiêu Thiên Chấn vừa ngửi thấy cái mùi lạ kia liền không muốn uống, kiên trì nếm thử một miếng liền muốn nôn, nghiêng đầu qua một bên.
Hải Như Nguyệt lập tức khiển trách: “Thuốc đắng dã tật, có khó uống cũng phải uống vào đi!”
Đối với nàng mà nói, hi vọng đang ở trước mắt, hiện tại coi như vị Minh tiên sinh này bắt nhi tử nàng đớp cứt, nàng cũng sẽ làm theo không chút do dự. (~^_^~)
Chính Tiêu Thiên Chấn cũng không biết bản thân hắn làm thế nào đem bát ‘thuốc’ kia uống vào bụng, mấy lần muốn ói, đều bị một tên tu sĩ bên cạnh thi pháp giúp hắn áp chế lại.
Lúc chạng vạng tối ngày kế tiếp, Minh tiên sinh lần nữa điều phối một bát chất lỏng đỏ như máu.
Lần này thật khó nhìn, nhưng là cũng rất dễ uống, ngọt, Tiêu Thiên Chấn ực ực nuốt một phát cạn sạch.
Tận mắt nhìn thấy hắn uống xong, Minh tiên sinh thu thập giỏ mây, cõng lên trên lưng, nói với Hải Như Nguyệt nói: “Ta cũng nên đi.”
“Cái này. . .” Hải Như Nguyệt chỉ chỉ nhi tử của mình, có vẻ như đang hỏi, như vậy là ổn rồi sao?
Minh tiên sinh: “Bệnh căn đã được trừ, sẽ không còn có cái gì đáng ngại. Bất quá, những năm nay thể cốt hắn phát trưởng có chút không bình thường, mặc dù bệnh căn đã hết, thân thể vẫn còn rất suy yếu, trong nửa năm tới nhớ chú ý điều dưỡng. Ta thấy bên cạnh ngươi cũng có không ít tu sĩ, chút chuyện ấy hẳn là không cần ta nói thêm cái gì đi, bọn hắn tự nhiên sẽ biết xử lý như thế nào.”
Hải Như Nguyệt: “Sắc trời đã tối, tiên sinh vội vã rời đi như thế sao, không ngại nghỉ lại qua đêm nay, ngày mai rồi đi cũng được.”
Dù sao 10 vạn kim tệ cũng không phải là số lượng nhỏ, nàng vẫn là muốn giữ đối phương lại, quan sát bệnh tình nhi tử lâu thêm một chút rồi tính tiếp.
Minh tiên sinh lắc đầu: “Ở đây đã làm chậm trễ không ít thời gian của ta, ta còn có việc.” Dứt lời nghênh ngang rời đi, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Từ trên xuống dưới, bao quát Lê Vô Hoa, quả thực không ai dám ép hắn ở lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật sự là đệ tử Quỷ Y mà nói, đừng nói Lê Vô Hoa hắn không thể trêu vào, cả Vạn Động Thiên Phủ cũng không trêu chọc nổi.
Cái gì đệ tử Quỷ Y, nào có chuyện trùng hợp như vậy, trùng hợp liền có thể gặp gỡ? Ngay từ đầu Lê Vô Hoa không tin, hiện tại không phải do hắn tin hay không tin, hiệu quả trị liệu bệnh Thiên Âm Tổn Mạch hắn tận mắt thấy, đây cũng không phải là có thể giả bộ mà ra được.
Hiện tại vị Minh tiên sinh này lộ diện một cái, liền ngay cả Lê Vô Hoa hắn cũng phải tỏ ra cung kính nữa là.
Cuối cùng đành chịu, Hải Như Nguyệt muốn đích thân tiễn hắn ra khỏi thành, nhưng mà vị Minh tiên sinh này điệu thấp vô cùng, không muốn cho người khác chú ý, cự tuyệt.
Hải Như Nguyệt đành phải sai quản gia Chu Thuận đi đưa tiễn.
Mắt thấy người rời đi khỏi rồi, Hải Như Nguyệt có chút lo lắng hỏi Lê Vô Hoa, “Sẽ không có lừa gạt gì chứ?”
Lê Vô Hoa lắc đầu: “Không có, bệnh căn của Thiên Âm Tổn Mạch đích thật đã được trừ tận gốc, đã hai ba ngày qua không có tái phát nữa, đây cũng không phải là người nào cũng có thể làm được, cho đến nay, còn chưa có gặp qua người nào trị liệu cho tiểu thứ sử, mà có thể ngăn