Chương 242: Ui da
Edit : Luna Huang
Mấy ngày sau, Hải Như Nguyệt dẫn đầu một đoàn nhân mã Kim Châu đi tới, trực tiếp tiến thẳng vào quận thành Thanh Sơn.
Không thấy được kết quả mong muốn, nổi nóng với Thương Triều Tông là không thể tránh khỏi, bảo Thương Triều Tông đẩy nhanh tốc độ lên, cũng chỉ có nói nói như vậy.
Kỳ thật đối với cá nhân Hải Như Nguyệt mà nói, nhi tử khỏi bệnh rồi, Anh Dương Võ Liệt vệ có hay không, tầm quan trọng của nó cũng đã hạ xuống, chỉ có Vạn Động Thiên Phủ là tương đối chờ mong mà thôi, nàng viện lý do này để tới đây, Vạn Động Thiên Phủ lập tức đáp ứng.
Không ra ngoài sở liệu của Ngưu Hữu Đạo, không thấy được thứ muốn nhìn, hành trình ngày kế tiếp của Hải Như Nguyệt là ra ngoài thành, chạy đến bên này.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo rửa mặt, thay y phục mới, đích thân ra đứng ở cửa vào sơn cốc nghênh đón.
Nhóm người Hải Như Nguyệt xuống ngựa, bên này chỉ cho phép Hải Như Nguyệt mang theo mấy cái tùy tùng tiến vào, hết thảy những người khác bị ngăn lại bên ngoài.
“Trưởng công chúa đang tìm cái gì à?”
Lúc bồi nàng tiến vào sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo thấy ánh mắt nàng cứ hướng sang người bên hắn ngắm ngía hoài, bèn cười hỏi thử.
Hải Như Nguyệt: “Hẳn là sơn cảnh chỗ ngươi đây không cho ta được ngắm?”
Nàng đang tìm người, nhìn xem nơi này có cái vị Minh tiên sinh kia không, nếu có, hết thảy nghi ngờ tự nhiên cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Nàng tin tưởng, nếu chuyện này thật sự là Ngưu Hữu Đạo làm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện sai đại người nào đó đi làm, nhất định là thân tín của Ngưu Hữu Đạo.
“Sao dám! Mời trưởng công chúa cứ tự nhiên.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, rõ ràng là đang tìm người, ngắm sơn cảnh cái gì chứ.
Tiến vào chỗ ở Ngưu Hữu Đạo, Hải Như Nguyệt cho những người khác lui, không có để ai đi theo.
Đang đi theo hộ vệ, mặt Lê Vô Hoa hơi có vẻ bất mãn, bất quá ở ngay trước mặt nhiều người, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Leo lên một vách núi giữa sườn núi, thấy một tòa nhà tranh, Hải Như Nguyệt kinh ngạc, “Ngươi bán mạng cho Thương Triều Tông như vậy, liền ở cái chỗ chết tiệt này?”
Câu tiếp theo chuẩn bị nói, ‘có muốn hay không thử nghĩ lại, về bên chỗ ta?’
Ngưu Hữu Đạo chỉ chếch sang đỉnh núi đối diện, “Nơi ở tốt cũng có, đang còn thi công, thời gian ngắn là chưa thể xong được, năm nay đoán chừng là chưa thể vào ở.”
Hải Như Nguyệt thuận theo nhìn lại, thấy ẩn hiện có hình bóng đình đài lầu các, công tượng trên núi dưới núi lui tới, bèn gật gật đầu, cũng không nói cái gì nữa.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời nàng ngồi xuống bàn ghế đá đặt ở bên ngoài trước nhà tranh, Hắc Mẫu Đơn dâng trà lên.
“Chúng ta tâm sự riêng đi.” Hải Như Nguyệt liếc Hắc Mẫu Đơn, nhàn nhạt lên tiếng.
Ngưu Hữu Đạo phất tay, ra hiệu Hắc Mẫu Đơn lui xuống, nâng ấm châm trà cho nàng, làm bộ như thuận miệng hỏi một câu, ” Thân thể lệnh lang vẫn tốt chứ?”
Hải Như Nguyệt cụp mí mắt xuống, nàng đúng là đang không biết làm sao mở miệng nói cái chuyện này, vạn nhất không phải là tên này làm, vạch trần ra quả thực là tự mình đưa nhược điểm cho người ta.
Lần này nàng đến đây chính là vì xác minh chuyện này, chuyện này không thể coi thường, khiến nàng như bị chắn nghẹn cổ họng, trằn trọc, tối ngày không được bình an, trong lòng không nắm chắc mà nói, luôn cứ nơm nớp lo sợ, bằng không nàng sẽ không vội vàng chạy đến.
Vì thế, nàng nghĩ hết biện pháp, để Vạn Động Thiên Phủ bên kia hỗ trợ giữ bí mật, giữ bí mật chuyện bệnh nan y của nhi tử nàng đã được chữa trị khỏi.
Thật đúng y như trên tờ giấy kia viết như vậy: Chớ lộ ra, tự đi che giấu!
Loại cảm giác bị người vô hình nắm mũi dẫn đi này, rất khó chịu.
Từ từ bưng trà uống xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhờ hồng phúc của ngươi, rất tốt!” Có ẩn ý riêng.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, chợt lại giận dữ nói: “Chuyện Xích Dương Chu Quả đó, ta rất là xin lỗi, bất quá, ta thật sự cố gắng đi Băng Tuyết các cầu xin, tình huống chắc hẳn ngươi cũng đã được nghe nói, kém chút xảy ra chuyện, thất bại tan tác chạy trốn trở về, không còn mặt mũi nào đi gặp trưởng công chúa.”
“Phụt. . . Khụ khụ. . .” Hải Như Nguyệt bị sặc nước trà, liên tục ho khan, nàng còn tính hỏi chuyện này, ai ngờ còn chưa mở miệng, thằng này liền trực tiếp phủ nhận.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Trưởng công chúa từ từ thôi, như cảm thấy trà này dễ uống, chỗ ta vẫn còn một chút, lát nữa gói cho trưởng công chúa mang về là được.”
Đặt chén trà xuống, Hải Như Nguyệt lấy một cái khăn tay trong tay áo ra lau môi, hít thở thoải mái xong, nhìn kỹ hắn, nhìn chằm chằm thật lâu.
Đối phương trực tiếp phủ nhận việc này, càng để nàng tỏ ra hoài nghi hơn, vừa mở miệng liền hỏi thân thể nhi tử nàng, tiếp theo lại phủ nhận chuyện Xích Dương Chu Quả, mối liên quan này, muốn cho nàng không nghi ngờ cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo sờ lên mặt của mình, “Đẹp trai?
Hải Như Nguyệt gật đầu: “Rất đẹp ‘giai’, hay là ngươi theo ta đi, làm trai lơ cho ta ‘đã’ lắm.”
Ngưu Hữu Đạo cười hi hi nhìn mặt nàng, biết đối phương như đang nói đùa, nhưng cũng không phải chỉ là đùa giỡn không.
Khi qua đây, sau khi tìm hiểu thêm về những sự việc trong cung đình mới biết được, sau khi mấy công chúa các quốc gia các loại lấy chồng, khó nhịn được tịch mịch, nuôi tên trai lơ tầm hoan vui vẻ là chuyện bình thường, quả thực là ‘bí mật’ công khai, tục truyền, có công chúa còn không chỉ nuôi có một trai lơ.
Dưới tình huống thông thường, nam nhân có thể có gia thế, bối cảnh và quyền thế cũng không nhiều bằng ‘công chúa’ của mình, trượng phu khi đó đều phải nhìn sắc mặt, nào dám quản, thêm nữa là, áo cơm không lo, lại không có chuyện gì làm, bụng no thì nghĩ đến ‘ấy ấy’ cũng rất bình thường, bên người nam nhân xu nịnh, hùa theo cũng rất nhiều, còn khiêu khích, nên cùng lăn vào nhau là rất bình thường.
Chỉ cần không làm quá khác người, cũng không có ai sẽ lầm ầm lên xuyên phá.
Đương nhiên, gả cho trượng phu tay cầm quyền lớn lại là một tình cảnh khác, khẳng định phải thu liễm lại một chút.
Mà Tiêu gia bây giờ là vị này cầm quyền, lại không có cái gì ước thúc, lại thêm là quả phụ, có thể thẳng tuột nói ra lời như vậy cũng không tính là kỳ quái.
“Ta còn trẻ, không thích hợp.” Ngưu Hữu Đạo trêu chọc.
Hải Như Nguyệt có chút thẹn quá hoá giận, nàng tự nhận bản thân bảo dưỡng cũng tạm được, rõ ràng đối phương ám chỉ nàng quá già.
Nhìn sang một bên ‘xùy’ một tiếng, lại tiếp tục trở lại vấn đề chính: “Cám ơn ngươi mấy ngày trước đã phái người đến chỗ ta.”
Ngưu Hữu Đạo vô cùng ngạc nhiên: “Phái người? Phái người nào? Ta không có phái ai a!”
Hải Như Nguyệt thầm nghiến răng, cười lạnh nói: “Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ, ngoại trừ ngươi ra còn có thể là ai.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Trưởng công chúa, ta làm sao càng nghe càng hồ đồ rồi, đến tột cùng là có chuyện gì vậy?”
Hải Như Nguyệt lạnh lùng nhìn kỹ hắn, vấn đề này để nàng làm thế nào mở miệng, vẫn là câu nói kia, vạn nhất thật không phải là tên này làm, nói ra chính là tự tìm phiền toái cho bản thân.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Hải Như Nguyệt oán hận nói.
Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc, “Ta không có làm cái gì hết a, Trưởng công chúa, đến tột cùng là ngươi đang nói cái gì?”
Hải Như Nguyệt bưng ly trà lên từ từ uống, ánh mắt lấp loé không ngừng, cuối cùng đặt chén trà xuống, nói: “Nói thật, qua bên này giúp ta đi, thế lực của ta không phải là Thương Triều Tông có thể so sánh, thứ ta có thể cho ngươi, Thương Triều Tông cũng không cho được. Muốn tiền, có