Chương 259: Túc sát
Edit : Luna Huang
Ba người quay người rời đi, Hắc Mẫu Đơn đưa tiễn đến cửa ra vào, “Tiên sinh đi thong thả.”
Lại còn đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo ba người cho đến khi về tới chính gian phòng của bọn hắn.
Mới đóng cửa, vào lại trong phòng, vẻ bĩnh tình bên ngoài của Hắc Mẫu Đơn biến mất, thay vào đó là lo nghĩ, bồi hồi lo âu.
Vừa trở về gian phòng của mình Lệnh Hồ Thu cũng đi tới đi lui quanh quẩn một chỗ, cuối cùng từ từ ngồi xuống một cái ghế dựa, “Rầm” một tiếng, chợt đập một quyền vào mặt bàn, oán hận chửi, “Tiện nhân! Không cần đoán, khẳng định là chuyện tốt của tiện nhân kia làm!”
Không có người ngoài, rốt cục nhịn không được phát tác.
Lúc ở cửa hàng Khí Vân tông, hắn khó mà nói ‘có người giả mạo người của Khí Vân tông’, nếu kéo Khí Vân tông vào, tất nhiên sẽ khiến cho Khí Vân tông truy tra, xem kẻ giả mạo người Khí Vân tông là ai, làm không tốt còn kéo theo bên phe hắn bị nhức cả trứng luôn.
Ở trước mặt Hắc Mẫu Đơn cũng không tiện chọc thủng, không tiện nói ‘là có người muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo’, nếu không đối phương sẽ hoài nghi là hắn làm sao mà biết được có người muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.
Hắn thậm chí không thể đuổi theo tới chỗ Ngưu Hữu Đạo đi, đuổi kịp, bắt gặp người gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo rồi, nên đánh hay là không đánh đây?
Quả thực là khó lòng phòng bị, suốt dọc đường hắn đã chú ý thật kỹ, không nghĩ tới, đã tới chỗ khó xảy ra ngoài ý muốn nhất, thế mà lại bị người thừa cơ hội.
Hắn cũng hận bản thân quá chủ quan, nếu không phải chính hắn cho là nơi này không có khả năng xảy ra chuyện được thì . . , rất hiển nhiên, đối phương chính là lợi dụng tâm lý này của hắn.
Hiện tại hắn buồn bực là, Ngưu Hữu Đạo bị kéo ra ngoài như thế nào?
Nhưng mà chuyện này chỉ có thể tạm thời cố nhịn, không tiện kéo Hắc Mẫu Đơn lại hỏi cho rõ được.
Trước mắt cũng chỉ có thể ngồi chờ đợi, chờ đến kết quả cuối cùng lại làm quyết định.
Biết rõ là chuyện gì xảy ra, thế mà không dám đi nói cái gì, biệt khuất, cả người tràn đầy lửa giận!
Hồng Tụ, Hồng Phất biết hắn nói tiện nhân kia hẳn là ám chỉ Tô Chiếu, lý do rất đơn giản, bởi vì đã điều bên này rời đi, có một số chuyện, bên này lòng dạ biết rõ.
“Tiện nhân kia làm hỏng chuyện của ta, các ngươi lập tức đưa tin lên phía trên, nhất định phải cho ta cái bàn giao!” Lệnh Hồ Thu lại tức giận nói, có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai nữ nhìn nhau im lặng, bàn giao? Đối phương hẳn là không biết thân phận bối cảnh của ngươi, bàn giao thế nào? Bắt người ta cho ngươi cái bàn giao, vậy thân phận bối cảnh của ngươi liền sẽ bị bại lộ, phía trên rất không có khả năng làm như vậy.
Hai người biết lời hắn nói chính là đang nói nhảm, việc này chỉ có thể báo cáo lên, cho cái bàn giao gì gì đó là không thể nào, người có thể điều động nhân thủ Hiểu Nguyệt các, ở trong Hiểu Nguyệt các cũng sẽ không phải không có chỗ dựa, nếu không cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy. . . . . .
Tinh không mênh mông, biển cát vô tận.
Cách xa Vô Biên các, có hai bóng người hạ xuống một cồn cát lớn nhất trong vùng này.
Đang bao phủ trong đấu bồng đen, Ngưu Hữu Đạo vẫn ngắm nhìn chung quanh, hỏi: “Là nơi này sao? Người đâu?”
“Hắn nói nhìn thấy Đạo gia tự nhiên sẽ lộ diện, lúc này hẳn là đang trốn ở nơi nào đó quan sát đi!” Phan chưởng quỹ cười bồi nói.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay xốc mũ trùm đầu xuống, lộ ra chân dung, để cho người ta dễ dàng quan sát.
Nhưng mà biến cố xảy ra ngay lập tức, đang đứng một bên, hai con mắt Phan chưởng quỹ sáng lên, sát cơ đột hiện lên, bất ngờ tung chưởng, đánh về phía ngực Ngưu Hữu Đạo.
Tốc độ kia rất là nhanh, Ngưu Hữu Đạo căn bản muốn tránh cũng không thể tránh được.
Tựa hồ như không kịp phản ứng, Ngưu Hữu Đạo chỉ khẽ nhúc nhích thân hình, cũng không tránh, một tiếng kiếm minh “Kang” dưới áo vang lên, một đạo hàn quang lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuyên từ trong áo choàng xuyên ra.
Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, chí ít Phan chưởng quỹ cho là như thế.
Phan chưởng quỹ cũng không sợ, đạo lý rất đơn giản, bản thân hắn ra đòn phủ đầu trước, chỉ cần bị một chưởng của hắn đánh trúng, không nói tới chuyện có ngay lập tức đánh chết Ngưu Hữu Đạo hay không, cũng đã chưởng cho Ngưu Hữu Đạo bay ra ngoài rồi, tối thiểu đánh cho Ngưu Hữu Đạo bị trọng thương, Ngưu Hữu Đạo xuất ra một kiếm kia cũng đã chậm, sẽ không đả thương được hắn.
Ngay lúc một chưởng kia chạm vào ngực Ngưu Hữu Đạo, đang nhe răng trợn mắt cười gằn Phan chưởng quỹ đột nhiên kinh ngạc, thân hình lóe lên muốn tránh lui.
Rõ ràng một chưởng kia đã đánh lên người Ngưu Hữu Đạo, hắn lại hoài nghi có phải ảo giác hay không, thế mà cảm giác chưởng lực của hắn đánh vào trên người Ngưu Hữu Đạo lại không có sức.
Cái cảm giác kia giống như là, có một dòng lũ lớn, nhìn thấy rõ là nó có thể tông hủy cây cọc cắm ở kia, ai ngờ vừa tới cây cọc đột nhiên biến thành một con cá. Dòng lũ thì xông về phía con cá kia, mà con cá kia cũng vọt vào trong dòng lũ, dòng lũ lại mênh mông như thế nào, đối với con cá này mà nói, cũng có thể tung tăng bơi lội.
Theo tin tức đáng tin, tu vi của hắn cao hơn Ngưu Hữu Đạo không chỉ một chút, mà là hơn trọn một cảnh giới.
Nhưng cảm giác này rất quỷ dị, cái cảm giác này chợt lóe lên trong đầu, dù tu vi hắn lại cao hơn nữa, cũng dọa hắn kém chút hồn siêu phách lạc, vệt kiếm quang kia xuyên từ thấp lên cao đã tiến đến gần, muốn xiên hắn ra làm đôi.
Tu vi song phương chênh lệch quá xa, Càn Khôn Na Di của Ngưu Hữu Đạo cũng không cách nào chuyển dời hết toàn bộ lực đạo của đối phương, ‘ầm’ một tiếng, sau lưng cuồng phong phun mạnh, thổi cát vàng bay mù mịt, cả người bị chấn lảo đảo, phải lui lại mấy bước.
Mặc dù như thế, trên khuôn mặt ngoan lệ của hắn vẫn chưa từ bỏ công kích một kiếm kia.
Kịp phản ứng lại Phan chưởng quỹ vội uốn người tránh gấp, những vẫn là chậm một chút, tốc độ xuất kiếm của đối thủ quá nhanh, quá lăng lệ, kiếm quang vạch qua người hắn, một đường kiếm mang theo huyết hoa, cộng thêm một cái cánh tay cùng non nửa bả vai tách rời khỏi thân thể, dưới ánh trăng bay ra ngoài.
Người mang theo huyết hoa bay ngược lên không trung lật xoay ra sau, tránh thoát một kích trí mạng, vệt kiếm quang cắt qua bả vai hắn kia, cơ hồ là dán sát vào gò má hắn xẹt qua, mém chút nữa hớt bay nửa cái đầu của hắn.
Vạch ra một kiếm xong Ngưu Hữu Đạo liên tiếp bước lùi lại phía sau, lùi vào tận trong đám cát mù mịt ở sau lưng.
Trên đầu vai mang theo máu tươi đang cuồng phún, Phan chưởng quỹ rơi xuống đất, lảo đảo, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thân hình lung lay, cấp tốc xuất thủ điểm huyệt ở đầu vai mấy phát.
Miệng vết thương quá lớn, nửa cái bả vai cơ hồ đã không còn, có điểm huyệt vị cũng khó làm cho máu dừng tuôn ra, chỉ làm cho máu trong mấy mạch máu lớn dùng phun mạnh ra mà thôi, khó mà dừng lại máu từ trong lồng ngực tuôn ra, đứng im tại chỗ liều mạng thi pháp áp chế, mới ngưng lại được máu tươi đang tuôn trào ra ngoài.
Cát bụi mù mịt nhanh chóng rơi xuống, hạt bụi nhỏ thì theo gió cuốn đi, lộ ra bóng người bước lui trong mớ cát bụi, hạt cát rơi xuống trông giống như mưa phùn rơi xuống trên bóng người ở trong đó.
Một thân mặc đấu bồng đen Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm chỉ xéo, sắc mặt băng lãnh, tà áo choàng tách ra tung bay trong gió, túc sát!* ( lần này là: *nghiêm túc giết)
Ánh trăng sáng, lại tăng