Chương 280 : Ta nói nhân phẩm của ngươi đi đâu mất rồi?
Edit : Luna Huang
Tại kinh thành là không thể làm loạn, thật muốn náo ra động tĩnh gì lớn ngay dưới mí mắt của hoàng đế mà nói, hắn không gánh nổi trách nhiệm đó.
Viên Cương: “Chúng ta thuê người làm, những người đến đây đều là người cùng khổ đến tìm việc sống tạm, sống còn không nổi nữa là, không có chuyện gì.”
Hô Diên Uy lại không cho rằng như vậy, thần sắc nghiêm túc nhiều thêm mấy phần, ngoắc một tên tùy tùng đi tới, phân phó hắn đi tới chỗ quân doanh của đại ca, điều một chi nhân mã dưới trướng chạy tới đây, để đề phòng vạn nhất.
Người kia cấp tốc nhảy lên ngựa chạy đi.
Lúc này Hô Diên Uy mới hỏi tiếp: “Ta nói này An huynh, ở đây có nhiều người như vậy, chúng ta đây là muốn thuê bao nhiêu người thế?”
Viên Cương quay sang nhìn hắn chăm chú, trong bụng nghĩ thầm, vị này phải là có bao nhiêu ‘không để tâm’ đây, động tĩnh rất nhiều người biết như vậy, mà ngay cả trong nhà mình thuê bao nhiêu người ngươi cũng không biết?
“Thế nào? Bộ râu này của ta vừa mới tỉa qua đó, ai cũng khen đẹp, làm một đám tiểu nương tử nghiêng đổ, tối hôm qua đó là liều mạng nhào tới trên người của ta nha!”
Hô Diên Uy còn tưởng rằng hắn đang thưởng thức ‘bộ ria đẹp’ này, bèn đắc ý, lấy hai tay vuốt vuốt bộ râu quai nón trên mặt.
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Thuê 300 người.”
Hô Diên Uy kinh ngạc, “Thuê có 300 người tại sao lại có nhiều người chạy tới như vậy?”
Hắn chưa thấy qua tràng diện một lần thuê lên tới vài trăm người, cửa hàng bình thường nhận người vào làm, rất ít khi xuất hiện tình huống thuê một lần vài trăm người, song hắn không phải cảm thấy là thuê quá nhiều người, chẳng qua hắn là cảm thấy người chạy tới có quá nhiều đi.
Cao chưởng quỹ rất muốn nói một câu, đãi ngộ tốt, bao ăn bao ở a!
Viên Cương lại trả lời bằng một câu có ý khác: “Nói rõ ở Tề quốc người cùng khổ có rất nhiều, người nào cũng có thể được ăn no mà nói, thì đâu có chạy tới trông mong đến mức này?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến Hô Diên Uy cúi đầu ngẫm nghĩ, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn xem Viên Cương, vỗ vỗ bả vai hắn, “Huynh đệ, lựa chọn của ngươi ta đã hiểu. Bất quá có mấy lời chỉ nói ở trước mặt ta một chút là được, không cần đi nói lung tung ở trước mặt người ngoài, có ít người không thích nghe những lời như vậy đâu.”
Viên Cương: “Tam công tử, bắt đầu nhận người đi!”
Hô Diên Uy mờ mịt, có vẻ như không biết ra tay từ đâu, hỏi: “Làm sao nhận đây?”
Viên Cương: “Nhiều người như vậy tùy ngươi chọn, ngươi muốn người nào thì tùy tiện điểm chỉ, chỉ đủ 300 người là được.”
Cao chưởng quỹ đổ mồ hôi hột, có nhận người kiểu này sao? Tối thiểu phải nhìn xem coi có phù hợp hay không đã chứ, tâm của hai vị này thật đúng là đủ lớn.
Hô Diên Uy có không biết cũng cảm thấy lời này không đúng, hồ nghi nói: “Tùy tiện chỉ? Vậy, liền lão đầu thiếu cái chân đang chống nạng kia, chẳng lẽ ngay cả dạng đó ngươi cũng thuê về dùng luôn à?” Đưa tay ra chỉ về phía trong đám người.
Viên Cương: “Chỉ cần phù hợp, hạng người gì đều có thể dùng.”
Vừa nói xong, lờ mờ nhớ tới, hình như lời này trước kia Đạo gia cũng có nói qua, bất quá lại là một tầng ý nghĩ khác.
Hô Diên Uy liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, tựa hồ muốn tránh xa hắn ra một chút, “Ta nói An huynh này, ngươi đừng có quậy, ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn mặt mũi đấy, ta đích thân chạy tới nhận người, kết quả thu cái người thọt về để ở trong tiệm của ta, chẳng phải là làm trò cười cho người khác xem. Ngươi nghiêm túc một chút có được không hả? Ta còn trông cậy vào Đậu Hũ quán để kiếm tiền a, ngươi chớ có mà làm loạn.”
Hiện tại hắn ngược lại cảm thấy bản thân thật đúng là nên đến đây để thu người, không phải chính hắn đến coi, để vị này thu về một đống vớ va vớ vẩn mà nói, hắn không có bị một đám bằng hữu cười cho quê chết luôn mới là lạ.
Thấy vị này lên tiếng, Cao chưởng quỹ cũng vội vàng phụ họa hùa theo, “Đúng đúng đúng, đông gia, Tam thiếu gia nói không sai, chúng ta thuê người là muốn để bọn hắn đưa hàng vào trong cung mỗi ngày, như vị đó thiếu mất 1 cái chân, để hắn đưa đi cũng không tiện a!”
Mặt Viên Cương vẫn tỉnh bơ nói: “Vậy liền thu mấy người trẻ tuổi, tinh anh, có sức khỏe đi, Tam thiếu gia cảm thấy tiêu chuẩn này như thế nào?”
Tiêu chuẩn này được đó, Hô Diên Uy sợ hắn toàn cơ bắp làm loạn, vội vàng gật đầu nói: “Được được được, tiêu chuẩn này không sai, liền tiêu chuẩn này.” Còn nháy nháy mắt vói Cao chưởng quỹ ở bên cạnh.
Cao chưởng quỹ cũng vội vàng gật đầu hùa theo, “Được đó được đó.”
Viên Cương: “Vậy thì bắt đầu đi!” Đưa tay ra hiệu cho Hô Diên Uy bắt đầu nhận đi.
Hô Diên Uy chưa từng làm qua cái này, hỏi: “Làm sao làm đây?”
Viên Cương: “Tam thiếu gia tùy tiện chọn người, xem ai thuận mắt, hợp tiêu chuẩn, liền điểm chỉ người đó.”
Lại tùy tiện chỉ ? Ngươi có thể nói cái gì đáng tin cậy hơn một chút hay không? Hô Diên Uy sợ hắn rồi, quay sang Cao chưởng quỹ hỏi ý kiến, “Có thể làm như thế sao?”
“Đúng là có thể làm như thế, chỉ là, như tùy tiện chỉ mà nói, về phương diện nhân phẩm không biết sẽ như thế nào, vạn nhất thuê về một tên hay ăn lười làm, tay chân không sạch sẽ. . .” Còn chưa nói dứt lời, phát hiện ánh mắt Viên Cương lặng lẽ nhìn tới, ánh mắt có sát khí như muốn giết người, vô cùng dọa người, Cao chưởng quỹ lập tức đổi giọng, “Bất quá nha. . . Ta xem vẫn là có thể thực hiện, có thể tạm dùng trước, thích hợp liền lưu lại tiếp tục sử dụng, không thích hợp thì tùy thời có thể sa thải. Nhiều người như vậy, thật muốn gọi từng người ra tra hỏi cho rõ ràng mà nói, chỉ sợ hỏi mấy ngày cũng chưa xong.”
Nghe chút mấy ngày cũng chưa xong, bản thân hắn có thể sẽ bị dính vào chuyện vặt vãnh này thêm mấy ngày, Hô Diên Uy lập tức không muốn bàn nữa, vội nói: “Biện pháp của An huynh không sai, cứ làm như thế đi, bắt đầu, bắt đầu, mau bắt đầu nhanh đi!”
Công tác tổ chức cụ thể dĩ nhiên chính là do Cao chưởng quỹ đi ra bận bịu.
Viên Cương thờ ơ lạnh nhạt, quan sát thế cục, một khi có gì bất lợi, thì hắn có thể tùy thời tham gia điều chỉnh.
Hô Diên Uy thì vòng tay sau đít đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn trời rồi lại nhìn đất, thật không quá kiên nhẫn.
Cao chưởng quỹ gọi người quan phủ đến hỗ trợ duy trì trật tự, dẫn đám người đến đây xin việc xếp thành một hàng dài, rồi từ từ di chuyển đi qua.
Còn lại liền đơn giản, Hô Diên Uy nhìn xem hàng người đi qua trước mặt, chỉ cần ai phù hợp ‘tiêu chuẩn’ đã được chỉ định, hắn liền cầm roi ngựa chỉ một phát, “Ngươi, bước ra!”
Người đó liền bước ra ngoài, đi tới trước một cái bàn được bày bên cạnh ghi tên lại, xem như đã được thuê.
Cái này chọn tới bàn lui, kỳ thật vẫn là như lời Viên Cương nói, Hô Diên Uy chọn người kiểu này, kỳ thật chính là xem ai thuận mắt liền chỉ người đó, bộ dạng méo lệnh nhìn không vừa mắt, hắn không thích thì sao mà được chọn.
Mọi thứ không ra khỏi Viên Cương sở liệu, hạt giống hắn tỉ mỉ tuyển chọn đưa đi huấn luyện, trải qua hơn một năm huấn luyện, về tinh khí thần không phải người bình thường có thể so sánh, chỉ cần đi qua trước mặt Hô Diên Uy, cơ hồ không có ngoại lệ, đều ‘bị’ Hô Diên Uy điểm chỉ bước ra.
Một hàng người cứ xếp hàng đi qua như vậy, cuối cùng lão đầu thọt một chân chống nạng kia cũng xuất hiện ở trong hàng ngũ.
Hô Diên