Chương 286: Con rể hoàng đế nhìn trúng.
Edit : Luna Huang
Nếu Ngưu Hữu Đạo ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hai người đang còn đối thoại với nhau này, hai nữ nhân này chính là người trong nhóm hắn gặp phải khi tiến về Đại Tuyết sơn lúc trước, sau nhóm đó lại cưỡi phi cầm rời đi, Hạo Thanh Thanh là nữ mặc giả nam trang, còn phụ nhân mặc tố y chính là vị Bùi nương tử kia.
Bùi nương tử cơ bản vẫn y như cũ, Hạo Thanh Thanh thì khác đi nhiều, đổi thành phục sức dân tộc, một mái tóc dài mượt như thác nước cũng được tết thành một đầu bím tóc, khiến cho khí chất càng thêm hoang dã cùng tùy hứng, bất quá y nguyên vẫn mỹ lệ, có một loại phong tình rất khác.
Mà Hạo Thanh Thanh chính là một trong những công chúa của Tề quốc, mặc dù đều là nữ nhi của hoàng đế Tề quốc như những công chúa khác, tuy nhiên xuất thân của nàng càng là cao quý hơn những vị công chúa kia, ở chỗ mẫu thân của nàng chính là đương kim hoàng hậu Tề quốc, trong những đứa con của vị hoàng hậu này, nàng là nữ nhi độc nhất, trình độ được sủng ái yêu thương là có thể nghĩ.
Nghe được lời ấy, Bùi nương tử lặng lẽ liếc nhìn nữ tu sĩ đuổi theo đứng ở bên cạnh Hạo Thanh Thanh, người sau hơi cúi thấp đầu, vẻ mặt có chút lo lắng không yên.
Công chúa ưa thích nghe những chuyện ở ngoài cung, vừa rồi nàng cũng chỉ là kể một ít chuyện bên ngoài cho công chúa nghe, ai ngờ phản ứng của công chúa rất lớn, sau khi truy hỏi thêm một vài câu liền đứng ngồi không yên, la hét đòi xuất cung.
Có một số việc nàng không biết rõ vì sao, nhưng Bùi nương tử lại biết, phất tay cho nàng lui xuống, xong bắt lấy cổ tay Hạo Thanh Thanh, túm nàng kéo trở về, kéo về lại trong phòng.
“Tam nương, ngươi thả ta ra!” Hạo Thanh Thanh giãy giụa phản kháng.
Sau khi kéo nàng về phòng xong, Bùi nương tử mới buông cánh tay nàng ra, “Công chúa, đừng quấy nữa.”
Hạo Thanh Thanh trợn mắt lên nói: “Tam nương, có phải là Ngưu Hữu Đạo đã đến kinh thành Tề quốc rồi không?”
Bùi nương tử: “Đến thì thế nào, có liên quan gì tới ngươi?”
Hạo Thanh Thanh hỏi: “Viên Cương có tới không?”
“. . . . . .” Bùi nương tử câm lặng, nghe liền biết nha đầu chết tiệt này là đang nhớ thương cái gì, thật là đau đầu nhức óc, đường đường là trưởng công chúa Tề quốc, lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân xa lạ, ngay cả lai lịch đối phương cũng không biết, thế mà lại công nhiên đi tỏ tình, ngoại trừ vị này ra, đoán chừng khắp thiên hạ không có nữ nhân thứ hai nào có thể làm ra được cái chuyện khùng điên như thế này.
May mắn lúc ấy người ta không biết thân phận vị này, bằng không mặt mũi Tề quốc mất sạch, nàng trở về cũng không có cách nào giao nộp, cho nên nàng quả quyết liên hệ gọi người tiếp ứng, mang người đem về, sợ tiếp tục ở lại nữa sẽ xảy ra chuyện.
“Ta khuyên ngươi dẹp cái ý niệm này đi, chuyện giữa ngươi với Viên Cương kia là không thể nào, ngươi hẳn là còn nhớ lời hoàng hậu nói chứ?”
“A~… thật là dông dài, ta chỉ hỏi ngươi Viên Cương có đến hay không thôi?”
“Không đến!”
“Thật hay giả?”
“Ta cần phải nói dối ngươi sao?”
“Nghe nói có rất nhiều người muốn khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo cũng ứng chiến, sáng mai sẽ đối chiến tại Phi Bộc Đài Bắc Sơn ngoài thành, có thật không?”
“Thật thì thế nào? Liên quan gì tới ngươi?”
“Ta muốn đi xem một chút, chuyện đặc sắc như vậy mà ngươi cũng không muốn xem sao? Tên kia xấu lắm, ta rất muốn nhìn xem hắn bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất!”
“Không được!”
“Chẳng phải Viên Cương không có đến a, ngươi sợ cái gì? Lại nói, ở kinh thành này, ta còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Yên tâm, không có việc gì đâu.”
“Ngươi nói với ta mấy lời vô dụng này không ích gì, ngươi có thể xuất cung hay không, ta không làm chủ được.”
“Vậy được rồi, ta sẽ đi xin mẫu hậu, chỉ đi dạo một vòng ngay trong kinh thành, mẫu hậu chắc chắn sẽ đồng ý!”
“. . . . . .”
Ngày kế tiếp, bên ngoài tường cao hoàng cung, cửa hông, có ba chiếc xe ngựa nhìn như bình thường dừng lại ở đó.
Đổi một bộ thường phục, lại là giả thành nam nhân, Hạo Thanh Thanh nghênh ngang bước ra khỏi cửa, Bùi nương tử, Lưu Phong Hải, Sài Phi đi theo hộ vệ.
Cân nhắc đến tình huống phức tạp ở kinh thành bên này, nhất là sự kiện lần này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa không, nên không chỉ có ba người theo hộ vệ, còn có sáu tên tu sĩ khác cùng đi.
Giống như Hạo Thanh Thanh vậy, chín tên pháp sư tùy tùng đều đã cải trang.
Hạo Thanh Thanh cùng Bùi nương tử, Lưu Phong Hải, Sài Phi cùng chui lên chiếc xe ngựa ở giữa, sáu người khác chia làm đôi chui vào hai chiếc xe ngựa trước và sau cùng.
Xe ngựa di chuyển, đi được không bao lâu, Hạo Thanh Thanh ngồi trong xe ngựa liền không kiên nhẫn được nữa, dục “Làm sao chậm như vậy, nhanh lên, nhanh lên, tới chậm là không có vị trí tốt xem. . .”
Phi Bộc Đài Bắc Sơn, chỗ như kỳ danh, có một thác nước to lớn đổ thẳng từ trên núi xuống dưới, khí thế kinh người!
Bên trên thác nước, có một đài đá to lớn bằng phẳng mọc lên, bởi vậy nên được gọi là ‘Phi Bộc Đài’. ( *đài đá như bay trên thác nước)
Chung quanh đã có không ít người tụ tập, rất nhiều người đều không lộ ra diện mạo thật, thỉnh thoảng đều đang ngó lên nhìn sắc trời, không ít người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Ở một nơi có địa thế hơi cao, thích hợp để quan sát chiến đấu nhất, Hô Diên Uy cũng có mặt tại đó, người có thể đứng ở chỗ này đều là người tương đối có thân phận địa vị.
“Mặt trời đã lên rất cao rồi, làm sao người còn chưa đến?”
Hô Diên Uy lầm bầm nói, hai tay thỉnh thoảng khẽ chống phía sau lưng, tựa hồ đứng không được thoải mái lắm, mấu chốt là thương thế trên mông còn chưa khỏi.
Ban đầu có lẽ hắn sẽ không có mặt, thậm chí là có thể không biết đến chuyện này, vừa lúc bị thương nên ở nhà, không thể chạy loạn, ở một chỗ nhàm chán nên nói chuyện phiếm với pháp sư trong nhà, tình cờ được nghe nói đến chuyện này. Được biết pháp sư trong nhà cũng muốn đến xem, hắn dù sao cũng rảnh đến mốc meo, thế là mặt dày mày dạn xin pháp sư dẫn hắn theo xem náo nhiệt với.
“Hoành thúc, những người kia đều là pháp sư sao?” Đứng ở trên cao nhìn xuống Hô Diên Uy chỉ chỉ đám người phía dưới hỏi.
Hoành Thiên Đoạn, nhân vật số hai trong pháp sư của Thượng tướng quân Hô Diên phủ, lúc này cũng cải trang ẩn diện mạo thật.
“Đại khái là vậy.” Hoành Thiên Đoạn gật đầu.
Hô Diên Uy: “Có không ít người đều đeo mặt nạ như Hoành thúc, họ đều là pháp sư của mấy nhà quyền quý trong kinh phải không?”
Hoành Thiên Đoạn: “Không biết, nhưng chắc cũng tới không ít.”
Đúng lúc này, trên bãi đá bên này có mấy chục tên tu sĩ tới làm rối loạn tưng bừng.
Diện tích vị trí đứng này có hạn, không chứa được quá nhiều người, đột nhiên lại chen lên mười người, một hồi trong đám người tới trước bên này, có người thành thà thành thật đi xuống, nhường vị trí quan chiến tốt nhất ra.
Mười người chen lên chính là đám người Hạo Thanh Thanh, Bùi nương tử có thân phận hộ pháp đại nội, ngầm lộ ra thân phận, tự nhiên có người nhường ra vị trí.
Hô Diên Uy quay đầu lại nhìn, sửng sốt, “Sao ngươi lại tới đây?”
Hạo Thanh Thanh