Chương 289 : Không phải mãnh long không qua sông
Edit : Luna Huang
Tả Đức Tụng dù sao cũng hơi kinh ngạc, “Không thể nói lung tung được, trưởng công chúa sao lại nợ tiền của ngươi?”
Tuy là nói như vậy, trong lòng suy nghĩ lại đang suy nghĩ khác, đối phương đã đến tận nhà, chắc hẳn là sẽ không nói bậy lung tung rồi.
Ngưu Hữu Đạo: “Năm ngoái, thời điểm trưởng công chúa cải trang đi tới Băng Tuyết các du ngoạn, thiếu nợ lúc đó.”
Lần đó Hạo Thanh Thanh là bí mật đi du ngoạn, còn giữ bí mật nghiêm ngặt, cũng không có khả năng cho bên ngoài biết rõ, một khi công khai, nguy hiểm ẩn dấu trong đó là có thể nghĩ, cho nên Tả Đức Tụng căn bản không biết việc này, nhưng hắn biết việc này là có khả năng, liền hỏi: “Nợ ngươi bao nhiêu tiền, đáng giá cho ngươi chạy từ Yến quốc xa xôi đến Tề quốc sao?”
Ngưu Hữu Đạo duỗi ra hai ngón tay, “Không nhiều, 200 vạn kim tệ!”
“. . . . . .” Tả Đức Tụng im lặng, 200 vạn kim tệ còn không nhiều, vậy bao nhiêu mới gọi là nhiều hả?
Một bên Tiền U nghe vậy cũng không nhịn được hơi liếc nhìn xem phản ứng của Tả Đức Tụng một cái.
“. . . . . .” Mặt Lệnh Hồ Thu cũng ngốc trệ, trưởng công chúa Tề quốc thế mà nợ tên này nhiều tiền như vậy, điều này có thể sao?
Vừa rồi nghe Ngưu Hữu Đạo nói cái gì không phải đến vì chiến mã, hắn tự nhiên cho rằng là nó đang uyển chuyển tìm cớ, hiện tại vừa nghe số tiền nợ này, trái lại thật sự có chút hoài nghi. Tên này dọc đường đi không chút hoang mang, nhìn thấy cũng không giống như vẻ muốn đi làm chính sự, có phải là lấy cớ mua sắm chiến mã, để lợi dụng vài phái hỗ trợ bảo vệ hắn chạy đến Tề quốc đòi nợ hay không a?
Có thể có cái hoài nghi này, tự nhiên là bởi vì số lượng ghi nợ, 200 vạn kim tệ, Thương Triều Tông có thể xuất ra nhiều tiền như vậy cho Ngưu Hữu Đạo sao? Nếu Ngưu Hữu Đạo có thể cầm tới số tiền kia, còn có tất yếu phải bán mạng cho Thương Triều Tông sao?
Tả Đức Tụng hoàn hồn, hỏi: ” Vì sao trưởng công chúa nợ ngươi nhiều tiền như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nguyên nhân trong đó ta không tiện nói rõ, miễn cho trưởng công chúa khó xử, việc này mấy pháp sư tùy tùng bên người trưởng công chúa đều có thể làm chứng, Tả đại nhân hỏi một chút là biết liền.”
Tả Đức Tụng hơi trầm ngâm, ánh mắt lấp lóe một hồi, hỏi: “Có phiếu nợ không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nguyên bản có viết phiếu nợ cho ta, nhưng là ta đã trả lại cho trưởng công chúa, bởi vì ta tin tưởng hoàng thất Tề quốc không phải tiểu nhân chơi xấu quỵt nợ.”
Tả Đức Tụng cười ha ha nói, “200 vạn kim tệ cũng không phải là số tiền nhỏ, ngươi không có bằng chứng liền nói người khác thiếu nợ ngươi, để người ta như thế nào tin phục được? Nếu ai cũng đều ăn không nói có như thế, chẳng phải là thiên hạ muốn đại loạn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Công đạo ở tại lòng người, nếu như trưởng công chúa không trả, ta cũng không thể nói gì hơn, cho nên, chỉ là thỉnh Tả đại nhân hỗ trợ, nói cho trưởng công chúa một câu rằng, ta đã tới, có thể trả số tiền đã nợ ta rồi chưa!”
Tả Đức Tụng vuốt râu lắc đầu, “Sự tình là thật hay giả ta không biết rõ, coi như trưởng công chúa thật sự nợ tiền ngươi, chuyện này chính là chuyện của hoàng thất, không phải là chuyện ngoại thần chúng ta có thể nhúng tay loạn, ta cũng là ‘lực bất tòng tâm*’. Tây Viện quản lý sự vật của hoàng tộc, ta đề nghị ngươi đi tìm người Tây Viện ra mặt. . .” (*có lòng nhưng không có sức)
Một phen thuận miệng giãi bày đạo lý, đẩy mọi chuyện ra ngoài, hắn sao có thể tham gia vào loại chuyện này được, huống chi đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, đường đường là Đại hành lệnh, lại đi giúp người ngoài tính nợ hoàng thất là chuyện gì đây?
Hắn có thể ngồi ở đây nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo, đã coi như là cho đủ mặt mũi rồi, nếu không, bằng thân phận địa vị của hắn, căn bản không cần để ý đến Ngưu Hữu Đạo, có thể ngồi nói chuyện như vậy chỉ bởi vì danh tiếng của Ngưu Hữu Đạo lớn, hắn muốn nhìn thử xem đến tột cùng đây là hạng người gì.
Trình độ nào đó mà nói, danh tiếng có đôi khi là thứ tốt, dù ở dưới cái thanh danh vang dội đó, có là hư ảo hay chăng cũng không quan trọng, nó sẽ dễ khiến cho người ta chú ý hơn, còn mang đến những chỗ tốt khác. Thí dụ như Huyền Tử Xuân, có mạo hiểm cũng muốn đi khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, không phải liền là vì muốn nổi danh a, muốn làm chuyện gì đó thì thường nổi danh mới có lợi.
Sau đó tự nhiên là lấy cớ còn có công vụ, muốn đuổi Ngưu Hữu Đạo ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo cũng không có lý do ngồi lỳ tại đây, có muốn cũng không ngồi nổi, để bị người ta đá ra ngoài sẽ rất khó chịu, bèn đứng dậy cáo từ, lại lần nữa khẩn cầu: “Tả đại nhân, thiếu nợ phải trả là đạo lý hiển nhiên, như ta đã tìm tới Tả đại nhân, còn hi vọng Tả đại nhân kết một cái thiện duyên, thay ta truyền lời giúp, việc này đối với Tả đại nhân mà nói, cũng không phải là việc gì khó cả!”
Tả Đức Tụng mỉm cười nói: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi, ta chỉ phụ trách việc đối ngoại, còn sự vật của Hoàng tộc là do Tây Viện phụ trách quản lý. Tiền U, tiễn khách!”
“Mời!” Tiền U lập tức đưa tay mời đi.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên ngăn lại, có ý xin chờ một chút, nói “Chính bởi vì Tả đại nhân là phụ trách việc đối ngoại, cho nên ta mới đi tìm Tả đại nhân.”
Tả Đức Tụng ‘à’ một tiếng, có nhiều hứng thú hỏi: “Lão phu trái lại xin lắng tai nghe, chẳng lẽ ngươi là mật sứ của nước nào đó hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo giải thích : “Người trong Tề quốc, có lẽ ta không dễ xử lý lắm, nhưng người rời khỏi Tề quốc rồi ý, không có thế lực cường đại của Tề quốc che chở, có xảy ra chuyện gì hay không ta cũng không dám bảo đảm, thí dụ như lệnh lang Tả An Niên đi sứ Triệu quốc chẳng hạn, còn có rất nhiều thủ hạ đang ở bên ngoài của đại nhân nữa, ta nghĩ đại nhân cũng không hy vọng nhìn thấy cấp dưới của mình ra ngoài thường xuyên xảy ra chuyện!”
Lời này thật sự là nồng nặc mùi vị giang hồ.
Lệnh Hồ Thu bị giật thót, không nghĩ tới đột nhiên Ngưu Hữu Đạo lại toát ra loại lời nói ‘không biết trời cao đất dày’ này, vội vàng giật tay áo Ngưu Hữu Đạo một chút, nhắc nhở “Nói năng cẩn thận chút!”
Con ngươi Tả Đức Tụng đột nhiên co rút lại.
“To gan!” Tiền U đột nhiên giận dữ mắng.
Tả Đức Tụng khẽ nâng tay ngăn cản, mỉm cười nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?”
Hay là lần đầu tiên hắn gặp phải cảnh tu sĩ bên ngoài dám chạy đến phủ Đại hành lệnh của hắn để uy hiếp hắn.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta là có ý tốt thôi.”
“Ý tốt luôn rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm nha.” Tả Đức Tụng chắp hai tay ra sau lưng, hỏi lại: “Nếu là chọc cho lão phu không cao hứng, lão phu cũng không dám cam đoan, ngươi có thể còn sống mà rời đi nơi này được hay không nữa. Tốt nhất bây giờ nói hai ba câu để lão phu cảm thấy vui vẻ chút, nếu không, hôm nay ngươi sợ là đi không được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo cũng hỏi ngược lại một câu: “Thật vậy sao? Tả đại nhân không ngại hỏi thử Tiền U một chút, coi hộ