Chương 291 : Công chúa quỵt nợ
Edit : Luna Huang
“Nói bậy bạ gì đó?” Bùi nương tử lại nhịn không được giật tay áo Hạo Thanh Thanh một phát.
Không phải nàng không cho vị công chúa này mặt mũi khi ở trước mặt mọi người, mà vì phát ngôn của vị công chúa này quá lố đến không tưởng.
Ngưu Hữu Đạo cười hì hì nhìn chằm chằm Hạo Thanh Thanh truy vấn: “Công chúa, ngươi nói rồi có giữ lời hay không?”
“Đương nhiên là giữ lời, ta. . .” Hạo Thanh Thanh còn chưa nói xong, liền bị Bùi nương tử kéo lui ra sau lưng.
Bùi nương tử nói: “Ngưu huynh đệ, ngươi cũng đừng trêu đùa nàng nữa.”
“Ha ha, được rồi, không sao, nàng nhất quán* nói không giữ lời mà, ta cũng quen rồi.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, đưa tay mời vào, “Cửa ra vào không phải là nơi để nói chuyện, mời chư vị vào bên trong ngồi.”
“Ai nói chuyện không giữ lời hả?” Hạo Thanh Thanh tức giận kêu gào.
Nhưng mà không có ai để ý đến nàng hết, Ngưu Hữu Đạo đi ở phía trước dẫn đám Bùi nương tử đi vào, mấy người chào hỏi nói chuyện với nhau.
“Ngươi đã biết thân phận của công chúa?”
“Công chúa đã sớm nói cho ta biết tên thật, nếu đã đến nơi này rồi, còn không biết thân phận của công chúa nữa thì, không bằng ta đập đầu tự tử chết cho xong.”
Đi vào chính sảnh dùng để tiếp khách, song phương giới thiệu người của bên mình lẫn nhau, đám Bùi nương tử hiển nhiên không quá để ý đến đám Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái, cũng chỉ hơi khách khí nói hai ba câu, sau đó, trong ngôn ngữ có ẩn chút ám hiệu, ra hiệu cho đám Lệnh Hồ Thu né tránh đi.
Người ta cũng đích xác là có tư cách này, người có thể làm hộ pháp đại nội trong hoàng cung, sư môn bối cảnh của người đó là có thể tưởng tượng ra được, tại toàn bộ tu hành giới này, thực lực sư môn của người ta chắc chắn cũng đã có tên tuổi, Thiên Ngọc môn ở tại Yến quốc vẫn còn được chút, nhưng đến bên này, thì không ‘có số’.
Còn Lệnh Hồ Thu có giao tế rộng đi nữa, cũng là phải nhìn xem là đối với người nào, đại môn phái chân chính, cũng sẽ không để ý đến Lệnh Hồ Thu.
Bọn hắn nhìn xem chướng mắt, cũng không muốn có giao tình gì với Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái cả, cảm thấy hai người bọn hắn không có tư cách tham gia vào đề tài của bọn họ, chuyện của công chúa Tề quốc mà các ngươi cũng có thể nghe à?
Nói khó nghe chút, là ở trong mắt đám Bùi nương tử, Lệnh Hồ Thu hay Phong Ân Thái, còn không bằng Hắc Mẫu Đơn, Bùi nương tử còn cùng Hắc Mẫu Đơn nói đùa hai ba câu, người quen cũ nha.
Nếu không phải ban đầu, lúc ở trên đường đi có giao tình với Ngưu Hữu Đạo, tăng thêm sau đó Ngưu Hữu Đạo để cho người bên này thấy coi trọng, tạo tiền đề, thì từ sau khi tạm biệt ở Băng Tuyết các xong, mấy người Bùi nương tử cũng chưa chắc nguyện ý muốn gặp lại Ngưu Hữu Đạo, càng không cần phải nói đến chuyện chủ động đi tới nhà hỏi thăm này.
Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái cũng thức thời, chủ động cáo lui.
Trong phòng khách, không còn người lạ nào khác, Ngưu Hữu Đạo nhìn Hô Diên Uy nhiều thêm một chút, bởi vì biết vị này đang đi rất gần với Viên Cương, trước đó chỉ là nghe nói đến, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được gặp, bèn chủ động bắt chuyện vài câu, muốn biết một chút tính cách của vị này.
Ngay từ đầu Hô Diên Uy còn cẩn thận giữ kẽ, dù sao vị này là người dám giết cả Yến sứ cơ, một màn huyết tinh tại Phi Bộc Đài kia hắn cũng được nhìn thấy, cho rằng Ngưu Hữu Đạo là người không dễ nói chuyện, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo rất dễ nói chuyện, còn chủ động nói đùa với hắn, khiến hắn cũng dần dần mở rộng lòng ra.
“Ngưu huynh, ta đã nghe qua đại danh của ngươi từ rất lâu a, nay ngươi đã tới Tề kinh rồi, khi nào ghé chỗ ta chơi đi, cho huynh đệ chúng ta cơ hội thể hiện tận tình của chủ nhà.” Hô Diên Uy đột nhiên cao hứng nhiệt tình mời.
“Quá tốt!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu đồng ý.
Gặp hai tên này vừa mới gặp mặt lại còn tỏ ra quen thuộc hơn cả nàng, trong lòng Hạo Thanh Thanh rất ư khó chịu, cũng không quen nhìn Hô Diên Uy đắc ý ở trước mặt nàng, vừa nghe đến đó rốt cục phát tác, “Hô Diên Uy, ta ở chỗ này, kinh thành từ lúc nào đến phiên ngươi làm chủ nhà rồi? Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng có mà nghe hắn, hắn ngoại trừ thích dẫn ngươi đi dạo những nơi dơ bẩn như thanh lâu kia ra, cũng sẽ không biết dẫn ngươi đi những chỗ nào khác nữa đâu.”
Hô Diên Uy vừa định ‘bật’ lại, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại gật đầu nói ngay: “Thanh lâu được đó, thanh lâu được nha, không biết cô nương ở nơi này phong tình như thế nào, Hô Diên huynh, nghe nói kinh thành có cái nơi nổi tiếng gọi là ‘Bạch Vân gian’, có rất nhiều cô nương xinh đẹp, thanh danh rất lớn, không biết thanh danh này có tương xứng với ‘thực tế’ hay là không đây?”
Chát! Hô Diên Uy vỗ đùi cái đét, mặt mày hớn hở nói đảm bảo: “Ngưu huynh yên tâm, chính là Bạch Vân gian, hôm nào ta đến dẫn ngươi đi!”
Mặt Hạo Thanh Thanh lập tức đầy vẻ khinh bỉ, Bùi nương tử bưng chén trà không nói gì, hai tên nam nhân công nhiên thảo luận đi thanh lâu chơi đùa ngay trước mặt các nàng, nghe rất không thoải mái. Hắc Mẫu Đơn thì ngược lại, mặt mỉm cười đứng tại đó không nói gì, bởi vì nàng biết, Ngưu Hữu Đạo căn bản không phải loại người như vậy.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thì lập tức quay sang nói với Hắc Mẫu Đơn: “Về sau Hô Diên huynh đến bên này, không được phép ngăn cản, tùy thời đều có thể gặp ta, nhớ chưa.”
Hắc Mẫu Đơn cười đáp: “Vâng, đã nhớ!”
Hô Diên Uy lập tức cười toe toét, hắn là người ưa thích sĩ diện, quay đầu phải cho đám bằng hữu của hắn mở mang kiến thức một phen mới được, Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ là bằng hữu của hắn đó, cái này đơn giản là quá có mặt mũi đi, lần trước tên sứ thần Yến quốc kia, hình như còn mạnh miệng với hắn lắm!
Hạo Thanh Thanh chợt cưỡng ép nói chen vào: “Ngưu Hữu Đạo, vì sao Viên Cương không đến?”
“Công chúa!” Bùi nương tử lập tức quát, ngay trước mặt Hô Diên Uy, nàng không hy vọng Hạo Thanh Thanh kéo tới chuyện Viên Cương, đồng thời cũng cho Ngưu Hữu Đạo một cái ánh mắt.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, hắn cũng có nghe Hắc Mẫu Đơn nói qua chuyện Hạo Thanh Thanh thổ lộ với Viên Cương, mặc kệ Hạo Thanh Thanh có phải thật tâm hay không, hắn cũng không cho rằng hai người này sẽ hợp nhau, đầu tiên là Viên Cương không thích loại nữ nhân này, thứ yếu thân phận địa vị của hai người thật sự chênh lệch, không thích hợp ở chung, cứng rắn nhét ở chung sẽ chỉ gây hại cho Viên Cương, hắn vẫn hi vọng nữ nhân này cách xa Viên Cương ra một chút.
Liền nói tránh đi: “Công chúa, đúng rồi, nói tới đây, ta lại nhớ đến một chuyện, tiền ngươi thiếu nợ ta kia, có phải nên trả lại rồi hay không?”
Khục…! Đang bưng chén trà uống Hô Diên Uy bị sặc, liên tục ho khan, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngưu huynh, nàng nợ tiền ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Hô Diên Uy lại hỏi: “Nợ bao nhiêu?”
Khuôn mặt Hạo Thanh Thanh đỏ lên, lập tức gào thét hắn, “Uy mặt lông cặn bã, mắc mớ gì đến ngươi mà hỏi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không nhiều, 200 vạn kim tệ thôi!”
Nhiều như vậy còn nói không nhiều? Hô Diên Uy chấn kinh, khó có thể tin quay sang nhìn ngó Hạo Thanh Thanh, chợt lại tranh thủ bưng chén trà lên cười nói, tựa hồ như đang nói chuyện với chén trà vậy, “Lão tử cả một đời cũng chưa từng thấy qua ai thiếu