Chương 295: Phong lão ca, lão Phong, Phong đại gia
Edit : Luna Huang
Nếu như vẫn muốn hắn tự nghĩ nhiều mà nói, thì dám trêu đùa nữ nhi người ta? Người ta lần này thu thập, tiện thể thu thập cả ngươi luôn!
Cá nhân hắn chỉ để ý được mất bên này, hoàng đế người ta để ý là cả cả đám người bao gồm bọn hắn trong đó luôn, trách không được nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra hoàng đế có lý do gì đối phó hắn, hoàng đế người ta căn bản không có giới hạn đối phó mỗi mình hắn, mà là muốn đối phó đồng thời rất nhiều người tính cả hắn.
Tầm mắt này chân chính là lập tức phân cao thấp!
“Hạo Vân Đồ này có chút ý tứ nha!” Ngưu Hữu Đạo ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng, bị người dùng phương thức không đếm xỉa chơi một vố, chơi đùa ngươi mà ngươi không thể làm được gì.
Lệnh Hồ Thu trợn hắn trắng mắt, “Ai biểu ngươi trêu chọc nữ nhi người ta chi, cảm thấy đùa nghịch nữ nhi người ta dễ quá, giờ thì đá phải đá tảng rồi a?”
Ngưu Hữu Đạo ngửa hai bàn tay xòe ra, “Chuyện đâu có liên quan đến ta, công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã kia ta đã chuyển nhượng ra ngoài, khế ước chuyển nhượng trên tay ta, ta chẳng liên quan gì hết.” Trong lòng thì đang nghĩ, Phong Ân Thái nghe được, đoán chừng chắc muốn đập đầu tự vận quá.
Hôm qua hắn đã cảm thấy chỗ tốt này có bất thường rồi, Phong Ân Thái còn chết sống muốn hắn cầm xuống, lần này tốt rồi!
Lệnh Hồ Thu hỏi lại: “Ngươi đang nói Thiên Ngọc môn? Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều, tin đồn lan truyền bên ngoài chẳng liên can gì đến Thiên Ngọc môn cả, chỉ nói công văn xuất cảnh nằm ở trên tay Ngưu Hữu Đạo ngươi, Thiên Ngọc môn một chữ cũng không nhắc tới!”
“Có ý gì?” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên hỏi lại.
Lệnh Hồ Thu: “Ta làm sao biết là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo có chút mộng, “Hôm qua rõ ràng bọn Bùi nương tử tận mắt nhìn thấy, thứ kia đã đưa cho Thiên Ngọc môn.”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi đi hỏi Bùi nương tử đi a, ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai bây giờ? Ta nói, ngươi mau đi xử lý chuyện này cho tốt đi, nếu ngươi xử lý không tốt, lão đệ, ngươi đừng trách ta ghét bỏ ngươi, ta phải tranh thủ thời gian chạy trốn, không trốn là không chịu nổi nhiệt a, sẽ chết người đấy, ngươi muốn thích chết kệ ngươi, ta thì còn muốn sống thêm mấy năm nữa đấy.”
“Ha ha, có ý tứ, hoàng đế này thật đúng là, muốn tiện thể giúp nữ nhi của hắn, còn muốn cho ta chút nhan sắc để nhìn nha!” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ.
Hắn đã biết ý trong lời nói của Lệnh Hồ Thu, cũng không phải là muốn mặc kệ bỏ hắn chạy, mà là gợi ý hắn đưa khế ước với Thiên Ngọc môn ra ngoài để chứng minh trong sạch, chứng minh đồ vật đã ở trên người Thiên Ngọc môn, để người muốn lấy nó đi tìm người Thiên Ngọc môn lấy đi.
Đúng lúc này, Công Tôn Bố cùng với người ba phái người cơ hồ bước vào cùng nhau, người bên dưới bẩm báo có lời đồn bên ngoài, bọn hắn còn không biết chuyện tối qua, nên tới hỏi xem thật giả.
“Không cần nói, ta cũng đã biết.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, chỉ chỉ Lệnh Hồ Thu, biểu thị Lệnh Hồ Thu đã nói cho hắn biết rồi.
Chỉ còn một cái cánh tay Ô Thiếu Hoan, vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp, hắn là người Lưu Tiên tông phái tới đây phụ trách quản lý đệ tử Lưu Tiên tông ở bên này, hỏi: “Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính là chuyện như lời đồn kia.”
Hắn không nói ra đã giao dịch với Phong Ân Thái rồi, một khi để ba phái biết lợi ích bọn hắn muốn tranh giành đã tới tay, chỉ sợ ba phái sẽ lập tức rời đi, ba phái sẽ không vì Thiên Ngọc môn mà chịu gánh phong hiểm lớn như vậy, mục đích cũng đã đạt được, sẽ không tiếp tục ở lại Tề quốc này mạo hiểm.
Lệnh Hồ Thu nghiêng đầu qua nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, tự nhiên là nhìn ra Ngưu Hữu Đạo cố ý giấu diếm.
“Các ngươi yên tâm, không có chuyện gì. . .” Ngưu Hữu Đạo khuyên nhủ một phen, xong đuổi bọn hắn đi.
Lệnh Hồ Thu thờ ơ lạnh nhạt, đưa mắt nhìn một đám người rời đi, sau đó nói: “Lão đệ, không phải ngươi muốn nắm chuyện này vào người đó chứ? Ta đây nhắc nhở ngươi, chuyện này ngươi chống không nổi đâu.”
Ngưu Hữu Đạo không có đáp hắn, nhìn chung quanh một chút, “Phong Ân Thái đâu rồi? Ba phái đều biết cả, đừng nói Thiên Ngọc môn hắn còn chưa biết nha?”
Lệnh Hồ Thu cười lạnh, “Nếu như hôm nay ngươi đem thứ đó đưa cho hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không lấy, hiện tại hắn sợ là đang hối hận vì hôm qua tự làm chủ chuyện này cho Thiên Ngọc môn đi, đoán chừng lòng muốn tự tử cũng có, chuyện này hắn là không có cách nào giao nộp cho Thiên Ngọc môn.”
“Đi! Đi xem một chút.” Ngưu Hữu Đạo vừa nói, vừa tính bước đi.
“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn bỗng nhiên gọi lớn, “Có thể ‘mượn một bước nói chuyện’ hay không?” (* nói chuyện riêng )
Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Thu, nàng có chuyện gì không tiện nói trước mặt Lệnh Hồ Thu sao?
Lệnh Hồ Thu cũng liếc nhìn Hắc Mẫu Đơn, mỉm cười nói: “Không sao, các ngươi cứ nói, ta đi qua chỗ lão Phong bên kia trước.”
Ngưu Hữu Đạo đi theo Hắc Mẫu Đơn vào trong phòng, hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Lệnh Hồ Thu vậy?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, còn nhớ rõ lời Lệnh Hồ Thu vừa mới nói chứ? Hắn nói hắn không muốn đi tìm chết.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi muốn nói cái gì? Đã là thời điểm quan trọng, còn cần phải quanh co lòng vòng với ta nữa sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, không phải ngươi một mực lo lắng Lệnh Hồ Thu có mưu đồ gì a, đây chính là một cơ hội đường hoàng hất hắn ra. Chi bằng ngươi liền giả bộ ôm lấy chuyện này, hắn thụ không nổi, tự biết khó mà rút lui rất phù hợp.”
Ngưu Hữu Đạo cười, “Điểm này là ngươi không bằng Hầu Tử, ta biết lòng của ngươi, nhưng ngươi lại không biết lòng của ta.”
Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, “Đạo gia không muốn để cho hắn đi?”
Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc, “Lên thuyền ta, há cho phép hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thuyền của ta cũng không phải dễ xuống như vậy ha!”
Hắc Mẫu Đơn: “Hắn ở bên người Đạo gia, cũng chưa thấy Đạo gia để hắn hỗ trợ cái gì, Đạo gia có thể chỉ rõ dụng ý lưu hắn lại không? Bằng không hắn đi gần ở bên người chúng ta, ta không nắm rõ phân tấc khi đối xử với hắn.”
“Có một số chuyện không cần biết quá rõ.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay nâng cằm nàng lên trêu đùa một chút, bị đối phương khẽ giận hất ra, bèn cười nói: “Nhìn tiểu nương tử ‘dễ xương’ như vậy, tốt, hôm nay ta dạy cho ngươi một khóa, dạy ngươi như thế nào dùng người. Dùng người không thể phân rõ thiện ác quá mức, cũng không để bị tình cảm yêu ghét của bản thân chi phối, đã dùng người thì không nghi, có nghi cũng muốn dùng, mấu chốt là xem coi có chỗ hữu dụng hay là không!”
“Dùng ngươi mà nói, ta đối với ngươi chính là ‘đã dùng người thì không nghi!’ Mà đối với hắn, coi như biết có khả nghi, cũng dùng chả sao, nắm chắc mức độ là được. Ngươi cũng biết, hắn có mưu đồ với ta, hắn cho là hắn đang còn ‘đồ’ ta, lại há không phải là ta đang còn ‘đồ’ hắn? Ta mặc kệ hắn muốn mưu đồ gì, hắn ở bên cạnh ta thân thiện như vậy, đơn giản là đang muốn lấy niềm tin của ta, ta sẽ để cho hắn dần dần minh bạch, cường độ tạo ‘niềm tin’ như vậy là không đủ, muốn lấy lòng tin của ta thì phải xuất ra thành ý đến.
Thành ý là cái gì? Là có chuyện thích hợp ta sẽ ‘nhường’ cho hắn đi làm, hắn vì tạo niềm tin với ta, tất nhiên sẽ cố