Chương 297 : Ý đồ không rõ.
Edit: Luna Huang
Thanh Sơn quận, mặt trời mới mọc, ánh nắng sớm từ từ trải rộng khắp vùng rừng núi rộng lớn.
Thương Thục Thanh đang từng bước khó nhọc leo lên trên đỉnh một ngọn núi, đi tới bên ngoài cổng vòm, chỗ ở mới của Lưu Tiên tông thì thở hồng hộc, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên cổng vòm, giơ tay áo lên lau lau những giọt mồ hôi trên trán.
Phí Trường Lưu nghe báo bước nhanh đi ra, tự mình nghênh đón, chắp tay chào hỏi: “Quận chúa, sao lại tới đây vậy?”
Thương Thục Thanh cười nói: “Phí chưởng môn, có tin tức mới gì của Đạo gia hay không?”
Phí Trường Lưu nói: “Quận chúa lui tới chỗ này khá bất tiện, nếu có tin tức gì mới, ta tự nhiên sẽ nói cho biết ngay.”
Ánh mắt dừng lại trên trán nàng, nhìn thấy mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, nơi này là chỗ tông môn ba phái mới xây, tu sĩ lui tới thì không có gì khó khăn, song đối với phàm nhân mà nói, thì có chút cheo leo hiểm trở, để leo lên được, quả thực là có chút khó khăn.
Thương Thục Thanh: “Ca ca ta khá là quan tâm đến tin tức của Đạo gia ở kinh thành Tề quốc bên kia, cho nên ta đến đây hỏi thăm một chút.”
Kỳ thật chính nàng cũng rất quan tâm, hôm qua vừa nhận được tin tức, nghe nói kinh thành Tề quốc bên kia có người cố ý chơi trò ngáng chân Ngưu Hữu Đạo, vừa mới tới kinh thành Tề quốc thôi, đã rước lấy một đống người tìm tới cửa muốn gây phiền phức, nói rằng ngày kế tiếp sẽ tới cái gì Phi Bộc Đài quyết chiến.
Nghe được tin tức này xong, khiến nàng trăn trở cả một đêm khó ngủ, trời vừa sáng liền chạy đến đây tìm hiểu tin tức.
Thương Triều Tông bên kia không có đường dây liên lạc trực tiếp với Ngưu Hữu Đạo, Thiên Ngọc môn đưa tin tức về, cũng sẽ không truyền trực tiếp cho Thương Triều Tông, đều là truyền thẳng về cho Thiên Ngọc môn, bên này ngược lại là có thể liên hệ trực tiếp với đệ tử ba phái ở trên núi, Thương Thục Thanh tự nhiên là tìm đến ba phái để nghe ngóng tin tức trước tiên.
Phí Trường Lưu gật đầu nói: “Ta cũng rất chú ý đến chuyện này, chỉ là trước mắt còn chưa có tin tức gì. Quận chúa yên tâm, tin tức vừa về đến, ta sẽ sai người thông báo cho quận chúa trước tiên.”
“Còn chưa tới à?” Thương Thục Thanh hơi có vẻ thất vọng, lên tiếng hỏi.
Phí Trường Lưu khẽ lắc đầu, “Còn chưa tới, tính toán thời gian, hẳn là đã có kết quả, tin tức cũng sắp đến rồi. Quận chúa, xin mời vào bên trong dùng trà.” Nghiêng người nhường đường, đưa tay mời vào.
Thương Thục Thanh nhẹ nhàng mỉm cười từ chối, “Không cần, ta không vào quấy rầy nữa, cáo từ.”
“Cũng được!” Phí Trường Lưu gật đầu, rồi phất tay gọi người tới, đang tính sai đệ tử đưa Thương Thục Thanh xuống núi, chợt phía sau có người bước nhanh tiến đến, trong tay cầm trang giấy dâng lên, “Chưởng môn, có tin tức từ kinh thành Tề quốc bên kia.”
“Ồ!” Phí Trường Lưu lập tức đưa tay nhận lấy, mở ra xem ngay.
Thương Thục Thanh tính quay người đi cũng ngừng lại, ngón tay khẽ quệt mồ hôi rịn xuống cằm, mắt không chớp nhìn xem hắn.
Trên mặt Phí Trường Lưu dần dần nở nụ cười, đưa tờ giấy trong tay cho nàng, “Ngưu Hữu Đạo quả thực là Ngưu Hữu Đạo, xuất thủ bất phàm, nhìn như là phiền phức không ngừng dây dưa, lại bị hắn tiện tay hóa giải, mời quận chúa xem, có thể nói Vương gia yên tâm được rồi.”
Thương Thục Thanh đỡ lấy trang giấy, nhìn thật kỹ nội dung được dịch ra, phía trên nói, Ngưu Hữu Đạo cũng không có tiếp nhận khiêu chiến, mà là trực tiếp phái một đám người tới làm thịt người khiêu chiến ngay tại trước mắt bao nhiêu người, đã chấn nhiếp phường đạo chích tứ phương im re, không còn ai dám đi khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo nữa.
“Tạ ơn Phí chưởng môn, vậy ta xin phép về trước để bẩm báo cho ca ca ta.” Thương Thục Thanh cầm trang giấy dưa hai tay trả lại, nói.
Phí Trường Lưu đưa tay nhận lấy, rồi phất tay với nữ đệ tử bên cạnh, “Đưa quận chúa xuống núi đi.”
“Vâng, quận chúa, xin mời!” Nữ đệ tử đưa tay mời.
Đưa mắt nhìn theo thân ảnh yểu điệu của Thương Thục Thanh xuống núi, Phí Trường Lưu có chút thương tiếc cho nàng mà buông tiếng thở dài, “Ai! Một cô nương phẩm tính và hình dáng đều tốt, xuất thân cũng không kém, khuôn mặt lại quá đáng sợ, mọi thứ chân chính là hủy tại khuôn mặt, có nam nhân bình thường nào dám lấy, có lấy về thì làm sao đối mặt? Đời này khó tránh khỏi là phải cô đơn, là người có số khổ mà!”
Đối với gương mặt kia của Thương Thục Thanh, hiện tại hắn cũng đã nhìn quen, ban đầu khi mới nhìn thấy, quả thật là khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, không phải vấn đề tướng mạo có dễ nhìn hay không nữa, thậm chí gương mặt phổ thông hơi khó xem một chút thì cũng đành, đằng này lại quá dọa người đi. Một người bình thường như thế, có sao trên mặt lại mọc ra cái bớt đáng sợ đến như vậy? Chân chính là khiến người nhìn thấy phải thổn thức.
Đường núi chông chênh, Thương Thục Thanh cẩn thận bước xuống núi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ sầu lo.
Tuy nói Đạo gia một lần nữa đã thuận lợi hóa giải nguy cơ gặp phải, nhưng mà lúc trên đường đã gặp phải cao thủ chặn giết, vừa tới kinh thành Tề quốc lại có người ám hại, nếu nói đằng sau sẽ thuận buồm xuôi gió nàng là không tin, không biết phía sau sẽ còn có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập Đạo gia, từng bước đều đầy nguy cơ, nghĩ tới thôi đều khiến nàng lo lắng. . . . . .
Một chỗ sườn núi có bóng rừng cây um tùm, Hô Diên Vô Hận mặc bộ áo tơi ngụy trang, đầu đội mũ rộng vành, lẳng lặng nhìn xem vách núi đối diện.
Đột nhiên trên vách núi có động tĩnh, một loạt bóng người xuất hiện, tay vung lên tung ra một loạt dây thừng, từ đỉnh núi thả xuống dưới.
Dây thừng còn đang lắc lư trên vách núi đá, hơn mười tiểu tử trên vách núi động tác nhanh nhẹn, từ đỉnh núi trực tiếp nhảy thẳng xuống, từng đứa co chân nảy bật trên vách đá dốc đứng, nhanh chóng hạ xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này, khiến con ngươi Hô Diên Vô Hận đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm thật gắt gao.
Tra Hổ đứng hầu ở bên cạnh, từ từ quay sang nhìn xem phản ứng của Hô Diên Vô Hận.
Một nhóm rồi lại một nhóm tiểu tử, từ trên đỉnh núi nhảy xuống dưới vách núi.
Dưới mặt sông, có mấy cái bè gỗ, trên bè gỗ, có mấy chục người đang đứng, thân ở trong đó Viên Cương đột nhiên tay vung dùi trống, nện mạnh vào mặt trống, một tiếng ‘Tùng’ vang lên.
Mấy chục người đang đứng trên bè gỗ lập tức nhao nhao nhảy xuống nước, liều mạng bơi tới sườn núi ơ bên kia, mà đám tiểu tử nhảy xuống từ trên vách núi cũng cởi móc khóa móc vào sợi dây bên hông ra, sau đó lập tức quay đầu chạy tới bờ sông, cấp tốc nhảy xuống nước, bới về phía bè gỗ.
Đám tiểu tử ướt sũng từ dưới nước bò lên bờ, lại cấp tốc chạy tới bắt lấy sợi dây thừng treo trên vách núi, nhanh chóng trèo lên.
Còn đám tiểu tử bơi tới cạnh bè gỗ, thì cấp tốc túm lấy bè gỗ, giữ chặt bên dưới bè gỗ, liều mạng bơi ngược dòng, đẩy bè gỗ về phía thượng du.
Trên bè gỗ chỉ có một mình Viên Cương đứng thẳng tắp sừng sững, dần dần ngược dòng đi xa.
Mà trên vách đá dựng đứng, một tổ cuối cùng leo lên sườn núi cũng cấp tốc thu lại dây thừng, sau khi mớ dây thừng treo trên vách núi đá biến