Chương 300: Nổi trận lôi đình
Edit : Luna Huang
Lý do là, Ngưu Hữu Đạo xảo trá, Phong Ân Thái rất có thể là đã trúng phải gian kế của Ngưu Hữu Đạo.
Cho dù Phong Ân Thái có lỗi gì, mọi chuyện đều là do Ngưu Hữu Đạo mà ra, Thiên Ngọc môn sẽ không giúp Ngưu Hữu Đạo ‘chùi mông’.
Sau khi giao đồ vật lại cho Ngưu Hữu Đạo rồi, Ngưu Hữu Đạo tự giữ lại cũng được, tặng ai cũng được, hay đem bán lấy tiền cũng được, hết thảy Thiên Ngọc môn không hỏi tới, mặc cho Ngưu Hữu Đạo xử trí, tóm lại chính là không liên can gì đến Thiên Ngọc môn nữa hết.
Nếu như Ngưu Hữu Đạo không đồng ý, khiến Thiên Ngọc môn không xong, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng đừng hòng tốt hơn, những lợi ích bán rượu kia có thể bị thất thu hay không, Thiên Ngọc môn cũng sẽ không quan tâm, sẽ lập tức phái người chạy tới quận Thanh Sơn, diệt sạch thế lực ba phái cộng thêm cả Ngưu Hữu Đạo.
Đương nhiên, Thiên Ngọc môn cũng không phải là người nói không giữ lời, nhưng, điều kiện tiên quyết là không thể gây nguy hại cho chính Thiên Ngọc môn trước đã, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo đồng ý, chuyện Phong Ân Thái cam kết đáp ứng chia lợi ích bán rượu cho ba phái, Thiên Ngọc môn sẽ thực hiện, Bành Hựu Tại lấy thân phận chưởng môn cam đoan, quyết không nuốt lời!
Cuối cùng, trong thư cũng nói rõ cho Phong Ân Thái, có thể công khai thư này cho cả Ngưu Hữu Đạo xem!
Nội dung trong bức thư này, cho dù là Lệnh Hồ Thu, nhìn thấy cũng nhức cả răng.
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc bình tĩnh lại, đưa trả thư lại cho đối phương.
Phong Ân Thái tiếp lấy thư, đưa cho đệ tử bên người, cười bồi với Ngưu Hữu Đạo nói: “Lão đệ, đã thấy rõ rồi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo tỉnh bơ nói: “Phong lão ca, quên nói cho ngươi, ta xuất thân sơn dã, kỳ thật cũng không biết nhiều chữ lắm, xem không hiểu, lười xem. Ai nha, hôm nay khí trời tốt ghê.” Hắn chắp hai tay ra sau lưng, tính đi.
“Khụ khụ!” Lệnh Hồ Thu vội nắm tay che miệng ho một cái, nhịn cười thật là thống khổ.
“. . . . . .” Phong Ân Thái trợn tròn mắt tại chỗ, không biết chữ? Cái này gọi là cái lý do rách nát gì? Vội đưa tay kéo hắn lại, lại đoạt lại bức thư ở trên tay đệ tử kia, nhét lại vào tay Ngưu Hữu Đạo, nói, “Lão đệ, ngươi thử xem lại đi.”
“Xem cái gì nữa, ta nói, ta không biết chữ, không có cách nào xem được, chính các ngươi từ từ xem đi.” Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt không nhận.
“Đừng!” Phong Ân Thái giữ chặt lấy hắn không thả, “Ngươi xem không hiểu, ta đọc cho ngươi nghe được không hả?”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay người, một tay cầm lấy thư tín, chỉ thẳng vào cái mũi Phong Ân Thái mắng: “Họ Phong, mọi chuyện xảy ra như thế nào chính ngươi rõ ràng hơn ai khác, cái gì gọi là lão tử xảo trá? Cái gì gọi là ngươi trúng phải kế của ta? Ngươi thành thật nói cho ta nghe, ngươi vì đùn đẩy trách nhiệm, đã báo lên cái thứ chó má gì!”
“Làm càn!” Một tên đệ tử Thiên Ngọc môn đứng bên cạnh không bình tĩnh được nữa, đứng ra, ngăn cản Ngưu Hữu Đạo vô lễ với sư bá của mình.
“Muốn đánh nhau phải không? Hắc hắc! Ta đây ước gì, vậy liền cùng làm lớn chuyện chút lên chút nữa đi!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, lại gầm thét: “Người tới!”
Rầm rầm! Bên ngoài lập tức có một đám tu sĩ xông vào, lập tức trong phòng có vẻ hơi đông đúc lên.
“Ngươi là cái thá gì, khi nào đến phiên ngươi lên mặt hả?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào đệ tử Thiên Ngọc môn kia ngoắc ngoắc nói: “Đến, có gan động thủ cho ta xem thử nào, ngươi có tin ta làm thịt ngươi hay không, ngươi cũng chỉ là chết vô ích, nhất định Bành Hựu Tại không rên lên một tiếng!”
Đệ tử kia lập tức thẹn quá hoá giận, đưa tay cầm lên chuôi kiếm.
“Lui xuống, cút ra ngoài, không liên quan đến ngươi, mù xem náo nhiệt làm gì.” Một tay Phong Ân Thái nắm lấy đệ tử kia lôi ra, một tay phất phất ra hiệu những người không liên can cũng lui ra ngoài.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, đệ tử ba phái cũng lần lượt lui ra.
Đệ tử Thiên Ngọc môn kia không thể không ngậm nhục rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đứng đó nói với theo, “Chớ đi a, ta nhìn đám Thiên Ngọc môn các ngươi ngứa mắt rồi, môn hạ của Bành Hựu Tại làm sao đều là phế vật hết vậy?”
Đệ tử kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Phong Ân Thái lại tiếp tục khoát tay, bảo hắn đi nhanh lên một chút, chợt lại quay sang cười nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, ngươi cần gì làm khó dễ hắn a? Ngươi đây là cố ý kiếm chuyện a!”
Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc nói: “Ta chính là cố ý kiếm chuyện đó, ta nhìn Thiên Ngọc môn không vừa mắt, mắng Thiên Ngọc môn hai câu thì làm sao, ngươi có ý kiến gì?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến gì, lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận.” Phong Ân Thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, “Chính sự quan trọng, giải quyết chính sự quan trọng hơn!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã quan trọng sao ngươi còn không tranh thủ thời gian đi giải quyết đi?”
Phong Ân Thái: “Giả đò không biết chữ nữa chứ, nội dung ngươi cũng đã thấy được rồi đi, sư môn có lệnh, chuyện này giao cho ngươi giải quyết, ta không dám không nghe theo a!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta giải quyết? Ngươi ngược lại nói một chút xem, ta phải giải quyết như thế nào?”
Phong Ân Thái vội ho một tiếng nói: “Không phải trong thư đã viết rất rõ ràng nha, đồ vật kia ngươi giữ lại cũng được, tặng cho người cũng được, hay đem bán lấy tiền cũng được.” Nói lời này ngay chính hắn cũng cảm thấy chột dạ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ồ! Đơn giản như vậy, vậy ngươi xử lý có khác gì ta xử lý đâu? Lão Phong a, ngươi chắc là phải vô dụng ghê gớm lắm, ghê đến nỗi Thiên Ngọc môn cũng không yên lòng a, chuyện đơn giản như vậy, cũng không dám để cho ngươi đi xử lý a! Thiên Ngọc môn phái ngươi tới đây để làm gì?”
Phong Ân Thái mập mạp hòa ái giống như tướng mạo của hắn, ngược lại là có thể chịu được khổ nhục, đứng đó thở dài: “Lão đệ, ta thừa nhận ta không bằng ngươi là được rồi chứ? Ngươi nên nắm chặt xử lý mau đi! Không thể kéo dài được nữa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xử lý như thế nào? Ta giữ lại? Thứ các ngươi không dám giữ lại bảo ta giữ lại sao? Ta chán sống muốn đi chết còn tạm nói được! Tặng cho người khác? Làm sao tặng? Tặng cho ai? Công khai tặng ai dám nhận đây? Âm thầm đưa thì có ích gì, coi như âm thầm đưa ra ngoài, chỉ sợ đối phương là đứa thứ nhất muốn giết lão tử diệt khẩu! Đem bán lấy tiền sao? Ai dám công khai mua đây? Bên ngoài có một đám người nhìn chằm chằm, ngươi nói ta bán cho ai đây? Ngươi dạy lão tử một chút xem bán thế nào? Coi như ta đem nó hủy ở trước mặt mọi người, thì hoàng đế chính là tên thứ nhất muốn tìm ta phiền phức, người đầu tiên hắn muốn giết chính là ta!”
“Họ Phong, ta nói ngươi được lắm a, phiền phức ngươi gây ra, bây giờ lại muốn ta chùi mông? Ngươi bảo lão tử ổn định giúp ngươi trước, liền ổn ra cái kết quả như thế? Thiên Ngọc môn liền cho ta cái này? Ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp lão tử như thế sao?” Vỗ tay bộp bộp lên thư tin thóa mạ