Chương 309: Chỉ có thể thua, không thể thắng.
Edit : Luna Huang
“Lão đệ. . .” Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái cơ hồ là cùng bật thốt lên, đều có ý ngăn cản.
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đưa tay ra ngăn hai người nói tiếp, hỏi “Bất quá chỉ là giao đấu, cũng không phải dùng mạng để đấu, Côn tiên sinh, có phải vậy hay không?”
Côn Lâm Thụ mỉm cười, sải bước chậm rãi đi xuống bậc tam cấp, chỉ Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái, “Nếu không muốn đọ ai nhiều người hơn, liền tránh ra ngay!”
Sắc mặt Phong Ân Thái có chút khó coi, hối hận không nên xuất đầu lộ diện lúc này, trong lòng của hắn rất rõ ràng, nếu Côn Lâm Thụ mà xảy ra chuyện gì, tổn hại mặt mũi của Thiên Hỏa giáo, Thiên Hỏa giáo sẽ không để cho trò cười này tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ nhanh chóng kết thúc trò cười này, thử hỏi làm sao có thể buông tha cho Ngưu Hữu Đạo?
Cùng là người trong môn phái, cách nghĩ là giống nhau, cho nên, có chút đạo lý hắn biết rành!
Hắn không khỏi nhìn sang Lệnh Hồ Thu bên cạnh, nếu không phải thấy vị này ở đây, hắn điên mới xuất đầu lộ diện, bởi vì hắn cũng không tin Lệnh Hồ Thu là vì tình nghĩa huynh đệ với Ngưu Hữu Đạo, mới cùng đi đến đây, hắn cho rằng hẳn là sẽ không có chuyện gì, nên mới ra!
Sắc mặt Lệnh Hồ Thu cũng khó coi, thật sự hắn cũng cho rằng không có chuyện gì nên mới đi cùng, bằng không chắc chắn đã núp ở xa xa rồi, ai mà nghĩ tới sẽ toát ra chuyện như này, cũng không biết tên Côn Lâm Thụ này, đến tột cùng đã uống lộn cái thuốc gì rồi!
Nếu Côn Lâm Thụ dám khiêu chiến, vậy hai người cảm thấy hắn khẳng định là đã có nắm chắc, cảm thấy khả năng Ngưu Hữu Đạo bị thua rất lớn, nhưng mà cũng không ai rõ, Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc là làm thế nào giết Trác Siêu. Việc này khiến trong lòng hai người rất không chắc, không sai, Ngưu Hữu Đạo vừa rồi tỏ ra thấp hèn, thế nhưng tên này nghĩ gì ai biết, lúc là đệ tử Thượng Thanh tông liền dám giết chất tử của Tống Cửu Minh, sau đó lại giết Yến sứ, tên này mà nổi cơn điên, rất khó mà cam đoan là hắn sẽ không làm ra chuyện gì mất lý trí.
Một khi Côn Lâm Thụ xảy ra chuyện, ở trong mắt mọi người, hai người bọn hắn có quan hệ thân cận với Ngưu Hữu Đạo như vậy, nên rất khó cam đoan là Thiên Hỏa giáo sẽ không giận chó đánh mèo tới trên đầu bọn hắn.
Bị Côn Lâm Thụ lệnh cưỡng ép tránh ra, lúc Lệnh Hồ Thu đi qua bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cấp tốc hạ giọng rỉ tai hắn một câu, “Chỉ có thể thua, không thể thắng!”
“Lão đệ, chỉ có thể thua, không thể thắng a!” Phong Ân Thái cũng bàn giao một câu y như vậy.
Hai người ‘ân cần dạy bảo’, Ngưu Hữu Đạo lại không có phản ứng gì, có nghe lọt tai lời khuyên của hai người hay không cũng không biết.
Hai người thối lui, người vây xem bên vách núi cũng lui ra, nhường ra không gian, chuyện không liên quan đến mình, nên đều ôm tâm tư xem náo nhiệt.
Lúc này, bầu trời, mây đen kéo tới che khuất mặt trời, khiến cho ánh sáng nơi đây nháy mắt trở tối đi không ít, phảng phất báo hiệu một trận dị biến sắp tới.
Côn Lâm Thụ dừng bước, đứng đối diện Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Côn tiên sinh muốn tỷ thí thế nào?”
Côn Lâm Thụ: ” Thỏa sức chiến một trận!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, liếc hắn trên dưới một cái, “Côn tiên sinh không dùng vũ khí sao?”
Côn Lâm Thụ: “Đệ tử Thiên Hỏa giáo không bao giờ dùng vũ khí gì, người chính là vũ khí tốt nhất!”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay sang bên hông, cởi bội kiếm xuống, tiện tay ném sang một bên, bên kia Lệnh Hồ Thu đưa tay tiếp lấy.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lui lại, tách ra một khoảng cách với Côn Lâm Thụ, bảo đảm không gian hành động, mới dừng bước lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lâm vào giằng co.
Vẻ mặt Côn Lâm Thụ dần dần ngưng trọng, nếu đối phương dám ứng chiến, hắn cũng không dám khinh thường.
Có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong đệ tử thế hệ này của Thiên Hỏa giáo, tự nhiên là có chỗ hơn người, mặc dù hắn ngạo thì ngạo, xem thường đối phương thì xem thường, nhưng đối mặt bất kỳ ai, bất kỳ đối thủ nào, trước tới nay hắn không dám khinh địch, lần này tất nhiên là đề cao lên 12 phần tinh thần đến đối mặt!
“Thứ khinh thường người khác như vậy, ta ngược lại muốn xem coi, ngươi có cái bản lãnh gì!” Ngưu Hữu Đạo chợt gào hét, thân hình đột nhiên nhoáng một cái, ra tay trước, đánh một quyền về phía Côn Lâm Thụ.
Côn Lâm Thụ cũng nhanh chóng tung chưởng tiếp chiêu.
Quyền chưởng va chạm, một tiếng ‘ầm’ vang vọng, chỉ thấy trên người Ngưu Hữu Đạo bắn ra một trận cuồng phong, cả người văng ra ngoài giống như diều đứt dây.
Người vây xem đều giật mình không nhỏ, không nghĩ tới một chưởng của Côn Lâm Thụ lại có uy lực cường đại như thế, chỉ một chưởng liền dễ dàng đánh bay Ngưu Hữu Đạo, nhìn cương phong bắn ra trên người Ngưu Hữu Đạo liền có thể thấy được!
Đám người thật sự không ngờ tới, thực lực giữa hai người lại có sự chênh lệch lớn như vậy, khó trách Côn Lâm Thụ tự tin khiêu chiến như vậy, Thiên Hỏa giáo quả nhiên là danh bất hư truyền!
Đám người Tần Dung đang quan chiến ở trong đình cũng giật mình không kém, thực lực của Côn Lâm Thụ có chút vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
Liền ngay cả Hỏa Phượng Hoàng cũng đơ ra, không nghĩ tới sư huynh lại ẩn tàng thực lực sâu như thế, chính mình thế mà cũng không biết!
Ngưu Hữu Đạo ứ hự một tiếng, rơi đập xuống mặt đất, “phốc” một phát, phun ra một ngụm máu, một tay chống đất, một tay bụm ngực, khóe miệng máu tươi tí tách.
Đám người quay mặt nhìn nhau, chỉ một chiêu, Ngưu Hữu Đạo liền thất bại, xem ra ‘cái gọi là kẻ giết Trác Siêu’, thật đúng là có chuyện ẩn ở bên trong.
“Lão đệ, lão tam!” Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái lách mình lướt đến, 2 người 2 bên cầm cánh tay Ngưu Hữu Đạo đỡ dậy, đều lo lắng thăm hỏi, “Có sao không?”
Mặt ngoài thì quan tâm, nhưng trong lòng hai người thì đều thở phào, bại tốt, bại liền tốt!
“Phi!” Ngưu Hữu Đạo nhổ ra một ngụm bọt máu, thở hổn hển, quay mặt đối diện Côn Lâm Thụ nói: “Côn tiên sinh thực lực phi phàm, Ngưu mỗ tài nghệ không bằng người, thua tâm phục khẩu phục, còn xin giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng!”
Một bàn tay đang giơ lên còn chưa kịp buông xuống Côn Lâm Thụ ngây cả người, nghe được lời ấy, thần trí hồi phục, gương mặt căng cứng, trong mắt mơ hồ có lửa giận toát ra!
Vừa rồi lúc quyền chưởng va chạm, hắn cứng đối cứng là muốn dò xem nội tình của Ngưu Hữu Đạo có bao nhiêu cân lượng, nhưng mà vừa giao thủ một cái, hắn liền giật cả mình, phát hiện một chưởng của hắn đã đánh trúng đối phương, nhưng lại như trúng phải tấm bông mềm, chưởng lực hắn đánh lên trên người Ngưu Hữu Đạo, cứ như trâu bùn trôi ra biển vậy!
Lúc ấy, trong đầu hắn liền lóe lên một cái ý niệm, đã đụng phải cao thủ rồi!
Hắn đã chuẩn bị toàn lực phản kích, ai ngờ đối phương căn bản không cho hắn cơ hội phản kích.
Vị ‘cao thủ’ này thế mà bị một chưởng của hắn đánh cho bay!
Tình huống gì thế này? Chưởng lực của mình đánh ra căn bản không có chút lực lượng nào, làm sao có thể đánh cho đối phương bay như thế được? Còn có cả thổ huyết nữa sao?
Tình huống quỷ dị như vậy, vẫn là lần đầu hắn gặp phải, trong lúc nhất thời còn chưa có kịp tỉnh hồn lại, đợi cho Ngưu Hữu Đạo gọn gàng nhận thua, hắn bỗng nhiên đã hiểu!
Đối phương không phải là bị hắn