Chương 313: Quả thật là đại trượng phu
Edit : Luna Huang
“Ai!” Lệnh Hồ Thu khoanh tay lắc đầu, đưa mắt nhìn theo.
“Chúng ta cũng đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo cũng phi thân bay đi.
Hai người một đường lướt vội, sau khi ra khỏi Thiên Kính hồ, hạ xuống đất, tiếp tục đi về hướng kinh thành.
Phát giác được hướng đi Lệnh Hồ Thu kinh nghi hỏi: “Ngươi đây là muốn đi kinh thành sao? Dẫn ra chuyện như vậy, chúng ta vẫn là đi tránh đầu gió, nhìn xem tình huống trước đã.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta uy hiếp Hạo Vân Đồ, sớm đã hoài nghi Hạo Vân Đồ sẽ không bỏ qua cho ta, tên Côn Lâm Thụ này có chút ngông nghênh, ta với hắn xưa nay không thù không oán, trước đó hắn chưa chắc sẽ coi ta ra gì, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ dây dưa lấy ta mãi không thả, nhất là ở tại thời điểm này, nên tất có nguyên nhân!”
Lệnh Hồ Thu hơi lộ ra vẻ suy tư, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Ngươi hoài nghi là Hạo Vân Đồ đang giở trò quỷ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có chứng cứ.”
Lệnh Hồ Thu kinh nghi nói: “Việc này còn cần chứng cớ gì chứ, nếu ngươi đã hoài nghi hắn muốn hại ngươi, còn không tách ra, còn chạy về kinh thành để làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Muốn xác nhận thử chút! Huống chi, lúc này chạy chưa chắc an toàn bằng đi kinh thành!”
Lệnh Hồ Thu vô ý thức quay đầu nhìn chung quanh một cái, không thấy có dấu hiệu bị người theo dõi, mới hỏi: “Đi kinh thành an toàn hơn sao?”
Ngưu Hữu Đạo không có trả lời, ngọn nguồn mọi chuyện hiện tại hắn còn chưa lộ ra bất luận cái gì cho người ngoài.
Đạo lý rất đơn giản, nếu hoàng đế muốn chơi chết hắn, trước mắt bao người sao có thể dễ dàng tha cho hắn chạy mất, vậy những chuẩn bị của hắn ở kinh thành ngược lại có khả năng phát sẽ huy tác dụng, cho nên phải chạy về kinh thành nhanh một chút.
Chỉ có về tới kinh thành, hắn mới có thể dời những thế lực nhằm vào hắn tồn tại bên ngoài kinh thành đi, cho rơi, mới có thể dời thế lực nhằm vào hắn vào trong kinh thành. Một khi xảy ra bất trắc, lập tức chế tạo rối loạn to lớn ở kinh thành, mà trong lúc nhất thời ngoài thành lại không có thế lực nhằm vào hắn, hắn mới có thể thuận lợi thoát thân, rời xa kinh thành, về phần về sau gặp phải truy sát đó là chuyện về sau, lúc đó lại xem tình huống mà nghĩ biện pháp ứng đối.
Ở chỗ này thực lực không bằng người, thế lực cũng không bằng người, có nhiều tình huống lại không hiểu rõ, vừa mới đến, liền đã bộ bộ kinh tâm*. (đi bước nào đều giật thót cả mình, hoặc mọi người có thể xem nó là bộ phim cung đấu xuyên không về nhà Thanh nổi tiếng)
Với hắn mà nói, hiện tại mỗi lần làm ra một lựa chọn, đều là đang mạo hiểm, đều giống như là đang nhảy múa trên lưỡi đao, không cho phép hắn lề mà lề mề, do dự không quyết đoán!
Hoàng cung đại nội, trong cung điện, Hạo Vân Đồ đang ngồi chỉnh tề, mắt nhìn xuống, một phi tử xinh đẹp đang múc canh(súp) ra chén, hai tay dâng lên, ôn nhu nói: “Bệ hạ, đây là canh thần thiếp vừa nấu cho bệ hạ, mời bệ hạ nếm thử xem hương vị như thế nào.”
“Có lòng rồi.” Hạo Vân Đồ đưa tay nhận, nếm thử mấy ngụm, khẽ gật đầu biểu thị hương vị cũng không tệ.
Phi tử kia lập tức cười tươi như hoa, ở bên cạnh phẩm bàn về món canh này, nói dùng nguyên liệu gì, nấu ra sao, bỏ ra bao nhiêu thời gian chế biến các loại.
Tổng quản đại nội Bộ Tầm đi vào, thấy thế liền không có tiến lên quấy rầy, mà đứng vòng tay trước bụng ở một bên, lúc ánh mắt Hạo Vân Đồ liếc đến, hắn hơi hạ thấp người ra hiệu.
Uống cạn chén canh xong, Hạo Vân Đồ đưa chén ra, phi tử xinh đẹp nhận lấy, cười nói: “Bệ hạ thích thì uống thêm nhiều một chút.”
“Được rồi, quả nhân còn có công vụ phải xử lý, lui ra đi.” Mặt Hạo Vân Đồ không có biểu cảm gì phất phất tay.
Nụ cười trên mặt phi tử xinh đẹp cứng đờ, bất quá vẫn ngoan ngoãn dạ, sau đó cấp tốc thu thập chén canh các thứ, bỏ vào lại trong khay, bê ra ngoài.
Lúc này, Bộ Tầm mới tiến tới, móc trong tay áo ra một phần mật báo trình lên, “Đấu giá đã kết thúc, không ra ngoài bệ hạ sở liệu, Côn Lâm Thụ quả nhiên khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo.”
Hạo Vân Đồ ‘à’ một tiếng, cười hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Bộ Tầm đáp: “Côn Lâm Thụ bị Ngưu Hữu Đạo đánh cho trọng thương.”
Hạo Vân Đồ kinh ngạc, “Côn Lâm Thụ không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo sao?”
Bộ Tầm lắc đầu: “Hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ đối mặt một cái liền bị đánh cho trọng thương, lúc đối đầu Ngưu Hữu Đạo cơ hồ là không có sức hoàn thủ, nếu không có người ba phái ra mặt, ngăn Ngưu Hữu Đạo lại, mạng nhỏ của Côn Lâm Thụ đã không còn. Từ tin tức mới nhất truyền đến, Côn Lâm Thụ còn đang trong khẩn cấp cứu trị, quả thực là bị thương rất nặng.”
Có một số chuyện chỉ nói một đôi lời là không rõ ràng, Hạo Vân Đồ cấp tốc mở mật báo trên tay ra, xem xét cho tường tận, xem kỹ càng trải qua.
Quá trình bán đấu giá, rồi sau đó Côn Lâm Thụ khiêu khích như thế nào, Ngưu Hữu Đạo nhường nhịn ra sao, tiếp sau hai người lại ra tay như thế nào, cho đến việc Côn Lâm Thụ bị trọng thương được cứu, tất cả mọi chuyện được trần thuật rõ ràng lại trong mật báo.
Sau khi xem xong, khép mật báo trong tay lại, Hạo Vân Đồ yên lặng suy tư một hồi lâu, cuối cùng chầm chậm thốt ra một câu, “Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ*, trước đó quả nhân ngược lại đã xem thường tên Ngưu Hữu Đạo này.” (*danh tiếng lừng lẫy không phải kẻ hữu danh vô thực)
Lại mở mật báo ra, xem kỹ thêm lần nữa, khẽ gật đầu nói: “Không động thì thôi, tựa như tiềm long tại uyên, động thì như chớp giật, khí nuốt tứ phương, xem quần hùng như hư vô! Có lý có cứ, thận trọng từng bước, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, tuyệt không dây dưa dài dòng, lại co được dãn được, thật là hảo hán, quả thực như là đại trượng phu vậy!”
Ở trong mắt loại người như hắn, người nào ăn chút khuất nhục cũng không ảnh hưởng tới đánh giá cuối cùng của hắn với người đó, hắn thấy, trên đời này làm gì có người nào không bị làm nhục qua, ngay cả hắn cũng không thể ngoại lệ, gặp phải chuyện gì cũng đều lấy cứng đối cứng, hắn thấy đó mới là kẻ ngu xuẩn.
Ở độ cao của hắn có cách nhìn người riêng của hắn.
Bộ Tầm mỉm cười, hỏi: “Về tên Ngưu Hữu Đạo này, bệ hạ dự tính bước kế tiếp sẽ làm gì?”
Hạo Vân Đồ ném mật báo trong tay xuống bàn, đứng dậy, đi ra phía sau trường án, đi tới trước địa đồ lớn treo trên tường bên cạnh, đứng dươi khu vực địa đồ Yến quốc, tay chỉ dò tìm được Nam Châu, cuối cùng đầu ngón tay chỉ vào vị trí quận Thanh Sơn, hỏi: “Bộ Tầm, ngươi nói xem, hắn đến Tề quốc ta để làm gì?”
Bộ Tầm đi đến bên cạnh hắn, “Tu sĩ đến đây, đa số đều là nhằm vào chiến mã ở trong lãnh thổ của bệ hạ, mà người Thiên Ngọc môn là chỗ dựa lớn nhất của Dung Bình quận vương Yến quốc Thương Triều Tông cũng tới. Năm qua, Thương Triều Tông kinh doanh hai quận rất sinh động, chắc là đã có chút tài lực, cầu sinh trong khe hẹp, chỉ có tài lực thôi là không được, thiếu khuyết võ lực thì đó chính là một tảng mỡ dày nằm trên thớt gỗ, cho nên, phát triển võ lực hẳn là chuyện vô cùng cấp bách, Ngưu Hữu Đạo tới